Bởi vì lí do thân thể, nên trong khoảng thời gian này Ôn Anh cũng không có cùng bọn họ chơi đùa, chỉ là lúc mới bắt đầu thì có đi cùng một lần, sau đó liền không có đi lần nào nữa.
Nhưng mỗi lần trước khi ra cửa, Ôn Bảo Tứ đều sẽ lễ phép hỏi qua chị ta một tiếng, nhưng thiếu nữ mảnh mai tinh xảo, khuôn mặt có thể nói là lạnh nhạt, đến ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên mặt cô bao giờ, ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy trang sách ở giữa, tùy ý lướt qua, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"Không đi."
Ôn Bảo Tứ cảm giác được Ôn Anh đối với cô không thích, chỉ là thiếu nữ nhiều năm tu dưỡng bản tính vô cùng tốt, chưa từng để lộ ra ngoài, chỉ duy trì quan hệ nhạt nhẽo giữa hai người.
Nhưng là cùng sống chung một mái nhà, tránh không được những lúc đối mặt trực tiếp, ánh mắt của chị ấy từ trước tới giờ tựa hồ sẽ không dừng trên người cô vượt qua ba giây.
Giờ phút này mặt trời đã sắp chôn vùi ở chân trời, quang ảnh nửa sáng nửa tối chiếu xuống, thần sắc trên mặt chị ấy khiến cho người ta khó mà thấy rõ ràng.
Ôn Bảo Tứ có chút hé miệng, đang muốn lên tiếng nói gì đó, bầu không khí yên tĩnh, giọng Ôn Anh truyền đến, đặc biệt thanh tịnh dễ nghe, như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, nước chảy leng keng.
"Em biết vì sao ba người bọn họ đối với em tốt như vậy không?"
Một câu hỏi cực kỳ đột ngột, mặt Ôn Anh không biểu tình, ánh mắt lạnh nhạt đã quen, Ôn Bảo Tứ nhìn dáng vẻ này của chị ấy chăm chú, trong lòng chậm rãi dâng lên một tia lạnh lẽo
Một trận gió muộn thổi tới, mang theo cái gió ngày hè thanh lương, cô nhẹ nhàng siết chặt ngón tay rũ xuống ở bên cạnh, giọng nói trầm thấp lại nhẹ nhàng, cổ họng hơi khô chát.
"Vì sao?"
Khóe miệng Ôn Anh cong lên, trong mắt nheo lại lộ ra chút kh0ái cảm trả thù cùng vui vẻ, cất tiếng chậm rãi khinh mạn, mềm mại êm tai.
"Bởi vì em khi còn bé bị chính ba người bọn họ mang ra ngoài chơi rồi lạc mất nha, cho nên bất quá chỉ là áy náy muốn chuộc tội thôi."
Lá cây bị cơn gió muộn thổi vi vu vang vọng, trong không khí còn lưu lại dư âm lời nói của Ôn Anh, yên tĩnh một hồi, Ôn Bảo Tứ mới ngước mắt nhìn cô, mở miệng.
"Ồ."
Một chữ ngắn gọn, đôi mắt bình thản xưa nay giờ lộ ra một tia lạnh lùng hiếm thấy, cộng thêm thần sắc không gợn sóng của cô giờ phút này, khiến Ôn Anh có chút im lặng
Môi chị ta hơi hé, một hồi mím lại, cuối cùng đứng ở nơi đó, cục diện có chút giằng co.
Tì???? ????r????????ệ???? ha???? ????ại ﹍ TR????????T RU????eN.????N ﹍
Ôn Bảo Tứ nhấc mí mắt lên nhìn chị ta một cái, bình tĩnh nói.
"Còn có chuyện gì khác không? Nếu không có thì em đi vào trước."
Gió đêm vẫn như cũ chầm chậm thổi, thoải mái mà dễ chịu, thân hình Ôn Anh đứng ở đó càng có vẻ mảnh mai, Ôn Bảo Tứ đợi vài giây không nhận được câu trả lời, bước qua chỗ bênh cạnh chị ta.
Vốn dĩ cô cũng không tính thân cận chị em gì nên tình cảm càng thêm lạnh nhạt, đến ngay cả Địch Thu cũng không nhịn được lải nhải, hai đứa là chị em ruột làm sao mà không tâm sự cùng nhau, Ôn Anh lúc này sẽ liền kéo tay mẹ làm nũng, nở nụ cười hoàn mỹ lại khiến người ta yêu thương.
"Mẹ, con cùng em ấy là không gặp nhau đã lâu, chờ qua một thời gian ngắn tự nhiên sẽ có chủ đề nói chuyện thôi."
Ôn Bảo Tứ ở bên cạnh cười không nói lời nào, không khác nào ngầm thừa nhận.
Lần nữa nhìn thấy ba người bọn họ, Ôn Bảo Tứ hoàn toàn vẫn như trước, không có nhìn ra được khác thường gì, chỉ là nụ cười so với trước đó bằng phẳng xán lạn không còn che giấu, thế nhưng cảm giác không có mấy phần đạt tới đáy mắt.
Rất nhanh kỳ nghỉ hè đã hết, tốn hơn nửa ngày nghỉ để các thiếu niên đón khai giảng, Thiệu Ngọc, Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên đều cùng lớp, tại lớp mười hai, Ôn Bảo Tứ thì năm nay mới lên lớp mười.
Ôn Mẫn Hành trực tiếp thu xếp làm thủ tục nhập học giúp cô học cùng với ba người họ tại Trường Nhất Nhã, dặn dò cô buổi sáng ngày mai cùng bọn họ đi học, lời vừa nói ra, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến trên bàn cơm.
Ôn Bảo Tứ ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Ôn Anh cười hết sức nhu hòa, đón ánh mắt mọi người, ngữ khí cũng là mềm mại dễ thân.
"Thành tích của em đến Trường Nhất Nhã học liệu có phải hơi quá sức không?"*
*nus: hỏi chấm??
—
Ngày nghỉ chơi đùa cùng ba người kia, Ôn Bảo Tứ sớm đã từ trong miệng bọn họ biết sơ môi trường học tập của trường, khi biết đó là trường xếp hạng nhất toàn Bắc thành, tiêu chuẩn cực cao thì cũng đã từng lo lắng.
Ba người kia thì lại mang vẻ mặt chả sao cả mà nói:
"Những việc này chú Ôn đều sẽ giải quyết ổn thoả, em cứ yên tâm đi."
Ôn Bảo Tứ tự biết thành tích của mình thế nào, không so gì được với trường cấp hai nhỏ địa phương tại trấn Lưu Ly, nói gì tới cái trường tại Bắc Thành rộng lớn này.
Vốn là có chút hoảng loạn, bị Ôn Anh dứt khoát nói rõ ra thế này, lại càng khó nén được xấu hổ, cô gục đầu xuống yên lặng ngón tay cuộn tròn đặt lên đầu gối, không dám cùng những người khác đối mặt.
"Vậy thì thế nào?!" Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói hùng hổ có lực, nói tới nói lui lại mang chút thiên vị:
"Con gái họ Ôn nhà ta thì nên đi học trường tốt nhất mới đúng!"
Rõ ràng chỉ là một câu nói rất đơn giản, hốc mắt Ôn Bảo Tứ lại đột nhiên có chua xót, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Mẫn Hành, khuôn mắt kiên nghị lạnh nhạt vẫn như cũ, nhưng ánh mắt giờ mang theo chút ấm áp.
Ôn Anh vẫn luôn cười cười, cùng Địch Thu và Bà cụ nhẹ giọng dặn dò với Ôn Bảo Tứ, nói gần nói xa đều chứa quan tâm.
Cô gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn lại dịu dàng.
Ngày hôm sau là một ngày nắng, nhiệt độ tháng chín đã bớt nóng hơn so với giữa hè, nhưng ánh nắng vẫn như cũ lan rộng, cửa lớn trường trung học Nhất Nhã trang nghiêm lại hùng vĩ, huy hiệu trường to lớn được điêu khắc ở phía trên, càng lộ vẻ quý khí bức người.
Học sinh qua lại đều mặc đồng phục, thống nhất màu xanh trắng, nhưng chỗ ngực lại thêu hoa văn, là phiên bản thu nhỏ của huy hiệu trường, không tiếng động mà khác biệt hẳn với các trường phổ thông thông thường.
Bọn Đường Nghiêu một mực đem Ôn Bảo Tứ đưa đến trước cửa phòng học mới rời đi, trước khi đi, còn cẩn thận căn dặn, chỉ sợ cô sẽ không thích ứng được.
Phòng học láo nháo lộn xộn, bởi vì giáo viên chưa có đến nên hết sức ồn ào, tràn đầy sức sống.
Trường Nhất Nhã là một trường học tư nhân, sắp xếp chia thành cấp hai, cấp ba, bên trong không ít người đều là từ cấp hai trực tiếp học lên, bởi vậy nên đều chụm đầu ghé tai, hưng phấn thảo luận nghỉ hè này nên đi đâu chơi.
Ôn Bảo Tứ ngồi ở nơi hẻo lánh bên cửa sổ, chống cằm quay đầu nhìn về phương xa, ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, cây xanh râm mát, màu đỏ của những bông hoa lớn đang nở rộ ra, ánh nắng bao phủ vạn vật.
Bên tai cảm nhận được trận gió thổi qua, cô mơ hồ ngửi thấy mùi hoa quế.
Tan học thì đạp xe trở về, Ôn Bảo Tứ ngồi ở phía sau Đường Nghiêu, hay tay nắm thật chặt hai bên góc áo của anh, hai chân dập dờn giơ trên không trung.
Một hàng màu xanh trắng từ cửa trường trùng trùng điệp điệp tuôn ra, chiếm cứ hết đường đi bên ngoài,