Sau khi trở lại phòng mình Tống Châm thiếp đi trong phẫn nộ, nửa đêm mơ thấy mình hành hung Quan Vô Kiều.
Ngày hôm sau thời tiết không được đẹp, bầu trời âm u, Tống Châm ngủ không ngon, sau khi dậy vẫn liên tục ngáp, buổi chiều cậu xuống lầu đến siêu thị mua coca, không ngờ đi được nửa đường đã đụng phải Quan Vô Kiều.
Tống Châm cảm thấy mình đã không còn cần phải sợ hắn nữa, nghỉ học thì nghỉ học, cậu không tin ba sẽ đưa cậu vào cái trường nội trú khủng khiếp kia đâu, vì thế Tống Châm bình tĩnh nhìn Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều lại đột nhiên khóa màn hình lại, như thể sợ Tống Châm nhìn thấy gì đó.
Tống Châm nói: "Này! Cậu giấu cái gì đó.
"
Quan Vô Kiều nói: "Không có gì.
"
Tống Châm cảm thấy rất kỳ quái, người như Quan Vô Kiều không thể không đề phòng, nói không chừng là thứ có liên quan với mình, nếu không tại sao vừa thấy mình lại tắt điện thoại?
Tống Châm không sợ hắn cũng trở nên can đảm hơn, nói với hắn: "Không có cái gì!"
Quan Vô Kiều xoay người muốn đi, Tống Châm nghĩ thầm không phải là hắn lén chụp lại cảnh hai người hôn nhau chứ, cậu nhanh chóng chạy tới nắm lấy cánh tay hắn: "Này!"
Quan Vô Kiều nói: "Thật sự không có gì, không tin cậu cứ kiểm tra.
"
Quan Vô Kiều mở điện thoại ra, Tống Châm cúi đầu nhìn, máu tức khắc chảy ngược lên, bên trong ấy thế mà là một cảnh phim kinh dị, Tống Châm sợ cái thứ này nhất, xem mà đầu váng mắt hoa, lùi về phía sau mấy bước, nói với Quan Vô Kiều: "Cậu xem cái này thì có gì mà giấu hả!"
Quan Vô Kiều nói: "Đúng vậy, tôi xem cái này thì có gì mà cậu kiểm tra chứ.
"
Quan Vô Kiều đi rồi, Tống Châm tiếp tục đầu váng mắt hoa, mãi cho đến khi tan học tiết buổi tối cậu vẫn thấy rất sợ, cậu ở trong phòng ngủ chờ tới chờ lui, đám bạn cùng phòng vẫn chưa thấy về, Tống Châm nhắn tin hỏi, bạn cùng phòng nói ở bên ngoài chơi game suốt đêm không về.
Tống Châm không thích thức đêm, trước đây mấy người bạn cùng phòng kêu cậu đi ra ngoài chơi thâu đêm mấy lần nhưng cậu từ chối, từ đó về sau mọi người không rủ cậu nữa, nhưng hôm nay thì khác, Tống Châm cầm áo khoác định chạy ra ngoài, một tiếng sấm vang lên, mưa to trút xuống, Tống Châm đứng trước cửa phòng ngủ thê lương nhìn hành lang, cậu cảm thấy cuộc đời mình không còn kéo dài được bao lâu nữa.
Hơn 12 giờ, đầu óc Tống Châm bị những hình ảnh khủng bố lấp đầy, đến phân đoạn mình bị ma gặm ngón tay, cậu