Đầu tháng 10 tại Thành Đô nhiệt độ vẫn còn nóng.
Trên tán cây ngoài cửa sổ là đám ve mùa hè còn lưu luyến há mồm gào to không dứt.
Lúc này đã là tiết cuối buổi sáng, chủ nhiệm lớp 11 số 3 là La Học Minh đang giải thích bài thi toán học cuối tuần trước.
“Ai sai đề số 10 thì giơ tay.”
Bên dưới có 5,6 cánh tay giơ lên.
“Đã biết diện tích cùng tỉ lệ hai cạnh của hình chữ nhật, hỏi độ dài đường chéo là bao nhiêu ——” La Học Minh đứng trên bục giảng, một tay cầm sách, một tay lau mồ hôi trên trán.
Càng đọc đề bài ông ta càng tức, cuối cùng vô cùng đau đớn mà chọc chọc không khí mắng, “Một cái bài tặng điểm ngon ơ thế này mà vẫn có người làm sai!”
Cả lớp lặng ngắt như tờ, đám học sinh đều rũ mắt, không biết là do nóng hay do sợ.
La Học Minh mắng đến nước miếng tung bay một lúc, sau đó hận sắt không thành thép mà gọi đại biểu môn học: “Từ Vãn Tinh, em lên bảng giảng cho mọi người một lần.”
Bên dưới im như heo chết.
“Từ Vãn Tinh?”
Vẫn không có mống nào thưa.
La Học Minh sửng sốt, lúc này ông ấy mới ngẩng đầu nhìn cái bàn thứ hai đếm ngược từ cuối lên.
Thấp thoáng sau bóng dáng của học sinh ngồi bàn trước là một khoảng trống cực kỳ chói mắt ở nơi cái bàn ấy.
Ông hoảng hốt hỏi: “Từ Vãn Tinh đâu?”
Cậu học trò cao to ngồi phía trước gãi đầu đáp: “Báo cáo thầy, hôm nay Từ Vãn Tinh không tới lớp……”
Lúc nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp thì Từ Nghĩa Sinh đang ở trong bếp trộn nhân sủi cảo.
Ông bán sủi cảo ở chợ đêm, mỗi ngày kết thúc công việc lúc 3 giờ sáng, lại ngủ tới trưa mới rời giường chuẩn bị hàng bán buổi tối.
“Ai u —— ai u, là thầy La đấy à —— đúng, đúng, đúng, tôi là ba của Từ Vãn Tinh đây.”
“Ai da, ngọn gió nào thổi mà thầy lại gọi điện cho tôi thế?”
“Cái gì? Nó không đi học hả?!” Giọng ba Từ lập tức cao tám đề xi ben, suýt nữa thì thủng trần.
Vài phút sau Từ Nghĩa Sinh đập điện thoại cái rầm sau đó hùng hổ vứt tạp dề ra rồi đi tới cửa lớn.
Mới đi được một cái giày ông bỗng nhìn đôi giày vải của nữ ở bên cạnh thế là lại ngừng bước, hồ nghi mà nhìn cánh cửa ở góc nhà lúc này đang đóng chặt.
……
Trong căn phòng chật chội chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn học cũ.
Trên giường là chăn đơn hỗn độn, có người đang dang tay dang chân ngủ ngon lành lại bị tiếng đập cửa thình lình dọa bừng tỉnh.
“Từ Vãn Tinh!”
“Ranh con có ở trong đó không?”
“Ba đếm tới 3 mà còn không mở cửa thì chờ ba vào được con sẽ sưng mông!”
Từ Vãn Tinh mơ màng mở mắt ra, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà loang lổ một vài giây mới hiểu tiếng cảnh cáo bên ngoài là thế nào.
Giây tiếp theo cô lập tức bật dậy.
Mấy giờ rồi?
Cô vội vớ lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường.
11 giờ 57?!
Từ Vãn Tinh không thể tin được mà trợn mắt, sau đó ảo não túm cái đầu ổ gà, miệng kêu thảm thiết.
Cô nhóc lấy vận tốc ánh sáng mà tròng đồng phục vào người, sau đó căng mặt đi ra mở cửa ——
Đối diện là vẻ mặt tức muốn hộc máu của Từ Nghĩa Sinh.
Nắng hè chói chang chính ngọ, Từ Vãn Tinh bỏ học một buổi sáng lúc này đang bị cha cầm chổi lông gà đánh đuổi tới trường.
Một đường này gà bay chó sủa, tiếng kêu rên không ngừng.
“Ba ba, ba ba, đừng đánh nữa!”
“Đánh nữa là chết người đó!”
“Ngao —— đau đau đau!”
“Con sai rồi, con sai rồi, còn không dám trốn học nữa! Lần sau lại trốn thì con chính là con của con rùa!”
Từ Nghĩa Sinh tức giận đến run rẩy, chổi lông gà ném thẳng về phía trước, miệng rít lên: “Con mắng ai là con rùa đen hả!?”
“……”
Từ Vãn Tinh: “Không phải, ba nghe con nói, con không có ý kia —— ngao!”
Ở cổng trường, bảo vệ họ Triệu đã quen với cảnh này nên chỉ cười tủm tỉm cản ông bố đang hùng hổ kia lại: “Ai u, lão Từ, bình tĩnh, bình tĩnh một chút.”
“Con ranh con này làm tôi tức chết mà, nó dám trốn học cả buổi sáng!” Ba Từ tức đến độ múa may chổi lông gà một lúc mới thôi.
Bảo vệ Triệu vội tránh xa, sợ bị vạ lây: “Ông nhìn ông xem, chân cẳng không tốt, trời lại nóng thế này ông còn chạy cái gì mà chạy?”
Ánh mắt ông ấy nhìn chân phải của Từ Nghĩa Sinh sau đó thở dài, quay đầu lại trừng mắt nhìn Từ Vãn Tinh lúc này đã chui vào trong cổng trường.
Vóc dáng cô nhỏ xinh, giáo phục lỏng lẻo treo ở trên người.
Bởi vì chạy vội nên hai má cô đỏ bừng nhưng vẫn thức thời mà ho khan hai tiếng sau đó cất giọng như lấy lòng nói: “Ba, xin ngài bớt giận, con lập tức đi chịu tội và nhận phạt!”
Dứt lời cô chạy nhanh như chớp vào khu phòng học.
Chỉ tiếc mới thoát hang hổ lại vào ổ sói.
Từ Vãn Tinh đứng nửa ngày ngoài văn phòng vẫn không thể nào áp được trái tim đang đập như điên, cũng không có dũng khí đi vào.
Chủ nhiệm lớp cô là La Học Minh, người trong giang hồ đều gọi ông ta là Diệt Tuyệt sư gia.
Sở dĩ có cái biệt danh này là vì ngoài việc ông ấy chả còn tí tình người nào thì nguyên nhân chính vẫn vì vợ ông ấy là chủ nhiệm giáo vụ.
Bà ấy mới là Diệt Tuyệt sư thái, nhân tính còn bị diệt sạch hơn cả chồng mình.
Từ Vãn Tinh đang làm công tác xây dựng tâm lý thì thình lình một bàn tay sắt từ trên trời giáng xuống đập mạnh lên vai cô.
“Còn biết đường mò tới trường hử?” Người nào đó gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.
Cổ cứng đờ, Từ Vãn Tinh chậm rãi quay đầu nhìn khuôn mặt của Diệt Tuyệt sư gia mới đi WC về.
Kết cục……
Kết cục thực thảm thiết.
Sau giờ trưa, thời tiết 35 độ nóng chảy mỡ, đám học sinh khác thì đang ở nhà nghỉ trưa hoặc ở ký túc xá ngồi điều hòa, chỉ có bạn học họ Từ nào đó vẫn đang ngồi xổm trên hành lang ngoài văn phòng giáo viên để làm thân với đám ve.
La Học Minh ngồi trong văn phòng tiện tay túm lấy một quyển sách cuốn thành hung khí chỉ vào cô mà mắng: “Nói, tối hôm qua em đã làm gì?!”
“Thức đêm làm bài……”
“Lừa ai, em mà cũng thức đêm làm bài thì mặt trời mọc đằng tây hả? Khinh thầy già rồi nên lẫn hả?”
“Sao có thể chứ, thầy càng già càng dẻo giai, chẳng có tí nào liên quan tới chứng lú lẫn cả.” Từ Vãn Tinh mặt dày mà chân chó.
Nhưng La Học Minh không đớp mồi, chỉ trừng hai mắt lên mắng tiếp: “Đừng có mà ở đó xun xoe! Nói ngay, có phải hôm qua em lại chơi mạt chược cả đêm không?”
“Oan cho em quá, thầy cũng biết ba em làm buôn bán ở ngay bên ngoài, em có chán sống rồi mới dám ở trong quán đánh mạt chược cả đêm!”
“Vậy em nói xem rốt cuộc đêm qua em đã làm gì?”
“Thì quả thực em có làm chút chuyện xấu.” Từ Vãn Tinh mang vẻ mặt đưa đám, một tay xoa đầu gối đã tê dại, một bên thì thầm, “Em đi xem mưa sao băng ——”
“Lại thích ăn đòn phỏng?!” La Học Minh nổi giận túm lấy cuốn sách kia định lao tới đánh người, “Bịa chuyện thì cũng bịa cho có lý một chút, mưa rào có sấm chớp rồi mưa axít gì đó đều được chứ mưa sao băng bảo muốn xem là xem được hả?”
Từ Vãn Tinh đang chuẩn bị tinh thần chạy vắt giò lên cổ thì La Học Minh lại dừng động tác hành hung.
Nguyên nhân là vì mới vung tay được một nửa thì trong văn phòng bỗng nhiên truyền đến một câu: “Thầy La, bạn ấy không nói dối đâu, tối hôm qua thật sự có mưa sao băng.”
La Học Minh sửng sốt nghiêng đầu qua.
Từ Vãn Tinh cũng ngây ra.
Cô bị túm ngay trước cửa văn phòng nên từ đầu tới cuối chưa bước được vào bên trong mà vẫn luôn ngồi xổm bên ngoài hành lang.
Lúc này là giữa trưa nên ngoài La Học Minh còn nán lại đợi tẩn cho cô một trận thì chẳng lẽ còn có người khác ư?
Giọng nói kia hiển nhiên không phải của giáo viên, vì nó mang theo trong trẻo mát lạnh của thiếu niên.
Ai vậy?
Cô đứng ở cửa, bởi vì tầm nhìn cò hạn nên chỉ có thể thò đầu thò cổ vào trong xem.
Ai biết đột nhiên lại có một cuốn sạch nện xuống, không nặng không nhẹ đập lên trán khiến cô rụt ngay cổ về.
La Học Minh tức giận mắng: “Nhìn xem, ngồi xổm kiểu ấy hả? Ngồi thành thật chút xem nào!”
Sau đó ông ta quay đầu lại nói chuyện với cái kẻ bí ẩn kia: “Mưa sao băng gì vậy?”
“Chòm sao Orion có mưa sao băng.” Hai người cùng đồng thành trả lời.
Một là Từ Vãn Tinh nói leo vói vào, một là của kẻ thần bí trong phòng.
Ngừng một lát người kia mới nói tiếp: “Lúc 3 giờ 17 phút sáng nay bắt đầu có mưa sao băng, kéo dài chừng bảy phút ——”
“Bảy phút 32 giây, là cơn mưa sao băng lớn nhất trong gần 20 năm của chòm sao Orion.” Từ Vãn Tinh lại nói chêm vào.
Người trong văn phòng hình như đang cười, nhưng vì tiếng cười cực nhẹ nên người ta khó mà biết có phải đó là ảo giác hay không.
Cái này vẫn khiến La Học Minh hoài nghi, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm Từ Vãn Tinh hơn nửa ngày mới hỏi: “Ngồi xổm bao nhiêu cái rồi?”
“132.” Từ Vãn Tinh nỗ lực rặn ra chút nước mắt căn bản không tồn tại, có gắng tranh thủ đồng tình.
“À, còn 168 cái nữa thôi, cố lên.”
“……”
Diệt Tuyệt sư gia đúng là vô nhân tính đến tận cùng mà.
Từ Vãn Tinh lại làm thêm 10 cái sau đó không nhịn được cò kè mặc cả: “Thầy La, lần này mưa sao băng là 20 năm mới có một lần, em cũng chỉ, cũng chỉ muốn xem quá thôi.
Dù sao cũng sẽ không có lần sau, thầy xem…”
“Tôi xem cái gì? Lần sau có thể không vì mưa sao băng nhưng em trốn học vì chơi mạt chược còn ít hả?”
“……”
Bị chọc trúng nỗi đau thế là Từ Vãn Tinh câm miệng, nhận mệnh làm nốt 168 cái ngồi xổm còn lại sau đó xám xịt rời đi.
Bởi vì chân sắp đứt tới nơi nên cô đành kéo thân thể “tàn hoa bại liễu” của mình về phía phòng học.
Cô cũng chẳng bận tâm vị nhân sĩ thay mình làm chứng trong văn phòng là ai.
Còn ở trong văn phòng giáo viên lúc này La Học Minh vừa tán gẫu vừa đưa giấy tờ chuyển trường cho thiếu niên ngồi đối diện, vẻ mặt ôn hoà nói: “Được rồi, buổi sáng thầy đã sắp sếp xong mọi việc khác cho em, tranh thủ lúc này nghỉ ngơi một lát rồi vào học.”
“Cảm ơn thầy, phiền thầy quá.” Thiếu niên mỉm cười nói cảm ơn sau đó đón lấy tài liệu và đứng dậy đi ra ngoài.
Bởi vì còn chưa có đồng phục nên cậu chỉ mặc áo sơmi trắng, cổ áo xắn lên cánh tay để lộ cẳng tay cân xứng trắng nõn.
Đại khái là vì thường xuyên chơi bóng rổ nên dáng người thiếu niên 17 tuổi cao lớn, đã qua 1m8.
Ánh mắt La Học Minh đuổi theo bóng cậu ra khỏi văn phòng, nhìn bóng dáng kia ông vừa lòng tặc lưỡi một cái mới thu ánh mắt lại và nhìn tài liệu trên bàn…… lại càng vừa lòng.
Dòng đầu tiên là chữ viết đoan chính ghi tên: Kiều Dã.
Xuống chút nữa chính là tên trường cũ, là trường trung học trọng điểm ở thủ đô.
Nếu nhìn kỹ thì ngoài thành tích cao tới độ lòng người nở hoa kia thì thứ sáng chói nhất trong học bạ chính là các giải thưởng đạt được.
Top 3 học sinh xuất sắc nhất Bắc Kinh.
Giải nhất bóng rổ toàn khu.
Giải đặc biệt cuộc thi vật lý