“Ôi, đèn pin của tôi!” Từ Vãn Tinh gào một tiếng sau đó theo bản năng đuổi theo.
Nhưng chỉ vài bước là tới đường dốc, dù không phải vách đá cheo leo nhưng cũng đủ để cô bầm dập mặt mũi nếu lăn xuống.
May mà động tác của cô thực nhanh, chỉ chốc lát đã đuổi theo cái đèn pin đang lăn ục ục.
Khó khăn lắm cô mới sờ được tay cầm của nó.
Ai biết giây tiếp theo cánh tay cô lại bị người người ta giật lấy thế là cô lỡ mất cái đèn pin, trơ mắt nhìn nó lăn xuống núi và biến mất trong đống cây cỏ rậm rạp.
Từ Vãn Tinh: “……”
Cô quay đầu lại không thể tin được mà nhìn Kiều Dã, “Cậu làm gì thế?”
Kiều Dã cũng mang vẻ mặt không thể tin tưởng: “Đèn pin quan trọng hay mạng quan trọng?”
“Không phải tôi suýt với tới rồi hả? Nếu cậu không dùng sức kéo tôi thì tôi nhặt được nó rồi đó?” Từ Vãn Tinh quả thực quá tức giận.
Cô chỉ có mỗi cái đèn pin nạp điện ấy.
Cô phải tích cóp tiền ăn sáng nửa tháng mới mua được, mỗi lần chuồn êm ra ngoài đều phải nhờ tới nó.
Từ Vãn Tinh không cam lòng mà nhìn nhìn bên dưới lại phát hiện địa hình cũng tương đối thoai thoải, từng lùm cây trải rộng sườn dốc, xuống chút nữa chính là đường quốc lộ.
Nói cách khác chỉ cần cẩn thận một chút là cô có thể tìm được đèn pin của mình.
Dù xấu nhất thì cũng chỉ là lăn xuống sườn núi, cuối cùng nằm hình chữ X trên đường quốc lộ mà thôi, không vấn đề gì.
Hai người vừa ầm ĩ một trận thì cũng khỏi xem che khuất thiên thể, những người khác lúc này cũng lục tục thu dọn thiết bị.
Từ Vãn Tinh tiếc nuối nhìn bầu trời sau đó hung hăng liếc xéo Kiều Dã rồi xoay người nhảy xuống sườn núi.
“Từ Vãn Tinh ——!” Kiều Dã gần như hét lên, tay lập tức duỗi ra nhưng lại chậm hơn cô một chút.
Cậu khó khăn lắm mới chạm được ống tay áo cô, nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn cô biến mất trước mặt mình.
Mặt mũi Kiều Dã trắng bệch mà xông lên trước vài bước, tiếp tục nhìn xuống dưới sườn núi.
Cậu chỉ thấy một mảnh đen nhánh, duỗi tay không thấy 5 ngón, quả thực như vực sâu vạn trượng.
“Từ Vãn Tinh?” Kiều Dã cất giọng khàn khàn khó khăn gọi, trái tim cậu sợ hãi xoắn lại như bị người ta bóp lấy.
“Làm gì?” Ai ngờ tiếng đáp lại của cô lại vang lên từ rất gần.
Giọng cô bình thường hơn cậu nhiều, trước sau mang theo không kiên nhẫn —— đương nhiên chỉ có lúc đối mặt với cậu thì cô mới mang theo loại thù địch này.
Có thể nghe thấy tiếng đáp lại nên tảng đá trong lòng cậu cuối cùng cũng rơi xuống.
…… Sợ bóng sợ gió một hồi.
Kiều Dã mở đèn pin chiếu xuống chỉ thấy Từ Vãn Tinh êm đẹp ngồi xổm trên một cục đá lớn cách đó mấy mét, tay cố gắng duỗi ra sờ soạng trong lùm cây.
Lúc này lão Lương cũng đi tới bên sườn núi hỏi: “Tiểu Từ, cháu ở dưới đó làm gì thế?”
Từ Vãn Tinh ngửa đầu trả lời: “Cháu tìm đèn pin!”
Lúc này giọng cô cực kỳ bình thường, hoàn toàn không có chút mất kiên nhẫn nào.
“Không nhìn được hết sự kiện che khuất thiên thể đúng không?” Lão Lương hỏi cô.
“Không thấy được……” Trong giọng cô có cả nức nở, đáng thương cực kỳ, “Xem được hết cũng vô dụng, kính viễn vọng của cháu có xem cũng như kính vạn hoa.”
Lão Lương ha ha cười nói: “Không sao, hôm nào chú đưa cháu đoạn ghi hình.”
“Hả? Nhưng vừa rồi chú có ghi lại đâu!”
“Chú không ghi lại nhưng đồng nghiệp ở trạm của chú chắc chắn có ghi lại.” Lão Lương nhếch miệng cười nói, “Hình như chú còn chưa giới thiệu, chú là cán bộ trạm không gian đã về hưu.”
Từ Vãn Tinh vỗ đùi bật dậy: “Cháu biết ngay mà! Nhìn bộ dạng chú và thiết bị kia cháu đã đoán được 8, 9 phần!”
Lão Lương lại dặn dò một lát, bảo cô tìm đèn pin nhanh rồi về, hơn nửa đêm người xem thiên văn đã đi hết, mình cô ở lại trên núi quá nguy hiểm.
Sau đó ông ấy nghiêng đầu nhìn Kiều Dã hỏi: “Hai đứa đi cùng nhau hả?”
Kiều Dã: “Đúng vậy.”
Từ Vãn Tinh “Không phải.”
—— hai câu trả lời đồng thanh vang lên.
Lão Lương: “……”
Từ Vãn Tinh bổ sung thêm: “Chúng cháu chỉ ở cùng một ngõ thôi.”
Kiều Dã mặt không biểu tình, cũng không nói lời nào.
Lão Lương bất đắc dĩ nhìn Từ Vãn Tinh vẫn đang rúc trong lùm cây và nói: “Nói tóm lại thì về nhà sớm đi.”
Lúc này trên đỉnh núi chỉ còn hai người.
Từ Vãn Tinh nóng lòng tìm đèn pin, cô sờ soạng trong lùm cây, dây cỏ dại ngẫu nhiên có gai đâm vào tay khiến cô xuýt xoa rút tay về nhe răng trợn mắt sau đó lại cẩn thận tiếp tục sờ lần.
Cô không ngẩng đầu nhìn người phía trên, cũng nghĩ hẳn cậu đã về rồi.
Đúng là oan gian, đã gặp phải họ Kiều là không tốt rồi, đã không nhìn được gì còn đánh mất cái đèn pin duy nhất…… Cô hùng hổ mắng ở trong lòng rồi thình lình nghe được một tiếng trầm vang ở bên cạnh, có người nhảy từ trên xuống đứng phía sau khiến cô sợ nhảy dựng.
Cô đột nhiên quay đầu lại thì bị một nguồn sáng đột ngột chiếu thẳng vào người không mở nổi mắt.
Cô chỉ đành giơ tay lên chắn.
Một màn này quen quen, vài phút trước nó mới xảy ra, chẳng qua người cầm đèn pin và kẻ bị chiếu đến không mở nổi mắt là hai người khác nhau.
Một khắc sau Kiều Dã chuyển ánh sáng sang chỗ khác, chiếu vào lùm cây mà cô sờ soạng nãy giờ sau đó không nói một lời mà ngồi xổm xuống bắt đầu giúp cô tìm đèn.
“……”
“……”
Từ Vãn Tinh dừng một chút, thần sắc phức tạp nhìn cậu sau đó cũng ngồi xuống tiếp tục sờ soạng.
Mãi một lúc lâu sau hai người cũng không nói gì, chỉ trầm mặc tìm kiếm trong lùm cây quanh đó.
Vốn cô còn mang một bụng tức nhưng lúc nghiêng đầu nhìn người nọ đang vùi đầu tìm đèn pin thì chút tức giận này cũng dần tan đi.
Người này coi như vẫn có lương tâm, ít nhất không vì thù cũ của hai người mà bỏ lại cô một mình và chạy trước…… Nhưng ngay sau đó cô đã cường điệu một câu ở trong lòng: dù có lương tâm thì cũng chỉ có một chút đó thôi!
Hơi lạnh đầu thu từ đỉnh núi lan xuống, lùm cây dính đẫm sương nên ướt nhẹp, giày và tất cũng bị thấm ướt, ống tay áo cũng thế.
Trong một khắc Từ Vãn Tinh nghe thấy người bên cạnh á một tiếng, cô không nhịn được quay sang nhắc nhở một câu: “Bụi cây có gai đó, cẩn thận một chút.”
Kiều Dã không nói chuyện mà chỉ vùi đầu nhìn phía trước, sau đó duỗi tay vạch cây cỏ ra.
Giây tiếp theo cậu cau mày bắt được một cây đèn pin dính bùn.
Từ Vãn Tinh vừa mừng vừa sợ: “Tìm được rồi!”
Cô duỗi tay đón lấy cái đèn pin Kiều Dã đưa tới nhưng lại sửng sốt.
Nương ánh đèn của Kiều Dã cô thấy bàn tay cậu vừa bẩn vừa ướt, trên đó còn có vết rướm máu.
Hiển nhiên để lấy được cái đèn này cậu còn phải đổ máu đó.
Từ Vãn Tinh theo bản năng đi tới bên cạnh lùm cây cậu vừa tìm kiếm và không ngạc nhiên khi thấy rất nhiều dây leo bám trên đó, gai mọc đầy.
Tim cô không hiểu sao lỡ một nhịp.
Kiều Dã lại rất bình tĩnh, thấy cô chậm chạp không đón lấy thì hỏi: “Sao thế, không cần nữa à?”
“Vì sao lại không cần?” Từ Vãn Tinh lập tức túm lấy sau đó xoay người bò lên sườn núi.
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được thấp giọng hỏi cái người cũng đang bò lên ngay cạnh mình, “Tay có sao không?”
Kiều Dã hơi ngạc nhiên mà nghiêng đầu nhìn cô.
Từ Vãn Tinh lập tức thu lại biểu cảm bất an rồi hung dữ nói: “Bị thương cũng đáng đời.
Ai bảo cậu tự nhiên kêu tên tôi làm gì khiến tôi sợ nhảy dựng nên tay mới run và làm rơi đèn! Hơn nữa nếu không phải cậu đột nhiên kéo tôi thì tôi đã sớm túm được nó, cũng đâu cần nửa đêm còn nhảy vào lùm cây tìm lâu như thế chứ?!”
Cô nói cực kỳ đúng lý hợp tình, giống như đang phủi sạch trách nhiệm, vứt bỏ chút chột dạ và không đành lòng của mình.
Kiều Dã không hề ngạc nhiên khi cô đẩy mọi tội lên người cậu, đây mới là việc Từ Vãn Tinh sẽ làm.
Cậu cũng lười không thèm nói nhiều mà chỉ nhanh chóng đi về phía trước: “Về nhà thôi.”
Cậu đạp xe địa hình tới, xe đang để trên bãi đất trống, bên cạnh là thiết bị của cậu.
Kiều Dã đi tới đó tháo giá ba chân sau đó thu đồ vào ba lô.
Ai biết mới dọn được một nửa cậu lại bỗng nhiên nghe thấy Từ Vãn Tinh hét lên một tiếng: “Xe tôi đâu?”
Lúc hét lúc hò, náo nhiệt thế này mới là Từ Vãn Tinh.
Cậu ngước mắt nhìn lên thấy Từ Vãn Tinh đứng cách đó hơn 10 bước.
Cô đang đi vòng quanh, không thể tin được mà hỏi: “Ai lấy mất cái xe đạp công cộng của tôi rồi?”
“……”
Kiều Dã: “Cậu cũng nói nó là xe đạp công cộng thì sao người khác không thể lấy dùng?”
“Không phải, đã hơn nửa đêm rồi nên kẻ nào lấy thì hẳn để đạp về nhà!” Từ Vãn Tinh tức giận