Khi Ôn Bảo Tứ mở cửa, cả căn phòng hoàn toàn tối om, giống như không có người.
Cô nhẹ nhàng thay giày, đi đến phòng ngủ mở cửa ra.
Ánh trăng rải khắp sàn nhà, chiếu sáng cả gian phòng, chăn bông trên giường có hơi vén ra, đập vào mắt là một khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ.
Trong bóng tối mơ hồ, chỉ có thể đại khái nhìn thấy đường nét của anh, Ôn Bảo Tứ có chút lơ đãng, cẩn thận bước đi, mở tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ.
Sau khi tắm xong, thời gian biểu hiện trên điện thoại đã là hai giờ sáng, cô đứng giữa phòng ngủ cho khách và phòng ngủ chính do dự vài giây, sau đó vẫn là đẩy cửa phòng ngủ chính đi vào.
Có thể là bởi vì trong khoảng thời gian quay phim này, Thiệu Ngọc không thể thời thời khắc khắc ở chung một chỗ với cô, ban ngày trừ bỏ đi làm thì cũng chỉ có ban đêm là có thời gian.
Trước đó Ôn Bảo Tứ cũng đã lưu lại vân tay anh ở cửa, sau đó Thiệu Ngọc đã thường xuyên tới đây, đồ đạc của anh trong nhà cũng nhiều lên từng ngày.
Ôn Bảo Tứ cẩn thận vén chăn lên, nhẹ nhàng chui vào.
Chưa kịp nằm xuống, giây tiếp theo đã bị anh ôm vào lòng.
"Em đi đâu vậy?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, mang theo âm thanh ngái ngủ, Ôn Bảo Tứ giật mình, đưa tay chống đỡ trước ngực anh.
"Anh còn thức sao?"
"Chờ em."
Ôn Bảo Tứ cảm thấy có chút áy náy, anh không giống cô, ngày mai còn phải đi làm, vốn là một người vô cùng bận rộn.
"Lần sau đừng đợi em, em cùng mấy người Đường Nghiêu ở một chỗ sẽ không có việc gì."
Thiệu Ngọc khẽ hừ một tiếng: "Chính là ở cùng bọn họ mới không yên tâm."
"..."
"Em cũng đã từng cùng mấy anh ấy chơi rất nhiều, đều không có chuyện gì..." Ôn Bảo Tứ nhẹ giọng lẩm bẩm, Thiệu Ngọc lập tức im bặt.
Thật lâu sau, anh nhẹ giọng nói.
"Ngủ đi."
Cho dù Ôn Bảo Tứ ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra, cảm xúc của Thiệu Ngọc mấy ngày nay không đúng lắm.
Anh không nghiêm túc trả lời tin nhắn của cô, cũng không còn mỗi ngày thường xuyên gọi điện cho cô, liền cả ban ngày và ban đêm đều về nhà mình ngủ.
Mỗi lần bọn cô gặp nhau, anh đều lộ ra bộ dáng mệt mỏi, nhìn cô với ánh mắt mà Ôn Bảo Tứ không thể hiểu nổi.
Nhưng lại vẫn như cũ từng li từng ti, quan tâm đến mọi chuyện.
Ở một mình chính là rất dễ suy nghĩ lung tung, Ôn Bảo Tứ nằm ở trên giường nhìn trừng trừng lên trần nhà, đầu óc rối bời, trong lòng cũng càng thêm loạn.
Màn hình điện thoại vẫn dừng ở cuộc nói chuyện của cô và Thiệu Ngọc.
[Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?]
[Đêm nay anh phải ở lại công ty.
]
[...À]
Ôn Bảo Tứ cảm thấy rất ủy khuất.
Đổi lại là lúc trước, anh nhất định sẽ nói muốn ăn thật ngon ở nhà, nếu không thì thời điểm cô gửi tin đến, anh cũng nhất định sẽ gửi lại bằng một món ăn ngon.
Nhưng bây giờ đã không còn, cách màn hình điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự qua loa và lãnh đạm của Thiệu Ngọc.
Ôn Bảo Tứ có chút muốn khóc.
"Đường Nghiêu, em hỏi anh một chuyện, là chuyện của bạn em."
"Chuyện là thế này.
Có một hôm bạn em ra ngoài chơi, sau đó về hơi muộn, không nhìn thấy tin nhắn bạn trai cô ấy gửi đến.
Lúc về đã là nửa đêm, bạn trai cô ấy vẫn đang đợi.
Lúc đó cũng không có xảy ra cãi vã gì, nhưng về sau người bạn trai đó lại có chút lạnh nhạt, anh cảm thấy chuyện này có bình thường không?"
Nghĩ đi nghĩ lại, gần đây cũng không có xảy ra chuyện lớn gì, chỉ có mỗi chuyện này, Ôn Bảo Tứ cảm thấy lúc đó Thiệu Ngọc không vui lắm.
Cô cảm thấy anh không thể nào là người nhỏ nhen như vậy được, nhưng biểu hiện mấy ngày nay của anh lại khiến cô không thể không nghĩ ngợi.
Thực sự không còn cách nào khác, cô chỉ có thể hỏi ý kiến Đường Nghiêu _ vị quân sư đầu chó này của mình.
Đường Nghiêu nghe xong, ngẫm nghĩ vài giây mới nhàn nhạt nói: "Bạn trai của người khác có khả năng không như vậy, nhưng A Ngọc nhất định sẽ."
"...Tại sao?"
"Em không biết sao, Tứ Tứ! Mỗi lần anh đăng ảnh đi chơi với em trong vòng bạn bè, không tới vài phút, tấm ảnh đó sẽ xuất hiện trong điện thoại cậu ta ngay."
"Cũng kiểu dạng giống như kiểm tra hộ khẩu vậy.
Là những ai, làm cái gì, bây giờ đang làm gì? Nói thật, nếu không phải anh biết cậu ta đã nhiều năm, anh hẳn cũng sẽ nghi ngờ cậu ta là một kẻ biến thái."
"..."
Ôn Bảo Tứ cảm thấy rằng Thiệu Ngọc quả thật thực sự tức giận rồi, mà anh đang dùng những hành vi này để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Lấy tính tình của anh, khẳng định sẽ không thể biểu hiện ra cái kiểu ăn giấm như kia được, cho nên cũng chỉ có thể im lặng kìm nén.
Cô đột nhiên thấy rất có lỗi, áy náy và đau lòng cực kỳ, Ôn Bảo Tứ từ trên giường đứng dậy, quyết định làm một chút gì đó bù đắp cho anh.
Khi Ôn Bảo Tứ mang theo bữa tối yêu thương mình đến Thiệu Thị, sắc trời cũng đã tối, cả tòa cao ốc đều đèn đuốc sáng trưng, giống như ngọn hải đăng phát sáng trong đêm.
Cô đi thang máy thẳng lên đến tầng trên cùng, đây là thang máy chuyên dụng, lần đầu Ôn Bảo Tứ đến đây đã được Thiệu Ngọc lấy dấu vân tay rồi.
Cho dù là buổi tối, vẫn còn rất nhiều người tăng ca, Ôn Bảo Tứ bưng hộp cơm đi thẳng tới cửa phòng làm việc, lại phát hiện bên trong một màu đen kịt.
Ngay khi cô còn đang do dự có nên gọi điện cho anh không thì thư ký Trần vừa vặn đi tới, nhìn cô một chút rồi xác nhận: "Cô Ôn?"
Ôn Bảo Tứ đang đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, nếu không phải bước ra từ thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đoán chừng cũng đã bị chặn lại ở quầy lễ tân.
"Là tôi." Ôn Bảo Tứ tháo khẩu trang ra nhìn cô ấy, sau đó lên tiếng hỏi: "A Ngọc đâu? Không phải anh ấy nói phải tăng ca sao?"
"Thiệu Tổng đã rời đi khoảng một giờ trước, một số cổ đông của truyền thông Tinh Thành đã mời ngài ấy ăn tối." Trần Nhiên giải thích, Ôn Bảo Tứ gật gật đầu, mỉm cười với cô ấy.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn."
Nói xong, cô quay người, chợt nghĩ tới điều gì đó, như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
"Vậy cô có biệt bọn họ ăn ở đâu không?"
"Bắc