Lục Duyên muốn nói, chỉ nói chuyện phiếm, đừng mang ra công kích được không.
Thứ kia hắn nhớ rõ.
Là phần mềm biên khúc.
Tiêu Hành đặt cánh tay mình bên bức tường thấp, ngón tay anh kẹp điếu thuốc trên tầng sáu của tòa nhà, điếu thuốc được đốt lên, tro rơi xuống.
Gió thổi qua.
“Chỉ là những thứ như vậy,” Tiêu Hành nói, “Tôi có thể viết được mười cái trong một đêm.”
Khi Tiêu Hành nói lời này, anh không có bất kỳ giọng điệu đặc biệt nào, nhưng vẫn mang theo sự mất tập trung kiêu ngạo độc nhất của mình.
“Trâu bò,” Lục Duyên nói, “Thiên tài lập trình nhỏ.”
Tiêu Hành cười: “Đánh rắm.”
Tiêu Hành lại nói: “Tôi sớm đã không chơi nữa.”
Làn khói bập bùng như chùm pháo hoa rời rạc trong đêm tối.
Thật ra, anh không còn nhớ được mình đã nói gì khi tranh cãi với Tiêu Khải Sơn.
Nhưng anh nhớ con đường quanh co đêm đó.
Sau một trận tranh cãi lớn, anh lái xe ra ngoài, trên đường cao tốc đó, anh gọi cho mẹ mình.
Lúc đó, anh nghĩ mẹ không về nhà suốt giống như người khác nói, chỉ vì công việc quá bận rộn, chỉ vì phải đi công tác thường xuyên —— “Phu nhân gần đây rất bận, mấy ngày trước mới mua một công ty. Nhiều việc phải bàn giao. “
“Trong thời gian này phu nhân không ở trong nước.”
Anh gọi vài cuộc điện thoại.
Cuộc gọi cuối cùng cũng được người phụ nữ bắt máy: “Chuyện gì.” Mặc dù giọng nói của người phụ nữ không có chút ấm áp nào, nhưng khi đó Tiêu Hành vẫn cảm giác được một tia an ủi.
Anh đậu xe bên vệ đường, những nỗi bất bình dễ dàng hiện ra sau cơn thịnh nộ.
Anh muốn nói, Tiêu Khải Sơn thay đổi lựa chọn của con.
Ông ta dựa vào cái gì mà thay đổi lựa chọn của con chứ?
…
Nhưng anh chưa kịp nói lời nào, trong điện thoại có giọng nói trẻ con gọi “Mẹ”.
Anh sống mười bảy năm, lớn lên dưới vô số lời nói dối và tự an ủi bản thân, cuối cùng một mũi kim chọc thủng hết thảy.
Sau khi anh và Tiêu Khải Sơn xé nát khuôn mặt giả tạo.
Trong quán cà phê, lần đầu tiên người phụ nữ nói nhiều như vậy với anh. Bà nói: “Trong loại gia đình này, có nhiều thứ anh không thể lựa chọn, giống như tôi kết hôn với bố anh và sinh ra anh. Mà gia đình thực sự của tôi, con của tôi, tình yêu của tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy “.
Người phụ nữ cúi đầu xuống, bà cúi thấp cái đầu tao nhã quý phái, thật ra trong lời nói có cầu xin: “Đừng cùng bố anh làm náo loạn nữa, tôi cầu xin anh.”
Được sinh ra trên thế giới này là vì điều này, bởi vì lý do vô nghĩa này.
Điều đáng sợ hơn sự thừa nhận này là: Sau khi nhận ra, dường như làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa.
Lòng bàn tay hơi nóng.
Tiêu Hành hoàn hồn, phát hiện khói đã bốc lên tới đầu lọc rồi, cháy ở đầu ngón tay.
Một bàn tay đưa ra vỗ nhẹ vào vai anh.
Lục Duyên nói: “Anh có vẻ rất khó chịu, hay là vầy đi, tôi hát cho anh nghe một bài. Miễn phí, không thu tiền.”
Tiêu Hành: “Anh ngày thường hát còn tính tiền sao?”
Lục Duyên cảm thấy mình bị đánh giá thấp, dù ban nhạc của hắn đang đứng trước bờ vực tan rã nhưng hắn đã từng rất xuất sắc: “Đối với những ca sĩ chuyên nghiệp như tôi khó có thể tìm được một vé concert, một vé có thể bán được ba con số đó”
Còn có concert.
Tổng cộng chỉ có 300 vé.
Sau khi quen biết lâu như vậy, Tiêu Hành biết tính tình tiết niệu của người nào đó, chỉ nghe được nửa câu là thật trong miệng Lục Duyên, nửa câu còn lại đều là khoe khoang: “100 đến 900 đều là ba chữ số. “
Lục Duyên giơ lên hai ngón tay, lắc lắc ở trước mặt anh nói: “102.”
Tiêu Hành đánh thẳng vào điểm chí mạng: “Có phải hoàn vốn không?”
Lục Duyên muốn mắng người: “… Đệt, phải hỏi chi tiết như vậy à?”
“Phí tuyên truyền, phí địa điểm bố trí, thiết bị, nhân công, những thứ linh tinh đã mất mấy ngàn rồi.”
Lục Duyên lại nói: “Đừng cười, anh không thể hỏi tôi phát huy giống thần như thế nào? Ba trăm người hâm mộ của tôi nhiệt tình làm sao à?”
Tiêu Hành nhớ đến một fan nam cuồng nhiệt mà anh gặp lần trước ở bữa tối, nhìn thấy Lục Duyên suýt nữa đã khóc, anh nói: “Biết, còn ném cả áo lên sân khấu nữa mà?”
“Ném gì đó đều có,” Lục Duyên nhớ lại buổi concert, “Cũng có những người ném giấy lên sân khấu, hỗ trợ phân đoạn phải nhặt giấy nhớ giúp đó.”
“Tờ giấy viết gì?” Tiêu Hành hỏi.
Có quá nhiều giấy nhớ.
Thổ lộ chiếm đa số.
Cái khiến Lục Duyên ấn tượng nhất là:
——Chúc mừng kỷ niệm ba năm thành lập nhóm V, hẹn gặp lại các anh vào kỷ niệm bốn nămヾ( ̄ ▽  ̄)!
Người viết hẳn là một cô gái nhỏ, còn mang biểu tượng cảm xúc rất dễ thương.
Giữa đám đông đang hò hét tên của ban nhạc, cuối cùng hắn cũng cầm lấy tờ giấy nhớ, nhìn những cánh tay đang giơ lên, nói: “Hẹn gặp lại các bạn vào ngày kỉ niệm 4 năm.”
“Viết là hẹn gặp lại vào năm sau,” Lục Duyên dừng lại dựa vào tường, “Có lẽ bây giờ nói cái này là không thực tế… Sẽ gặp lại.”
Nếu Đại Minh và Húc Tử không rời đi, năm nay sẽ thực sự là kỷ niệm bốn năm.
Sau khi cả hai trở về Thanh Thành, Hoàng Húc đi làm trong cửa hàng sửa chữa ô tô, một lần trên mạng có vài người nói chuyện phiếm có nhắc đến chuyện này, cậu ta nói: “Tôi mẹ nó ngày đó buổi tối khóc cả một đêm. Không hiểu nổi, là một đại nam nhân, nước mắt ở đâu ra nhiều như vậy chứ. “
Nhưng những năm qua khi ban nhạc của họ được thành lập, ngay cả trong lúc khó khăn nhất, Hoàng Húc cũng chưa bao giờ khóc.
Lục Duyên không biết từ bỏ là gì.
Hắn không bỏ hai từ này trong từ điển của mình.
Nhưng dường như lúc đó hắn đã hiểu.
Mặc dù Tiêu Hành nói nghe không rõ ròng, nhưng hắn gần như có thể đoán được câu ‘Tôi sớm đã không chơi nữa.’.
Khi hắn thay Tiêu Hành làm thế khoá, cũng có kiến thức trường học sinh động về phú nhị đại phế vật. Thậm chí hôm nay ban ngày nhìn thấy hoa hướng dương trên màn hình điện thoại của bà chủ cũng có một câu trả lời mơ hồ.
Lục Duyên không biết nên nói cái gì, cũng không thể nói quá nhiều.
Hắn cầm đàn ghi-ta vừa đưa lên, nói xong, bóp điếu thuốc, chuyển chủ đề: “Muốn nghe cái gì?”
Tiêu Hành liếc nhìn hắn, thứ hiện lên trong đầu anh không phải là một bài hát nổi tiếng.
Cái gì cũng không phải.
Anh thậm chí không biết tên, không nhớ quá nhiều lời bài hát, chỉ nhớ giọng hát khi anh mở mắt ra từ ghế sô-pha ngày hôm đó.
“Cái ngày hai trăm một đêm,” Tiêu Hành hỏi, “bài hát tên gì vậy?”
Hai trăm một đêm.
Lúc ấy mở miệng chào giá không cảm thấy gì, bây giờ nghe thê thảm thế nào ấy?
Lục Duyên suy nghĩ một chút, nghĩ đến giọng hát hít thở không thông lại mê huyễn của Lý Chấn, sáng hôm đó cả hắn và đại thiếu gia đang nằm trên sô pha đều sửng sốt: “Gu anh độc đáo thật nha, đó là tay trống của ban nhạc chúng tôi…”
“Không phải cái đó.” Tiêu Hành cắt ngang.
Lục Duyên: “?”
Tiêu Hành nói, “Khúc anh hát.”
“A, cái kia.”
Lục Duyên đặt tay lên dây đàn, trong tư thế thuận lợi, đầu tiên lướt dây lên xuống hai lần để lấy giai điệu.
Tiêu Hành dựa vào một bên nhìn.
Anh xem tư thế chuyên nghiệp của Lục Duyên kết hợp với đạo cụ đắt tiền, cuối cùng một tia lửa rất bi thảm phát ra.
Tóm tắt trong hai từ: cà lăm.
Ở một góc độ nào đó, kỹ năng chơi ghi-ta của người này có thể coi là đạt đến trình độ mà người bình thường không thể đạt tới.
Sau khi kết thúc giai điệu, Lục Duyên dừng lại, gảy một phát, trước khi hát, hắn nhắc nhở: “Nhớ vỗ tay.”
“Có còn muốn mặt mũi không?”
“Còn muốn gọi anh Duyên trâu bò!”
“… Không nghe à.”
“Còn phải nói anh Duyên hát hay quá!”
Lục Duyên nói xong, thu lại biểu tình trên mặt, rũ mắt xuống, nghiêm túc. Đầu tiên là hát chay, sau đó tiếng ghi-ta mới vang lên.
Không biết từ khi nào cơn gió xôn xao xung quanh dần lắng xuống. Ngoài giọng hát của Lục Duyên, còn có tiếng ngáy của anh Vĩ, cái người mới được gọi là anh hùng đường phố đang ôm lon bia nằm bò trên bàn, không biết mơ thấy cái gì, vui tươi hớn hở mà cười hai tiếng.
Đối lập với kỹ năng chơi đàn là giọng hát của Lục Duyên.
Chất lượng âm thanh từ đầu đĩa CD trước đây không rõ ràng lắm, lời bài hát chỉ nghe được một nửa, giọng hát xuyên thấu của Lục Duyên
dường như hòa với bầu trời đầy sao vô hình trên đầu anh.
Tiêu Hành dựa lưng vào tường, lúc này mới nghe rõ.
Lục Duyên hát:
“Hít một hơi sâu
Đi qua màn đêm
Không bao giờ dừng lại.”
Mọi suy nghĩ trong chốc lát đều biến mất.
Cái gì Tiêu Khải Sơn, cái gì khoa kinh tế đều bị ném ra sau đầu.
Tiêu Hành dời tầm mắt khỏi những ngón tay thon dài của Lục Duyên, cuối cùng đáp xuống hình xăm ngôi sao bảy cánh màu đen trên cổ tay lộ ra từ nửa ống tay áo.
Sức sống mãnh liệt như cỏ dại trên người Lục Duyên còn nóng hơn cả khói lửa đốt trên đầu ngón tay anh vừa rồi.
Khi kết thúc bài hát, Lục Duyên theo thói quen nhắm mắt lại, ngưỡng mộ tài năng ca hát và biểu diễn xuất sắc của chính mình, trước khi mở mắt, hắn nghe thấy bên tai có tiếng vỗ tay.
Sau đó, nghe thấy giọng nói luôn tản mạn của đại thiếu gia nói: “Cẩu nhi tử, trâu bò lắm.”
“…”
“Cẩu nhi tử hát thật hay.”
Lục Duyên mở to mắt, mắng ra một câu: “Fuck!”
Lục Duyên đang cân nhắc có nên động thủ với người này hay không: “Muốn đánh nhau à?”
Tiêu Hành tỏ vẻ không thành vấn đề: “Có muốn bay không?”
Mẹ nó.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, có lẽ là vì nhớ lại cảnh Lục Duyên bị đánh bay, không biết ai cười trước, cười không dứt.
Lục Duyên để đàn xuống, đi tới, đặt tay lên vai Tiêu Hành, cười mắng: “Con mẹ anh.”
“Dù không biết anh có chuyện gì, nhưng mà, tôi cảm thấy được!” Lục Duyên tay đặt trên vai anh giật giật, chỉ về phía trước, ý bảo anh nhìn về phía trước.
“Cuộc sống như mặt trời này!”
Lục Duyên giọng điệu tràn đầy cảm xúc chân thành, hắn lý tưởng hào hùng mà tiếp tục nói: “Nhìn mặt trời này! Dù hôm nay đã lặn nhưng ngày mai sẽ lại mọc lên!”
Tiêu Hành: “…”
Lục Duyên giống như bát súp gà nhặt từ thùng rác, miễn cưỡng, cũng cũng được coi là một bát súp gà.
Tiêu Hành: “Cảm ơn.”
Lục Duyên xua tay: “Đừng khách khí.”
——————————————
Ngày hôm sau.
Toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi một lớp mây xám, mây đen dày đặc che kín bầu trời không một tia sáng nào lọt vào được, đường phố ở Hạ Thành trông nhếch nhác hơn bình thường.
“Chào mừng các bạn đón xem bản tin hôm nay. Do ảnh hưởng xấu của phạm nhân Vương trong Hạ thành, các bộ phận liên quan đã quyết định chấn chỉnh nghiêm ngặt, xóa bỏ nội dung khiêu dâm và tống tiền, đồng thời thiết lập một diện mạo mới ở Hạ Thành——”
Bà chủ đang xem TV trong cửa hàng đồ ngọt, nhìn bầu trời bên ngoài, lo lắng: “Ai da, hôm trước thời tiết tốt như vậy, sao hôm nay lại nhiều mây vậy chứ, hôm nay chỉ sợ trời sẽ mưa to.”
Lục Duyên đặt hàng trước kệ, nghĩ đến câu nói “Cuộc sống như mặt trời này!” đêm qua, mi mắt phải không tự chủ nảy lên.
Do thời tiết nên cả ngày quán không có khách.
Lục Duyên ngồi trong cửa hàng rất lâu, hắn không bao giờ nghĩ mình sẽ đón lượng khách đông nhất kể từ khi làm ở cửa tiệm đồ ngọt “Mật ngọt ngào” – một nhóm quản lý thành phố.
“Chào mừng …”
Trước khi lời này được nói ra, bảy tám quản lý thành phố, những người có thể chất cường tráng như anh Vĩ bước vào!
Người đứng đầu đang cầm một cây dùi cui trong tay, sau khi nhìn xung quanh, vũ khí hiên ngang nói: “Giấy chứng nhận kinh doanh cửa tiệm của các vị, lấy ra cho tôi xem!”
Bà chủ lập tức đi lấy giấy chứng nhận.
Người cầm đầu để dùi cui dưới cánh tay, chỉ vào Lục Duyên: “Anh, lấy giấy chứng nhận sức khỏe ra.”
Giấy, sức, khoẻ.
Lục Duyên cảm thấy như sét đánh ngang tai, đánh mạnh vào đầu.
Những người làm trong ngành dịch vụ ăn uống phải xin giấy chứng nhận sức khỏe, nhưng ở Hạ Thành chưa có ai kiểm tra những thứ này, xin giấy chứng nhận rất tốn kém tiền bạc và thời gian, Lục Duyên trực tiếp tìm Trương Tiểu Huy mượn giấy chứng nhận.
“Giấy chứng nhận kinh doanh là được,” Quản lý thành phố trả lại giấy chứng nhận cho bà chủ, chỉ vào Lục Duyên, “Anh, đi ra.”
Lục Duyên đi theo quản lý thành phố.
Hai người đứng ở cửa của cửa tiệm đồ ngọt, quản lý thành phố cầm lấy giấy khám sức khỏe của Lục Duyên, nhìn liên tục, nghi ngờ nói: “Là anh?”
Lục Duyên mặt không chút thay đổi: “Là tôi.”
Quản lý thành phố: “Anh tên là Trương Tiểu Huy?”
Lục Duyên mở miệng: “Đây là tên mẹ đặt cho tôi, có nghĩa là vinh quang huy hoàng của Đảng. Tôi là công dân tốt, tuân thủ pháp luật…”
Quản lý thành phố nghe mà đau não: “Anh đợi một chút.”
Quản lý thành phố cầm giấy chứng nhận sức khỏe có viết ‘Trương Tiểu Huy’ đặt bên cạnh mặt Lục Duyên.
Quản lý thành phố: “Nhìn không giống nhau, anh mắt hai mí, bức ảnh này rõ ràng là mắt một mí.”
Lục Duyên trong lòng có chút cảm khái, dù sao hắn cũng đã nhiều năm lang thang phiêu bạt giang hồ.
Lục Duyên nói: “Tôi cắt mắt hai mí.”
Quản lý thành phố: “…”
Lục Duyên: “Tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ.”
Qquản lý thành phố nói: “Được rồi, số ID của anh là gì, được một lần cho tôi nghe.”
Lục Duyên: “…”
Ai rảnh đọc lại số ID của Trương Tiểu Huy chứ!
Lần đầu tiên quản lý thành phố gặp phải một nhân viên không có giấy tờ gì mà mặt không đổi sắc, quả thực là mở rộng tầm mắt, rút dùi cui dưới cánh tay ra, chỉ về phía sau, tức giận nói: “Lại bắt thêm một người nữa! Anh cũng vậy! Ngồi xổm sau lưng tôi đi! “
Lục Duyên nhìn theo hướng mà dùi cui quản lý thành phố chỉ —— Thấy một hàng người đang ngồi chồm hổm ôm đầu ngay ngắn trên con phố tối, một bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám đông.
Tiêu Hành: “…”
Lục Duyên: “…”
Khi Lục Duyên ôm đầu ngồi xổm gặp Tiêu Hành, một giọng nói ong ong vang lên bên tai: Nhìn mặt trời này! Dù hôm nay đã lặn nhưng ngày mai sẽ lại mọc lên!
Tác giả có chuyện muốn nói: Lục Duyên: Nhìn mặt trời này! Dù hôm nay đã lặn nhưng ngày mai sẽ lại mọc lên!
Tiêu Hành: Con mẹ anh.