Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 48


trước sau

“Đừng cởi đồ lung tung.”

Về nhà thôi.

Bạn trai.

Tiêu Hành nắm tay Lục Duyên, hai người cũng không nói thêm câu nào, cứ như vậy nắm tay.

Vì đi đi về về quá trễ, hai người đi đến bến xe vừa lúc nhỡ mất chuyến xe cuối cùng về khu 7.

Khu vực này trái tuyến, taxi căn bản không có.

Tiêu Hành nhìn lướt qua bản đồ nói: “Đi về phía trước một đoạn, rẽ phải, đường Hoài Nam phố bên kia có thể bắt taxi.”

Lục Duyên không bao giờ nhớ lộ trình.

“Rẽ phải.” Tiêu Hành siết chặt đốt ngón tay hắn, ý bảo hắn rẽ nhầm đường rồi.

Tiêu Hành lại nói: “Muốn đi đâu vậy.”

Lục Duyên từ trước đến nay luôn không phân biệt được phương hướng, nhiều năm qua chạy khắp nơi biểu diễn, dù đi đâu cũng phải dành nhiều thời gian để ghi nhớ bản đồ dọc đường, nếu không có thể trong nháy mắt quên đường về.

Nhưng hắn hiện tại không cần nghĩ nhiều, nhắm mắt lại vẫn có thể bước đi.

Gió mùa hè ồn ào náo động, bầu trời Hạ Thành ngập tràn ánh sao.

Cả người Lục Duyên như bước đi trên mây trôi về khu 7, tắm xong mới tỉnh táo được một chút. Hắn vừa mới mặc quần, còn chưa mặc áo vào, một tay dựa vào bồn rửa chuyển tiền cho Lý Chấn.

Đám người Lý Chấn thật sự làm hắn phải suy sụp ôm tim, ăn gần 600 tệ, cơ bản đã tiêu sạch số dư còn lại của Lục Duyên sau buổi biểu diễn.

Lý Chấn: “Đây mới chỉ là bữa đầu thôi, để tôi nói cho cậu biết, lát nữa còn đi tăng hai.”

Lục Duyên nói: “Mấy người còn là người không vậy, hết tiền rồi, muốn đi tăng hai thì tự mình trả đi.”

Lý Chấn mắng trong điện thoại: “Cậu mới không phải người ấy, nói chạy liền chạy, cậu bị sao vậy!”

Lục Duyên thẳng thắn nói: “Tôi hôm nay thoát ế.”

Bên người Lý Chấn còn có hai vị thành viên khác, phản ứng rất khoa trương, Lục Duyên đồng thời bị ba người mắng, lỗ tai bị rống đến phát đau, đặc biệt là Đại Pháo, Đại Pháo cảm giác như đại ca nhà mình bị người ta cướp đi, ba người bọn họ cùng hét lên: “Ai?!”

Lục Duyên nói: “Mấy người đã gặp qua rồi đó.”

“Người ở hầm trú ẩn lần trước,” Lục Duyên lại nói, “… Tôi để ý anh ấy một thời gian rồi, không kiểm soát được.”

Lý Chấn mặc dù cũng rất kinh ngạc, anh quen biết Lục Duyên đã bốn năm, ngoài luyện hát, người này chỉ có âm nhạc, chưa từng thấy hắn nói chuyện yêu đương, đối với chuyện nam hay nữ đều quan trọng thứ yếu.

Chuyện như vậy không phải hiếm trong giới.

Lý Chấn chân thành nói: “Chúc mừng.”

Lục Duyên: “Ừ.”

Lý Chấn cũng nói: “Nếu đã vậy không phải cậu nên mời tăng hai để chúc mừng sao?”

“… Đồ con lợn mấy người,” Lục Duyên mắng một câu, “Ăn đi, lão tử mời.”

Lục Duyên thường có mối quan hệ thân thiết nhất với các ban nhạc, cuộc sống chỉ xoay quanh hầm trú ẩn và quán bar, chuyển xong cho Lý Chấn, cúp điện thoại, hậu tri hậu giác phát hiện loại cảm giác này thật sự mẹ nó sảng khoái.

Còn tuyệt hơn vô số buổi biểu diễn.

Hắn không cần khoác lên mình đôi cánh, tâm tình đã muốn bay lên không trung, như thể không ngừng nói với thế giới: Tiêu Hành là bạn trai của lão tử.

Vì thế Lục Duyên tựa vào bồn rửa, không nhịn được tiếp tục lục danh bạ, gọi điện cho từng người một.

Khi đội trưởng Hắc Đào nhận cuộc gọi, còn tưởng Lục Duyên gọi là vì buổi kỷ niệm 4 năm, đang định nói “Này người anh em, tôi đã xem buổi biểu diễn kỷ niệm 4 năm, rất không tồi nha”. Kết quả, Lục Duyên ngay câu đầu tiên nói: “Gần đây có tốt không? Nói cho anh biết một chuyện.”

Đại khái Lục Duyên dùng cách mở này căn bản không có gì tốt, đội trưởng cảnh giác nói: “Tôi cũng… không tệ, cậu có chuyện gì sao?”

Lục Duyên đi thẳng vào chủ đề: “Tôi đang yêu.”

Đầu dây bên kia im bặt.

Lục Duyên nói tiếp: “Bạn trai của tôi rất đẹp trai, dáng người chuẩn, còn biết viết mã.”

Lục Duyên nói đến đây, lại thở dài: “Tôi gặp anh ấy cách đây hơn hai tháng. Khi đó, nhóm V của chúng tôi gần như tan rã, cuộc đời tôi rơi vào khoảng trống buộc phải dừng bước trên con đường âm nhạc…”

Đội trưởng Hắc Đào vẫn im lặng.

Cuối cùng, khi Lục Duyên nói đến chuyện “Cơn mưa xối xả”, đội trưởng Hắc Đào đang im lặng rốt cuộc bùng nổ, nhân tiện xổ một đống câu chửi thề: “□□Fuck you, Lục Duyên, nếu còn gọi lại cho tôi, tôi liền kéo cậu vào sổ đen! Nói được làm được! Cút ngay (ノ ` Д) ノ! “

Lục Duyên cảm thấy có chút thương tâm, nói: “Chậc chậc, Chuột Túi có đó không? Tôi định gọi cậu ta một cuộc.”

Đội trưởng Hắc Đào: “…Cậu là quỷ à.”

Lục Duyên đã bị một nửa số người kéo đen kể từ sau vụ bánh kem 19.9. Nửa còn lại cũng hoàn toàn kéo đen sau vụ yêu đương vào kỷ niệm 4 năm.

Sau khi xong việc, Lục Duyên dựa vào bồn rửa, chạm vào hộp thuốc lá bên cạnh.

Ngón tay hắn vừa chạm vào hộp thuốc, còn chưa mở ra đã ném đi như thể bị điện giật, cuối cùng lắc lắc nước chưa khô trên tóc.

Lục Duyên mở cửa đi ra ngoài, còn tưởng Tiêu Hành đang gõ bàn phím, nhưng không ngờ lại đang tiếp điện thoại.

Không biết đầu bên kia đang nói gì.

Lục Duyên chỉ nghe thấy Tiêu Hành nói: “Không đi, không có thời gian.”

Tiêu Hành sau khi nói xong về dự án, anh nhận được cuộc gọi từ Trạch Trang Chí hỏi anh có đến quán bar không.

Anh một tay gõ bàn phím, tay kia trả lời điện thoại, Lục Duyên vừa đi ra, anh mới ngẩng đầu nhìn.

Lục Duyên sợ làm phiền anh, dự định cầm điện thoại đến chỗ sô-pha phát sóng trực tiếp.

Tiêu Hành lại “tsk” một tiếng nói: “Lại đây.”

Trạch Trang Chí nghe từ chỗ Khâu Thiếu Phong biết được anh đang làm một dự án, đang muốn nhập cổ phần đầu tư không lợi ích để ủng hộ giấc mơ kinh doanh của người anh em mình, mời anh đến quán bar để thảo luận chi tiết: “Lão đại, em tin tưởng vào thực lực của anh, chúng ta cho nhau cơ hội… Cái gì mà lại đây, anh muốn em tới đó hả? “

“…” Tiêu Hành, “Không nói cậu.”

Lục Duyên chậm rì rì đi qua.

Tiêu Hành một bên ứng phó với Trạch Trang Chí, một bên duỗi tay giúp hắn tháo khuyên tai bên phải chưa tháo xuống.

“Tắm không tháo ra,” Tiêu Hành dùng ngón tay xoa xoa vành tai hắn, “Nghĩ gì vậy.”

Khuyên tai là một hình chữ thập ngược, bên dưới còn có đinh nhọn, hẳn là vừa rồi chơi quá điên rồ, không ngừng lắc lư rách một lỗ lớn.

Tóc Lục Duyên còn đang chảy nước, trên cổ vừa lạnh vừa ngứa.

Hắn phát hiện dù vừa rồi nói với cả thế giới ‘Tiêu Hành là bạn trai tôi’ trong phòng tắm, nhưng khi ở trước mặt Tiêu Hành, một câu nói, một động tác vô tình của anh đều khiến hắn ngẩn ngơ.

Trạch Trang Chí chậm chạp cỡ nào cũng có thể đoán được người kia đang làm gì, dù muốn bỏ qua bầu không khí ám muội này cũng không xong: “Fuck, bên cạnh anh là ai vậy!”

Tiêu Hành niết hoa tai trong lòng bàn tay, thật sự bị người đầu dây bên kia làm cho khó chịu, trực tiếp đưa điện thoại đến bên tai Lục Duyên: “Bạn trai, nói chuyện đi.”

Lục Duyên: “Hả?”

Hai người dùng chung ống nghe, dựa sát vào nhau.

Lục Duyên nói xong, Tiêu Hành lại nói: “Lão tam, gọi chị dâu đi.”

Lần này người “Hả” đổi thành Trạch Trang Chí.

Trạch Trang Chí “Hả” xong, bởi
vì thái độ của Tiêu Hành quá tự nhiên, cậu vô thức hét lên: “Chị dâu!”

Lục Duyên: “…”

“Không đúng,” Chờ Tiêu Hành treo điện thoại, Lục Duyên mới phản ứng lại, “Sao tôi lại là chị dâu chứ?”

“Anh Duyên của anh đây uy mãnh soái khí, đỉnh thiên lập địa.”

“Ừ,” Tiêu Hành gật đầu, “Còn biết chém gió, thật lợi lại.”

Lục Duyên: “…” Cho dù người này trở thành bạn trai, miệng vẫn ngoan độc như vậy?!

Kết quả của lần “Chị dâu” này là Lục Duyên cùng đi ăn tối với họ vào ngày mai. Nhà hàng được đặt tại là chỗ mà mấy người Tiêu Hành thường đến, nhưng buổi sáng Lục Duyên phải đến phòng thu. Mặc dù bài hát mới của ban nhạc đã được trình diễn trước tại buổi biểu diễn, nhưng vẫn chưa phải đĩa đơn chính thức.

Lục Duyên sáng nay đã thu âm một bài, trước khi đi còn có chút lo lắng.

Loại cảm giác như đi gặp bạn của bạn trai …

Hôm nay Lục Duyên mượn mô-tô của anh Vĩ, trước khi xuống xe còn hít thở sâu vài hơi, đạp một chân xuống đất, túm hai sợi tóc trên gương chiếu hậu.

Mấy người Tiêu Hành ngồi cạnh cửa sổ lầu 2, Trạch Trang Chí nhìn theo ánh mắt lão đại nhà cậu, nhìn thấy một chiếc xe cực ngầu vô cùng quen mắt. Người thanh niên trên chiếc xe mặc áo thun, chân rất dài, cậu dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trạch Trang Chí tin chắc cậu đã gặp “Chị dâu” này hơn một lần.

Khâu Thiếu Phong: “Thế khóa?”

Trạch Trang Chí: “… Cứu thế giới?”

Lục Duyên xây dựng hình tượng cũng không tồi, cái nguyên nhân không tồi này chủ yếu khi hắn lên lầu, mở cửa, đối với hai vị đồng chí trong phòng không hề có gánh nặng tâm lý: “Xin chào các anh em!”

Mặc kệ cái bình trên bàn là trà hay rượu, Lục Duyên đều uống một hơi đầy miệng, nói: “Ly này tôi uống trước, mọi người tùy ý đi!”

Tiêu Hành: “…”

Trạch Trang Chí: “…”

Khâu Thiếu Phong: “…”

Lục Duyên uống xong, trực tiếp ngồi bên cạnh Tiêu Hành.

Ăn xong bữa cơm này coi như hòa thuận, cho dù cuộc sống mấy người Trạch Trang Chí cách hắn quá xa, hắn chưa từng trải qua cuộc sống của phú nhị đại, nhưng khi nói chuyện mấy người này đều cố ý hướng về chủ đề đại chúng.

Trạch Trang Chí: “Anh chơi trong ban nhạc vậy anh có thể chơi ghi-ta không?”

Lục Duyên nói: “Biết một chút.”

Trạch Trang Chí mắt sáng lên, mặc dù vì tán gái mà bỏ học ghi-ta giữa chừng, nhưng cậu vẫn có vài phần tình yêu với ghi-ta điện: “Hôm nào hai ta cùng thỏa luận đi, em cũng lâu rồi không chơi.”

Lục Duyên không biết nên tiếp tục chủ đề ghi-ta này như thế nào, định nói vài câu cho qua, nhìn thấy Tiêu Hành đẩy rượu đến trước mặt Trạch Trang Chí, cười nhạo một tiếng, thế hắn giải vây: “Chỉ với kỹ thuật gà mờ của cậu, so xem ai gà hơn à?”

Trạch Trang Chí không phục: “Sao vậy được, trước kia khi mới học, lão sư còn nói em là tài năng hiếm có khó gặp đó!”

“Lấy nhiều tiền của cậu như vậy, cậu có thể tin cái này sao? Dùng não đi.”

Tiêu Hành lại nói: “Hồi cao trung lão sư nói cậu là hạt giống học tập tốt, cuối cùng thi đại học được mấy điểm?”

Trạch Trang Chí: “…”

Khí thế Trạch Trang Chí giảm hẳn, cậu đau lòng chỉ vào Lục Duyên: “Chị dâu rất lợi hại sao?”

Tay cầm đũa của Lục Duyên chợt dừng lại.

Sau đó, hắn nghe thấy Tiêu Hành nói: “Rất lợi hại.”

Chủ đề ghi-ta nhanh chóng trôi qua, bắt đầu nói sang chuyện khác. Lục Duyên buông đũa muốn mở điện thoại kiểm tra thời gian, tay mới vừa rũ xuống đi đã bị Tiêu Hành nắm lấy.

Tiêu Hành dường như cảm thấy bữa ăn này quá nhàm chán, anh dựa vào ghế, bình tĩnh niết đốt ngón tay của Lục Duyên.

Dưới lớp khăn trải bàn dài, không ai để ý đến động tác nhỏ của hai người họ, Lục Duyên nhịn không được cử động ngón tay, gãi vào lòng bàn tay Tiêu Hành.

Tiêu Hành nắm lấy ngón tay kia, hỏi: “Lát nữa có về không?”

“Buổi chiều còn phải đến quán bar,” Lục Duyên nói, “Lầu hai quán bar đang sửa sang lại, phải qua đó hỗ trợ.”

“Tối thì sao.”

“Buổi tối có một buổi biểu diễn.”

Một lúc lâu sau, khi Lục Duyên nghĩ chủ đề này đã kết thúc, Tiêu Hành mới nói: “Đừng cởi đồ lung tung.”

“…”

“Đừng để khán giả sờ loạn.”

“…”

“Nghe thấy không.”

Nếu đổi lại người khác mà nói thế này, một thanh niên nhạc Rock and Roll không bao giờ chấp nhận như vậy, sớm đã bị hắn một chân đá bay, nhưng Lục Duyên rút tay về nói: “Đã biết, không cho người khác sờ.”

Lục Duyên nói xong liền muốn cắn đứt đầu lưỡi.

Đệt. Lời này sao nghe thế nào cũng thấy kỳ quái vậy chứ.

Không cho người khác sờ, thì muốn cho ai sờ đây?

Lục Duyên cưỡi trên chiếc mô-tô của anh Vĩ, đợi điều hướng trong tai nghe nói “Người dùng VIP thân mến, rất vui vì ngài mà phục vụ”, sau đó lắc đầu, ném ý nghĩ đầy màu sắc này ra sau đầu.

Lục Duyên đang chờ đèn đỏ thì nhìn thấy một biển quảng cáo không xa bên kia đường.

Trên tấm biển quảng cáo mỹ phẩm, khuôn mặt nữ minh tinh chiếm một khoảng không gian lớn, kẹp trong quảng cáo mỹ phẩm, trong khoảng trống nhỏ chui ra một dòng chữ: “Thứ sáu Hạ Thành ‘Ai là vua dạ dày’ đã bước vào giai đoạn đăng ký nảy lửa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện