[Tôi tới tìm anh. ]
Lục Duyên đọc câu này hai lần.
Không biết có phải là ảo giác hay không, không hiểu sao hắn thấy chuyện này có chút mơ màng.
Bây giờ đã hơn chín giờ tối.
Hắn vừa đẩy chiếc mô-tô của anh Vĩ ra khỏi lều để xe, trước khi nhận được phản hồi của Tiêu Hành, vốn định đến quán bar.
Tôn Kiềm người này nhớ tình cũ, sợ Lục Duyên gặp khó khăn sau khi rời quán bar, gã luôn liên lạc, hỏi hắn và Lý Chấn có quay lại quán bar hát tiếp không, chỉ cần hai người làm tốt, gã sẽ giúp đỡ nhiệt tình.
Lục Duyên không nhận, hai người lên sân khấu thì làm gì được chứ.
Nhưng từ chối mấy lần vẫn không vặn được Tôn Kiềm, cuối cùng để cảm ơn phần tình cảm này, hắn đã hẹn ra quán bar cùng anh Kiềm dùng một bữa thật ngon.
Lục Duyên một tay phải giữ xe, gõ không tiện, trực tiếp ấn nút thoại nói: “Anh Kiềm, em tạm thời có việc, hẹn ngày khác nha.”
“Thằng nhóc nhà cậu suốt ngày có việc!” Tôn Kiềm cũng cất giọng chửi bới, “Ban nhạc của cậu xong rồi, giờ không có việc làm. Làm quái gì có việc… Yêu rồi hả?
“…”
Tôn Kiềm tiếp tục: “Sao đến giờ vẫn không nói, đối tượng là ai vậy, năm nay nhiêu tuổi?”
Lục Duyên: “… Không có.”
Tôn Kiềm: “Công tác ở đâu, đang làm gì?”
“Thôi đi,” Lục Duyên ngắt lời gã, “Nghĩ lung tung cái gì vậy, còn chưa xong đâu.”
Lục Duyên cùng Tôn Kiềm nói xong liền chuyển trở lại giao diện trò chuyện, trả lời thiếu gia: “Anh trực tiếp đến Phượng Hoàng Đài đi, biết ở đâu không?”
Tiêu Hành bước ra khỏi sảnh tiệc, bên ngoài sảnh tiệc là một con đường rộng rãi, xe cộ qua lại, đèn xe tứ phía xuyên thấu màn đêm, con đường trong nháy mắt được chiếu sáng.
Điện thoại di động của anh được đặt ở chế độ ngoài.
Khi bật âm, giọng nói của Lục Duyên đột ngột phát ra từ điện thoại.
Phượng Hoàng Đài, tất nhiên anh biết nó ở đâu.
‘Phượng Hoàng Đài’ là một địa điểm nổi tiếng ở Hạ Kinh.
Chỉ riêng cái tên thôi cũng đã rất rõ ràng rồi, tuy không ở trong thành phố nhưng cũng không xa lắm, khu đó chính là khu đèn đỏ trong truyền thuyết.
Tiêu Hành nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường, đáp: Cuộc sống về đêm phong phú như vậy sao?
Giọng Lục Duyên nhanh chóng phát ra, đầu kia còn có tiếng gió, giọng nói của hắn có chút tán loạn trong gió, nhưng vẫn rất có khí thế: “Fuck!”
Tiêu Hành nhấp vào tin nhắn thoại tiếp theo.
“Anh có bệnh à!”
Lại thêm câu tiếp theo.
“Đến Phượng Hoàng Đài tìm 601!”
Câu cuối cùng.
“Mau tới đây, đừng để lão tử chờ anh.”
Lời nói của Lục Duyên rất hào hùng, nhưng sau hơn một giờ Tiêu Hành đã ở cổng Phượng Hoàng Đài chờ nửa ngày, hắn vẫn đang chạy xe trên đường chính.
Khu đèn đỏ là một khu vực nhạy cảm, đường đi lại không rõ ràng, điều này dẫn đến việc chờ Lục Duyên lái xe đến phụ cận, phát hiện trước mặt có mấy ngã ba, không biết nên rẽ vào đâu.
Trên đường không thấy ai, Lục Duyên giảm tốc độ dừng xe ở ngã ba đường, tai nghe Bluetooth bên tai trái đang phát ra: “Bạn đã lệch khỏi quỹ đạo con đường chính xác.”
“Lộ trình đang được lên kế hoạch lại cho bạn.”
Một lần nữa được câu kế hoạch này đã nửa ngày, không có gì khác.
Lục Duyên tự nhủ: “Ngươi thật ra muốn làm kế hoạch phải không?”
Tai nghe: “Xin lỗi, đoạn đường trước mặt không có đường thích hợp.”
“…”
Tai nghe: “Thành viên VIP thân mến, hướng dẫn lần này đã kết thúc, chúc bạn có một hành trình vui vẻ.”
“……Mẹ nó?”
Còn biết rằng hắn là hội viên điều hướng?
Chi tiền để mở hội viên cho điều hướng bị hỏng này, chỉ làm việc có lệ với hắn?
Lục Duyên lấy điện thoại ra, tắt điều hướng.
Một câu vừa hiện lên trên thanh thông báo tin nhắn.
[Tiêu Hành]: Đừng để lão tử chờ anh.
“…”
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Duyên đã phát hiện vị thiếu gia này dường như quá lười quan tâm đến người khác, kỳ thật trong lòng lại nhớ rõ rõ rành rành.
Có thù tất báo đại khái chính là loại người này.
Lục Duyên nhìn lại điều hướng vừa tắt, nhìn ngã ba trước mặt, cuối cùng vẫn quyết định cúi đầu trước số phận, anh gọi cho Tiêu Hành bằng micro-chat phone, sau hai tiếng bíp, Lục Duyên sắp xếp lại ngôn ngữ nói: “Tôi có một tình huống ở đây.”
“Tôi hiện tại ……”
Lục Duyên nói được một nửa thì như bị mắc kẹt.
Hắn đang ở đâu?
Không có biển chỉ dẫn.
Tiêu Hành đứng ở lối vào Phượng Hoàng Đài, dưới tấm bảng điện tử trong chốc lát biến thành màu đỏ trong chốc lát biến thành màu lam, ánh đèn lòe loẹt, anh nghe thấy Lục Duyên nói thẳng ở đầu bên kia: “Bây giờ tôi đang ở bên cạnh một cây cột. “
Tiêu Hành: “…”
“Bên cạnh cây cột,” Tiêu Hành đợi gần 30 phút, đã sớm không còn kiên nhẫn, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, gẩy gẩy tàn thuốc nói: “Này, sao không nói anh ở trên Trái Đất luôn đi?”
“Hiểu như vậy cũng được.”
Tiêu Hành lại hỏi: “Bên cạnh anh ngoài cây cột còn có gì không? Đừng nói lại có cây cột khác nữa chứ.”
Lục Duyên nhìn xung quanh, thay đổi mục tiêu, miêu tả: “Bên hông có một cái biển báo, chỉ về phía bắc, nó nói tốc độ giới hạn 50 mét phía trước…”
Cuộc gọi thoại bị gián đoạn.
Tiêu Hành trực tiếp cúp cuộc gọi thoại.
…………
Có, còn, là, người, không?
Qua hai giây ——
[Tiêu Hành mời bạn tham gia cuộc gọi điện video, nhấp để chấp nhận hoặc từ chối]
Được.
Còn nhân tính.
Lục duyên nhận, chính giữa màn hình là khuôn mặt vô cùng mất kiên nhẫn của Tiêu Hành, mái tóc của người đàn ông bị gió thổi hơi rối, đôi môi mỏng, mắt một mí, cặp mắt kia luôn nhắm hờ như không thể tỉnh dậy, nhưng đây cũng là một loại tình huống cùng đường. Lục Duyên thật sự cảm thấy người này khá tốt bụng.
Tiêu Hành: “Quay camera lại đi.”
Lục Duyên xoay camera ra sau.
Sau đó Tiêu Hành lại nói: “Rẽ trái, đi thẳng một chút… Quên đi, anh rút chìa khóa xe ra luôn đi.”
Thao tác rút chìa khóa xe này là gì?
Lục Duyên: “Sau đó?”
Tiêu Hành: “Sau đó ở đằng kia chờ.”
Cuộc gọi lại bị ngắt.
Màn đêm buông xuống.
Lục Duyên dừng xe, dựa vào xe hút thuốc bên đường, hút được nửa điếu, Tiêu Hành xuất hiện ở ngã ba đường.
Tiêu Hành đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lại giọng điệu chế giễu quen thuộc: “Anh bị mù đường à?”
Lục Duyên hít một hơi thuốc lá, liền muốn phun thẳng vào mặt người này.
Trang phục của Tiêu Hành hôm nay là một bộ tây trang lịch sự quá mức, gần như là một đồng Nhân dân tệ di động, kiểu tóc cũng cố ý sửa sang lại, trên người còn xịt nước hoa.
Lục Duyên quả nhiên đứng lên, cúi người lại gần, đem Tiêu Hành làm cho sặc khói, ngoài miệng cười nói: “Tôi không giống anh, quen cửa quen nẻo, đi hộp đêm liền ăn mặc thế này.”
“…”
Bát tự không hợp.
Lục Duyên và Tiêu Hành cùng lúc có ý tưởng này trong đầu.
Tiếp tục bị sặc lần nữa.
Cả hai đều chọn cách tạm thời câm miệng.
Lục Duyên đẩy xe, đi phía sau Tiêu Hành, phát hiện mình đã đến rất gần đích rồi, chỉ cần quẹo đúng đường, đi qua tòa nhà cao tầng, nhìn thấy hội quán phía sau tòa nhà cao tầng.
Đi ra ngoài một lúc, Tiêu Hành mới hỏi: “Lúc trước anh nói, người phụ nữ kia thế nào?”
“Cô ấy là Khang Như”, Lục Duyên đờ đẫn trả lời trong khi vẫn cắn điếu thuốc “Cách đây vài năm, đã vay 60 vạn từ một công ty cho vay nặng lãi”.
Bản thân anh Vĩ là người cho vay. Một người quen biết trước đây đã làm việc trong công ty đó, ôm thử thái độ đi hỏi, không ngờ rằng vừa hỏi thực sự hỏi được ra.
Người
bạn của anh Vĩ vừa nghe người được hỏi thăm là gái điếm, biết người được hỏi là ai, người bạn mấp máy môi nói: “Cô ấy, tôi nhớ rồi, ấn tượng khá sâu sắc. Cô ấy năm đó tới đây làm công, quê quán hình như là … Aizz, tôi quên mất nó ở đâu rồi, đã lâu lắm rồi. Cô ấy vay tiền để chữa bệnh cho mẹ nhưng không cứu được. Cô ấy từng làm việc trong một nhà máy chế biến thực phẩm, nhưng chỉ được trả cho khoản đó. Ăn uống hai nghìn lẻ là có thể trả lại được, dù không tính lãi cũng phải trả 20 năm”.
Công ty cho vay của Anh Vĩ là một công ty chính quy, vay bao nhiêu tiền, trả nợ như thế nào, trả lãi bao nhiêu đều được ghi rõ ràng, nhưng công ty mà Khang Như vay là cho vay nặng lãi.
Cho vay nặng lãi không có nhiều nghĩa.
Không cần biết mỗi năm phải trả bao nhiêu, chỉ cần chưa trả hết, khoản nợ còn lại sẽ phát sinh lãi suất, giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng to.
Theo nguyên văn của anh Vĩ: Loại cho vay nặng lãi này, mượn rồi thì đừng nghĩ đi đường vòng, lợi thì ít hại thì nhiều, có thể hại chết người đấy.
Bầu không khí hơi im lặng.
Tiêu Hành hỏi: “Số tiền đó đối với cô ấy là vô dụng à?”
Dù không biết cụ thể số tiền Tiêu Khải Sơn đưa cho cô là bao nhiêu nhưng ít ra cũng khẳng định hơn mấy vạn.
“Cái này không rõ lắm.”
Lục Duyên nói, điếu thuốc trong miệng hắn vừa vặn là ngụm cuối cùng, dòng chữ “Phượng Hoàng Đài” nhấp nháy đèn neon ở trước mặt.
Lục Duyên cố gắng đặt mình vào góc độ của Khang Như để nghĩ, Khang Như như thế nào khi buộc phải bước ra khỏi nhà máy chế biến thực phẩm, cuối cùng hắn nói: “… Dùng cách kia không phải là thành buôn bán trẻ em sao?”
Lục Duyên trước đó đã nói với Tiêu Hành có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là là người phụ nữ 601 có thể không như họ nghĩ, chỉ là không có khả năng thoát thân, muốn nuôi con mà không nuôi nổi.
Nhưng “tin tốt” này thực sự cũng không phải được xem là tin tốt khi biết nguồn gốc của nó.
Lục Duyên nói xong liền ném tàn thuốc vào thùng rác, sau đó đi đến hầm ga-ra đậu xe.
Vừa rút chìa khóa xe, Tiêu Hành đã câu lấy cổ hắn từ phía sau, hai người lập tức sát lại gần, suýt chút nữa chạm vào nhau.
Lục Duyên theo bản năng dùng cùi chỏ đụng vào bụng Tiêu Hành, nhưng Tiêu Hành không buông ra, kéo hắn trốn phía sau, núp vào khe hở giữa một chiếc xe khác và bức tường: “Câm miệng.”
“Cộp cộp cộp”.
Vừa rồi cố dừng xe, Lục Duyên lúc này mới chú ý tới tiếng giày cao gót của một người phụ nữ từ bên ngoài.
Âm thanh từ xa đến gần.
Một người phụ nữ không thấy mặt bước vào.
Sau đó không xa một chiếc xe tải phía trước bật đèn pha, đèn chiếu thẳng vào cô, sau đó cửa cùng lúc mở ra, năm người xuống xe, người đàn ông đi phía trước ngậm điếu thuốc trong miệng. Gã chộp lấy chiếc túi trên tay người phụ nữ, lấy ra một xấp tiền dày cộm, ước lượng số tiền, nói: “Chỉ có như vậy?”
Ngữ khí người phụ nữ không có gì phập phồng: “Chỉ có như vậy, có thích không?”
Giọng nói quen thuộc.
Người đàn ông làm một động tác, rồi bốn người xung quanh vây lấy những người phụ nữ.
Người đàn ông khẽ cúi xuống dùng xấp tiền vỗ mạnh vào mặt cô: “Chỉ một ít tiền này thôi, một ít tiền này còn không đủ trả tiền công cho anh em tao nữa.”
Lúc này mới có thể mượn ánh sáng đèn xe để nhìn khuôn mặt của người phụ nữ —— đây không phải là 601 mà họ hôm nay tới tìm sao?
Khang Như dường như đã quen với loại hoàn cảnh này, trên mặt cô không có biểu cảm nào khác.
Người đàn ông nói thêm vài câu, mới làm những người kia buông tay.
Khang Như sửa sang lại tóc, bước ra khỏi ga-ra.
Lục Duyên và Tiêu Hành dựa quá gần, hoàn cảnh trong ga-ra lại quá bức bối, chỉ cảm thấy nóng.
Hắn dịch sang bên cạnh một chút.
Một bước này, không biết ai xả rác xuống đất, hắn trực tiếp dẫm thẳng vào một chiếc lon trên mặt đất đã bị bánh xe cán qua.
Két.
Có một âm thanh bén nhọn chói tai.
Người đàn ông đang đếm tiền trong tay, đột nhiên quay đầu lại: “Ai?”
Lục Duyên: “…”
Tiêu Hành: “…”
Bầu không khí ngột ngạt.
Tình huống thật khó xử.
Lục Duyên cùng thiếu gia ở bên cạnh nhìn nhau, trong mắt đều nhìn ra được một tia kiên định rõ ràng.
Lục Duyên nghĩ Khang Như là đến giúp đỡ, nhưng tình hình lúc này rõ ràng là không thích hợp.
Đối diện năm người đàn ông cao lớn.
Năm chọi hai.
Hai người nhìn nhau hai giây, sau đó Lục Duyên hướng Tiêu Hành gật gật đầu.
Lục Duyên cảm thấy Tiêu Hành có thể nhận ra.
Ý tưởng đạt thành nhất trí, Lục Duyên nhẹ giọng nói: “Tôi đếm ba tiếng.”
“Ba.”
“Hai.”
Trước khi “Một” tiếng cuối cùng, Lục Duyên đã chạy ra khỏi ga-ra!
Lục Duyên chạy khá nhanh.
Gần như cùng Lục Duyên làm ra hành động trái ngược nhau, Tiêu Hành đang chuẩn bị trực tiếp đánh nhau với năm gã đàn ông, sửng sốt: “…”
Tác giả có chuyện muốn nói: Lục Duyên: Tôi đếm ba tiếng, chúng ta cùng nhau chạy.
Tiêu Hành:?