Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 42


trước sau

You are my wonder wall.

Hơn hai tháng sau Ngày Quốc tế Lao động 1/5, ban nhạc Vent chính thức tái hợp.

Tiêu hành hoàn thành công việc trước kia, không tiếp tục nhận công việc mới nữa.

Miễn cưỡng tiết kiệm đủ số tiền khởi nghiệp ban đầu, anh bắt đầu thiết kế dự án của riêng mình. Vì chỉ mới bắt đầu, anh là người duy nhất trong dự án, Tiêu hành chọn bắt đầu từ hạng mục nhỏ dựa vào các trò chơi vi mô. Sau khi hoàn thành khuôn khổ, dự định đăng một quảng cáo nhỏ trong diễn đàn bán thời gian của Đại học C, tìm một người có thể làm hoạt hình.

“Anh viết kiểu này không được đâu.” Lục Duyên chuẩn bị đến hầm trú ẩn luyện tập, hắn ở trong tủ quần áo tìm một lúc, đứng dậy mặc quần áo, liền nhìn thấy thông tin tuyển dụng do Tiêu Hành viết.

Chỉ có một dòng đơn giản là yêu cầu và thù lao.

Tiêu Hành cắn điếu thuốc, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Quảng cáo nhỏ không nên đăng thế này,” Lục Duyên muốn chỉ điểm anh, cuối cùng vươn tay trực tiếp nói: “… Tiếp thu đi, đại ca đây sẽ dạy anh.”

Tiêu Hành đưa điện thoại qua: “Anh nói ai là đại ca, nghĩ lại bối phận rồi hãy nói.”

Lục Duyên dùng điện thoại Tiêu Hành gõ vài dòng trước khi trả lại cho anh.

Tiêu Hành nhận lại.

Phát hiện hắn thêm vài dòng trong bản tin anh gõ: Trong lòng bạn có phải cũng từng có giấc mơ? Bạn có cảm thấy lạc lõng trong một lớp học buồn tẻ không thể tìm thấy giá trị bản thân? Hãy đến đây! Cùng tham gia con đường khởi nghiệp đầy khát vọng đi nào!

“…”

Mấy loại quảng cáo nhỏ này đối với Lục Duyên rất thuận buồm xuôi gió, ngày thường trong diễn đàn không thiếu quảng cáo.

Sau khi gửi đi, điện thoại Tiêu Hành lập tức rung lên.

Lục Duyên: “Nhìn chiêu thức của lão tử ——”

Tiêu Hành xoay điện thoại lại, để trước mặt Lục Duyên.

[Bạn đã bị chủ diễn đàn đá ra ngoài. ]

Tiêu Hành: “Đại ca?”

Lục Duyên: “…”

Mẹ anh, tại sao không giống như trong tưởng tượng chứ.

Lục Duyên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lấy quần áo của mình đi vào vách ngăn.

Khi vách ngăn đóng lại, Tiêu Hành tắt thông báo hệ thống, nhấp vào khung chat Khâu Thiếu Phong, định nhờ cậu ta giúp tìm người ở khoa nghệ thuật.

[Tiêu Hành]: Có đó không?

Khâu Thiếu Phong nhanh chóng trả lời: Lão đại, có chuyện gì, nói đi.

Tiêu Hành giải thích ý định của mình.

[Khâu Thiếu Phong]: Được ạ! Người anh em này lập tức làm liền!

Rất hiếm khi Tiêu Hành tìm cậu một lần, Khâu Thiếu Phong thẳng thắn lải nhải: Nếu anh cần gì, cứ nói với em, có thiếu nguồn đầu tư không? Lão đại, em nghĩ dự án của anh rất tốt, rất có triển vọng thị trường nha, hay để em đầu tư tiền cho?

Tiêu Hành cười, gẩy gẩy điếu thuốc: Cậu biết tôi làm hạng mục gì sao?

[Khâu Thiếu Phong]: Không biết.

[Khâu Thiếu Phong]: Nhưng em cảm giác! Dự cảm có thể thành!

[Tiêu Hành]: Tiếp tục đi.

Một cuộc trò chuyện giữa hai người anh em.

Tiêu Hành vô tình trượt tin nhắn trò chuyện lên, xuất hiện “Lão đại, em tìm được người thế khóa cho anh” của Khâu Thiếu Phong hơn hai tháng trước.

Nhìn vào tin nhắn này, Tiêu Hành nhớ lại những gì Khâu Thiếu Phong đã nói vào thời điểm đó:

—— “Có ảnh chụp, rất đẹp trai nha, anh muốn xem không?”

Anh lúc đó nói gì nhỉ?

Tiêu Hành vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời, chạm ngón tay vào màn hình điện thoại, gõ một dòng.

[Tiêu Hành]: Cậu còn giữ ảnh chụp thế khóa lần trước không?

Sau khi Tiêu Hành gửi xong, nhớ ra lúc đó mình đang bận cho đứa bé ăn, sốt ruột nói: Không, tôi có bệnh à.

Khâu Thiếu Phong nhất thời trong đầu chưa nhớ ra được.

[Khâu Thiếu Phong]: Ảnh chụp? Ảnh chụp nào?

[Khâu Thiếu Phong]: À, thế kia phải không? Để em tìm xem.

[Khâu Thiếu Phong]: [Hình ảnh].

Khâu Thiếu Phong lại tỏ ra nghi ngờ: Sao vậy? Lão đại, anh không phải định nhớ kỹ khuôn mặt này đấy chứ, sau này gặp trên đường oan gia ngõ hẹp thấy một lần thì đánh một lần phải không?

Trên ảnh chụp.

Tóc Lục Duyên hẳn là vừa mới được cắt, phần đuôi tóc vẫn còn nguyên màu HKT được nhuộm khi gặp nhau lần đầu, những sợi màu đỏ cực kỳ lộng lẫy được xen lẫn trong đó.

Tiêu Hành nhìn chằm chằm một lúc, sau đó lưu lại.

……..

Lịch trình của Lý Chấn và Hứa Diệp bắt đầu từ 1 giờ chiều đến 4 giờ chiều mỗi ngày, Lục Duyên tắm xong, dọn dẹp đơn giản đã gần 12 giờ.

Hắn vội vàng nói: “Lát nữa tôi đi diễn tập, trưa nay anh Vĩ có thể đến mượn nước tương, anh mở cửa cho anh ấy nha.”

“Ừ.”

Tiêu Hành nhìn màn hình máy tính đáp lời.

Tiêu Hành đáp xong, gõ dòng mã cuối cùng liền ngả người ra sau, muốn nhắm mắt lại một lúc, nhưng lại thoáng thấy Lục Duyên từ trong phòng tắm đi ra.

Tóc Lục Duyên còn ướt, thân trên mặc một chiếc áo sơmi mỏng.

Chắc là ngại thời tiết quá nóng, cúc áo cũng không cài chặt, vạt áo rũ hai bên, từ xương quai xanh xuống dưới là đường cong cơ bắp rõ ràng, đường nhân ngư tuyến lõm sâu, nửa che nửa hở dưới lớp vải jean.

Có giọt nước rơi xuống, làm vai áo sơmi ướt đẫm biến thành một màu gần như trong suốt.

Cổ tay áo quá dài, Lục Duyên gập cổ tay áo lên vài lần, cúi người tìm phụ kiện, nói: “Nếu chuyển phát nhanh tới, anh giúp nhận tôi nha.”

Lần này Tiêu Hành không còn “Ừ” nữa.

Lục Duyên quay lưng về phía anh, eo thấp thoáng dần trùng với khung cảnh hầm trú ẩn ngày đó khi hắn khẽ lắc lư theo nhạc đệm.

Tiêu Hành vô thức chạm vào hộp thuốc lá.

Trong lòng anh chậm rãi thở ra.

Làm sao vậy chứ?



Có lẽ bị quỷ ám rồi.

Lục Duyên đeo khuyên tai.

Thứ mà hắn cầm trên tay là sợi dây xích mảnh hắn đã đeo khi đi hầm trú ẩn ngày hôm đó.

Sợi dây xích này là chị Lam tặng cho hắn.

Chị Lam gần đây rất ít khi phát sóng trực tiếp, tập trung vào cửa hàng trang sức chính gốc Taobao, Lục Duyên giúp cô quảng cáo trong buổi phát sóng trực tiếp, chị Lam hôm sau gõ cửa, đến đưa cho hắn mấy cái hộp nhỏ.

Lục Duyên đứng ở cửa, dựa vào tủ giày, gần tủ giày không có gương soi, chỉ có thể quay đầu gắn bằng cảm giác.

Sợi xích mỏng manh trong tay Lục Duyên một lúc lâu vẫn không thể thuận lợi gắn vào.

Tiêu Hành cắn điếu thuốc đứng dậy.

Lục Duyên định thay đổi góc độ.

Giây tiếp theo ——

Sợi dây xích mảnh trong tay bị lấy đi, Tiêu Hành đi tới trước mặt hắn, hơi cúi xuống, ghé vào lỗ tai hắn, nhận ra Lục Duyên muốn quay đầu nhìn sang, Tiêu Hành vươn tay còn lại giữ đầu hắn: “Đừng nhúc nhích.”

Tiêu Hành nói chuyện tuy rằng không khách khí.

Động tác tay vẫn rất nhẹ nhàng, Lục Duyên còn không để ý cái gì, tiếng xích kim loại lạnh lẽo vang lên bên tai.

Hầm trú ẩn số 3 trên đường Phi Dược.

Lục Duyên đến trễ nửa tiếng.

“Sao giờ mới đến,” Lý Chấn chuyển gậy trống, “chờ cậu hơi lâu rồi đấy.”

Lục Duyên: “Có chuyện … trên đường có chuyện.”

Lý Chấn nhìn ra bên ngoài: “Không thể nào, kẹt nửa tiếng? Lúc tôi ra ngoài đường xá còn khá tốt mà.”

“…”

Trong lòng Lục Duyên thầm nói, đó là bởi vì hắn đi nhầm xe.

Hắn cũng không biết hắn ra khỏi cửa như thế nào.

Đường đến hầm trú ẩn rõ ràng nhắm mắt cũng có thể đi được.

Nhưng khi lên xe, phải hơn chục phút sau, hắn mới nhận ra xe buýt này đang chạy ngược chiều.

Hắn xuống xe, ngồi xổm ở ngã tư hút một điếu thuốc.

Cảm thấy bản thân có gì đó không ổn.

Lý Chấn vẫn đang nói điều kiện đường xá ngày hôm nay là thuận lợi siêu cấp vô địch, Lục Duyên thay đổi chủ đề, hắn khụ một tiếng nói: “Hứa Diệp sao rồi?”

Hứa Diệp đang ngồi một mình trong góc hầm trú ẩn.

Lý Chấn nói: “Cậu ấy à, lần trước
trong buổi biểu diễn ở quán bar anh Kiềm có mắc sai lầm, hình như chưa vượt qua được.”

Ban nhạc hoạt động lại, sau một thời tập luyện, họ trở lại quán bar biểu diễn.

Từ khi Hứa Diệp mới gia nhập nhóm, anh Kiềm đã liên tục hỏi: “Các cậu có quay lại không? Sân khấu chính vẫn luôn giữ cho các cậu, áp phích đều được chuẩn bị trước thật tốt rồi. Nhìn xem, có bá đạo không này!”

Mấy tấm áp phích của anh Kiềm còn phô trương hơn của ban nhạc bọn họ. Người đàn ông trung niên cũng từng chơi trong ban nhạc luôn mang trong mình một trái tim Rock and Roll không hề phai mờ. Trên tấm áp phích, Lục Duyên đứng ở giữa, một dòng ký tự kéo dài toàn bộ bố cục: Ban nhạc Ma Vương đã trở về từ cõi chết!

Lục Duyên nói, “… Bá đạo.”

Âm nhạc trong quán bar vẫn ồn ào như vậy.

Anh Kiềm treo tấm áp phích “Nhóm V trở về từ cỗi chết” trước một tuần, đặt ở lối vào dễ thấy nhất.

Trước kia khi Lục Duyên rời đi, hắn thực sự lo lắng một chút “Liệu có còn ai đến xem không” hay “Liệu có còn ai thực sự đang đợi họ không”.

Nhưng ngay khi Lục Duyên bước vào hậu trường, anh Kiềm đã hào hứng nói: “Cậu có biết ở đây có bao nhiêu người không? Mẹ nó quán bar anh đều kín——”

Tôn Kiềm dẫn hắn nhìn qua sân khấu, còn chưa mở màn, khán đài đã chật kín người: “Đây chỉ là một phần thôi, địa điểm có hạn, những người khác đang xếp hàng bên ngoài, anh nói không thể chen vào được, vẫn còn đứng trước bên ngoài chưa chịu đi “.

Lục Duyên cúi đầu nhìn xuống.

Hậu trường ở tầng 2. Từ góc độ này chỉ nhìn thấy hiệu ứng khói trên sân khấu, có hơn 200 người đứng dưới sân khấu, tất cả đều chờ đèn sân khấu bật sáng. Thỉnh thoảng có người nói chuyện, gân cổ hét tên nhóm V: “VENT! “

Một tiếng VENT này từ dưới đài thẳng tắp truyền lên.

Tôn Kiềm vừa dứt lời, kích động đến mức suýt vỡ tiếng, lập tức bùng nổ vài câu thôi tục, phất tay nhét điếu thuốc vào miệng.

Buổi biểu diễn thành công tốt đẹp.

Ngoại trừ Hứa Diệp quá lo lắng vì lần đầu tiên bước lên sân khấu mắc lỗi vài lần.

“Lần đầu tiên lên sân khấu, mắc lỗi là chuyện bình thường, tôi còn từng bị ngã khỏi sân khấu đó”, Lục Duyên bước đến vỗ nhẹ đầu Hứa Diệp, kể lại những năm tháng chuyển sang nghề hát chính.

“Lúc đó tôi còn không biết làm thế nào để giao lưu với khán giả”, Lục Duyên nói, “Vào lần biểu diễn đầu tiên, khán giả rất lạnh nhạt, không biết còn tưởng là biểu diễn chuyện cười nữa”.

Hứa Diệp: “Tôi, tôi cảm thấy đang kéo chân mọi người…”

Lý Chấn: “Làm gì có chuyện đó!”

Hứa Diệp ngượng ngùng cười.

Khi buổi luyện tập kết thúc, mấy người tụ tập lại tán gẫu.

Nghĩ đến ngày hôm nay, Lý Chấn xúc động nói: “Sắp đến ngày kỷ niệm của chúng ta rồi. Kỷ niệm ba năm năm ngoái hình như cũng diễn ra vào khoảng thời gian này”.

Lúc trước có nói qua kỷ niệm 4 năm, nhưng thực sự lúc đó không có ý định livehouse lần nữa. Vốn đầu tư một buổi biểu diễn lớn, kinh phí tổ chức mỗi năm một lần cũng không đủ.

Nhưng khi nói đến đây, Lục Duyên không thể không nghĩ đến những bàn tay dưới sân khấu trong quán bar, cùng với âm thanh “VENT” kia, dòng chữ đọc được trong buổi biểu diễn kỷ niệm ba năm: Hẹn gặp lại các bạn vào kỷ niệm bốn năm.

Sau khi ban nhạc gần như tan rã, Lục Duyên dường như có cách hiểu khác về sân khấu, âm nhạc và khán giả.

“Trong thời gian này tôi có viết mấy bài hát mới.”

Sau một lúc lâu, Lục Duyên nói, “Năm nay chúng ta có nên làm cái gì đó khác không?”

Ngay khi đề xuất này được đưa ra đã được mọi người hưởng ứng nhiệt tình.

Nhất trí thông qua.

Sau khi xác định sự kiện kỷ niệm bốn năm, một số người đã thảo luận về địa điểm, kinh phí, thời gian và các vấn đề khác.

Trong cuộc thảo luận, đội trưởng Hắc Đào đã yêu cầu nghe bài hát mới của ban nhạc Lục Duyên: “Nghe đoạn này đi, tôi nghĩ nó cần thay đổi một chút, Chuột Túi nói không thành vấn đề.”

Lục Duyên rút khỏi khu vực thảo luận.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi điều chỉnh thiết bị, Lục Duyên chuyển tầm nhìn vài độ liền thấy trên bức tường gạch đá đối diện có khắc cái tên quen thuộc.

Đối diện bức tường chỗ ban nhạc của bọn họ viết tên và cái phát biểu trung nhị kia.

Đôi mắt hắn dừng lại hai giây trước từ ‘ Tiêu Hành ‘.



Lục Duyên đang định thu hồi ánh mắt, nhưng lại mơ hồ nhìn thấy bên cạnh hai chữ đó hình như có một hàng chữ.

Lục Duyên tiến lên hai bước, liền thấy rõ ràng.

Đó là một dòng:

—— You are my wonder wall.

Chữ viết Tiêu Hành giống như con người anh, có vẻ thản nhiên không chút để ý, nhưng từng nét chữ đều vô cùng sắc sảo.

Lục Duyên dường như biết mình rốt cuộc có chỗ nào không đúng, ngoài tiếng hít thở bên ngoài, hắn còn nghe rõ ràng nhịp tim không còn kìm nén được trong lồng ngực.

Tác giả có điều muốn nói:

Lưu ý: Trước đó có bug ngày Môi trường Thế giới đã được sửa rồi. Sau một tháng, đổi thành Ngày Quốc tế Lao động 1 tháng 5. […]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện