Sau khi thanh toán xong ân oán tâm tình Từ Vãn Tinh lập tức trở nên lưỡng lự.
Tuy miệng không thừa nhận nhưng cô và Kiều Dã cũng coi như không đánh không quen nhau, chín bỏ làm mười thì không phải cũng là bạn ư? Nhưng cô chưa từng có đứa bạn nào là học bá, đặc biệt là cái loại học bá mà mỗi môn toán lý hóa đều có thể hô mưa gọi gió và dễ dàng nghiền cô dẹp lép.
Dĩ vãng với những đề độ khó trung đẳng trở xuống La Học Minh đều sẽ trực tiếp gọi Từ Vãn Tinh lên đài: “Đại biểu môn học đâu, tới đây giảng cho mọi người một chút.”
Đó là vì ông ấy muốn những người khác nhìn bạn mình giảng giải sẽ dễ hiểu hơn, hai là để Từ Vãn Tinh rèn luyện năng lực cá nhân.
Từ Vãn Tinh cảm thấy mọi lý do chỉ là thoái thác, về cơ bản là sư gia bị bệnh ung thư lười, muốn nô dịch cô! Nhưng từ khi có Kiều Dã thì lượng công việc của cô lập tức giảm đi, thậm chí đôi khi cô còn thất nghiệp.
Câu nói quen thuộc “Đại biểu môn học lên giảng cho mọi người đi” đã rất nhanh đổi thành ——
“Để chúng ta nghe xem Kiều Dã nghĩ cái gì.”
“Kiều Dã nói xem em nghĩ thế nào.”
“Mọi người có muốn xem Kiều Dã có cách giải nào đơn giản hơn không?”
Không, cô không muốn nghĩ tí nào!
Từ Vãn Tinh đã hò hét vô số lần ở trong lòng nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ bàn sau lần lượt bình tĩnh đứng lên, hoặc đi lên bục giảng chia sẻ cách giải của mình.
Cô thật sự rất muốn nói với cậu ta làm người đừng có tỏ vẻ ta đây, sẽ bị sét đánh.
Tuy trước kia cô luôn thầm mắng sư gia lười, cứ động tí là nô dịch cô nhưng tới ngày người khác bị nô dịch thì cô lại ý thức được rằng không tỏ vẻ ta đây cũng là một cái sự phiền muộn.
Từ Vãn Tinh chưa từng cảm thấy mất mát như bây giờ.
Cái gì gọi là ảm đạm, buồn bã mất mát, thất thế tất cả đều được cái kẻ học văn chả ra gì như cô thể nghiệm nhuần nhuyễn.
Nhưng cố tình là tên Kiều Dã kia lại luôn tỏ vẻ “Ta quả thực không màng danh lợi”.
Có trời biết cô thực muốn trợn trắng mắt bao nhiêu lần.
Nhưng không được, hai người đã coi như bạn bè, nếu cô còn dám trợn mắt với cậu ta thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn sẽ bị người ta đổ cho tiếng “Ghen ghét”, “Lòng dạ hẹp hòi”.
Từ Vãn Tinh chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, vừa nhìn theo Kiều Dã lại lên bảng giải bài vừa ở trong lòng cắn khăn rơi lệ.
Ngoài môn toán thì môn vật lý Từ Vãn Tinh cũng thất sủng.
Cái tên Kiều Dã này đúng là quá tham! Cậu ta không chỉ là sủng phi của sư gia mà còn là tâm phúc của Đông ca! Mọi người đều là bạn tốt, vì sao ngươi không để cho ta chút đường sống hả?
Từ Vãn Tinh thật sự quá cáu.
Cô, tiểu thiên hậu các môn khoa học tự nhiên lại năm lần bảy lượt bị đả kích ở chính thế mạnh của mình, mắt thấy địa vị giang hồ khó mà giữ được.
Dựa vào cái gì mà tốc độ giải đề của cậu ta lại nhanh hơn cô như vậy? Dựa vào cái gì mà khách quen được điểm tuyệt đối của cả lớp lúc này lại biến thành hai người?
Có hai người thì cái này đã mất đi phần đặc biệt!
Có hai người thì cái này lập tức trở nên thông tục!
Từ Vãn Tinh đấm ngực dậm chân, điều cô không sao hiểu được nhất chính là người ta sao có thể toàn năng như thế chứ? Cô dồn mọi trí tuệ cho các môn khoa học tự nhiên, dựa vào cái gì mà kẻ kia chỉ dùng nửa sức lực mà đã phân cao thấp rõ ràng với cô rồi?
Trời xanh bất công!!!
Nhưng sau khi rưng rưng u oán cô lại vẫn phải “Rộng rãi hào phóng” dùng khuôn mặt mỉm cười đối mặt với cậu ta, truyền đạt tín hiệu “chúng ta là bạn, tôi vì cậu mà kiêu ngạo và tự hào”.
Đương nhiên cô cũng không hề biết khóe miệng Kiều Dã đã giật giật vô số lần.
Thật giống như cô cũng không biết kỳ thật nụ cười cứng đờ của cô cũng không biểu đạt được tình cảm hữu nghị gì, chỉ có mỗi một ý tưởng rõ ràng: mẹ nó, bố thật sự tức giận quá.
Cuộc sống học tập buồn tẻ đơn điệu bởi vì có cuộc đấu trí đấu dũng sinh động này mà giống như cũng rực rỡ hẳn lên.
Mặt khác, tuy không có ai chứng thực tin đồn về Từ Vãn Tinh và Kiều Dã, cũng không ai dám hỏi nhưng quần chúng đều náo nhiệt truyền tai nhau mọi tiến triển.
Thí dụ như trong giờ nào đó bạn họ nào đó vội vã đi WC.
Lúc đi qua vì vội quá nên không cẩn thận đụng phải bàn của Từ Vãn Tinh khiến bút nước của cô rơi xuống đất.
Không biết xui xẻo thế nào mà cái bút kia lại lăn tới dưới bàn Kiều Dã.
Từ Vãn Tinh xoay người lại nhặt, vừa lúc đụng trúng Kiều Dã cũng đang cúi người.
Hai người ở dưới bàn mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Kiều Dã mở miệng trước.
“Bút của cậu.” Cậu ta cứ vậy khom lưng đưa cho cô cái bút.
“Cảm ơn.” Từ Vãn Tinh nhận lấy sau đó gãi gãi đầu.
Giây tiếp theo Mập Mạp tiến đến tìm Từ Vãn Tinh chơi thấy vậy thì nghi hoặc nhìn hai kẻ đang cúi đầu dưới gầm bàn hỏi: “Hai người đang làm gì đó?”
Từ Vãn Tinh cứng người, vội bò dậy quay đầu thấy vô số người đang để ý tới chỗ này, bốn phương tám hướng đều là ánh mắt nóng bỏng.
Cô nhanh chóng giơ cây bút trong tay lên: “Nhặt bút, nhặt bút.”
Mập Mạp là thẳng nam bụ bẫm thuần túy, cậu ta quá mức ngây thơ nên căn bản không ý thức được quần chúng ăn dưa bốn chung quanh nên chỉ thuận miệng cười: “Hơi, nhặt cái bút còn phải nói chuyện qua lại dưới gầm bàn, cậu không nói tôi còn tưởng hai người đang đánh bài ở dưới ấy.”
Mọi người trong lớp đều im, nhưng mấy chục ánh mắt kia lập tức sáng rực lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Cùng lúc ấy tiếng giả vờ nói chuyện cũng mỏng dần.
Từ Vãn Tinh: “……”
Cậu không nói thì có ai bảo cậu câm đâu.
Cô chưa từng có có xúc động muốn xách cổ tên nào và mang ra ngoài hành hung một trận như thế này.
Nhưng cô là người văn minh, nên cô chỉ cố nhịn mà xách cổ áo Mập Mạp ra cửa rồi rẽ trái để nói chuyện tâm sự.
Học bá và học tra ở trong lớp 10 phút là thấy khác một trời một vực rồi.
Đứa nhỏ ngoan như Vạn Tiểu Phúc và Tân Ý vừa tan học một cái là ở trong phòng đọc sách hoặc lên văn phòng hỏi bài.
Nhưng Từ Vãn Tinh và Tiểu Phân Đội Ma Tương tuyệt đối sẽ không làm thế, bọn họ không ở trên hành lang tán gẫu thì sẽ ngắm cảnh.
Thực ra nói là ngắm cảnh cũng chỉ là nói cho văn vẻ.
Ví dụ như Mập Mạp chủ yếu sẽ xem đám nữ sinh các lớp đi lại trên hành lang.
“Giả Tiểu Ngư năm nay trổ mã không ít, mắt thấy như núi non trùng điệp, sóng gió cuồn cuộn rồi.”
“Lý Xuân Hoa béo lên à, có cả hai cằm rồi kìa.”
Xuân Minh liếc một cái sắc lẹm: “Này, thôi nói người khác đi, cậu cũng sắp ba cằm rồi ấy.”
Mập Mạp phẫn nộ vung nắm tay mài đao soàn soạt rồi bổ nhào về phía kia.
Cái Xuân Minh nhìn không giống nhau, cậu ta để ý đám đồng loại của mình.
“Lúc mới gặp Lý Giai Hứa mới có 1m6, hiện tại đã lên lớp 11 rồi mà nó vẫn 1m6.
Tôi nghi mẹ nó cho nó ăn thuốc ngừng lớn.”
“Ai u, người vừa đi qua là ai thế? Mau nhìn, mau nhìn!” Xuân Minh nhìn phần đùi con nhà ngươi ta rồi khua múa mô tả, “Căng phồng, mẹ nó, một con cổ gà to tướng!”
Toàn bộ cười sặc cả nước miếng.
Mập Mạp: “Cậu chuyên nhìn chằm chằm chỗ đó của người ta hả?!”
Còn Từ Vãn Tinh thì đề tài luôn thay đổi trăm chiều, nhưng gần đây lại có chút xu thế cố định.
“Mẹ nó, sao cậu ta lại làm nhanh hơn mình một phút!” Đây là sau giờ toán.
“Chó chết, đề khó như thế, bố kiểm tra ba lần mới dám nộp, còn tưởng chắc chắn có thể đè bẹp cậu ta, vậy mà tên kia cũng điểm tuyệt đối!” Đây là sau bài kiểm tra vật lý.
“Hôm nay sư gia cho làm đề toán Olympic, mình nghĩ 10 phút còn chưa ra manh mối.” Đây là trước tiết tự học buổi tối, Từ Vãn Tinh bực bội đạp chân tường, “Nếu mình không làm ra được thì chẳng lẽ để mình cậu ta nổi bật hả, mẹ nó.”
Mập Mạp không sao đồng cảm nổi với cô, nhưng cậu ta vẫn cực kỳ nghĩa khí vỗ vỗ vai cô nói: “Không có việc gì, làm người phải nghĩ thoáng chút.
Đàn bà có thể lừa gạt cậu, anh em có thể phản bội cậu nhưng toán học sẽ không.”
Từ Vãn Tinh: “?”
“Toán học sẽ không phản bội là ắt không phản bội.” Mập Mạp nhếch miệng cười.
Giây tiếp theo dưới ánh mắt đồng tình của Xuân Minh cậu ta bị Từ Vãn Tinh hành hung một trận nên thân.
Nhưng đúng trong lúc “Lục đục với nhau” đó Từ Vãn Tinh đã dần dần tiếp nhận sự tồn tại của Kiều Dã.
Cậu đã đến, dù chen ngồi vào ngôi vương các môn khoa học tự nhiên và có khả năng sẽ đẩy cô xuống nhưng tòa ngai vàng quý giá kia trở nên chật chội khiến cô cũng phải vắt óc bám chặt trên ấy.
Tuy nói đa phần cô và cậu ta đều phải ngồi