Thầy La là chủ nhiệm lớp này, từ trước đến nay ông luôn vì học sinh mà tận tụy, nhưng cũng không quá để ý chi tiết.
Lúc học kỳ mới vừa bắt đầu ông cũng không xếp chỗ ngồi, có thể cướp được chỗ ngồi tốt hay không hoàn toàn dựa vào việc học sinh tới sớm hay muộn.
Nhưng ông cũng đưa ra một quy định là sau khi thi giữa kỳ xong thì chỗ ngồi sẽ được đổi lại, mọi người phải dựa vào bản lĩnh để được chọn chỗ ngồi.
Đối với Từ Vãn Tinh thì chuyện đến muộn là cơm bữa rồi, vì thế vào ngày báo danh cô khoan thai tới muộn, đương nhiên chỉ có thể ngồi ở cuối cùng trong góc.
Nhưng hôm nay phía sau cô lại có thêm một bộ bàn ghế nữa.
Sau khi từ văn phòng về cô cứ híp mắt nhìn trừng trừng cái bàn trống kia.
Tiết học đầu tiên buổi chiều sắp bắt đầu Kiều Dã mới đạp lên tiếng chuông mà quay lại.
Một khắc thấy Từ Vãn Tinh cậu theo bản năng duỗi tay ấn chỗ ngực vẫn ẩn ẩn đau.
…… Đã sắp thành phản xạ có điều kiện rồi.
Từ Vãn Tinh thấy thế thì bắt chéo chân, tà tà cười với cậu: “Chà chà, Tây Thi ôm ngực đúng là tư thế phong tình vạn chủng, chỉ có bạn học Kiều đẹp như hoa mới làm ra được.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười trộm.
Kiều Dã mặt không biểu tình mà buông tay sau đó kéo ghế ngồi xuống nói: “Xinh đẹp như hoa thì có ích gì, còn không phải vẫn bị bò đâm vào đó hả?”
Tiếng cười trộm biến thành cười công khai với đại biểu là Mập Mạp và Xuân Minh.
“……”
Tôn nghiêm của Từ Vãn Tinh bị tổn thương nghiêm trọng, quả thực cô không thể tin được vào tai mình nên lập tức đập bàn quát: “Cậu mắng ai là bò?”
Đúng lúc mấu chốt này giáo viên tiếng Anh bước vào.
“Từ Vãn Tinh, làm gì thế?” Trương Xuân Nguyệt nhíu mày, “Không nghe thấy tiếng chuông vào học à?”
Là giáo viên tiếng anh nên đương nhiên cô không giống thầy giáo bên khoa học tự nhiên như La Học Minh.
Với nữ sinh thiên phú điển hình khoa học tự nhiên như Từ Vãn Tinh cô chẳng thích nổi.
Từ Vãn Tinh luôn luôn thức thời, biết có thể làm càn trước mặt ai, còn ở trước mặt ai phải kẹp chặt cái đuôi làm người vì thế cô vội liếc xéo Kiều Dã một cái sau đó nhịn.
Nhưng buổi chiều này đã được định sẵn sẽ không an tĩnh.
Sau lưng có một con nhím mới tới khiến Từ Vãn Tinh như đứng đống lửa như ngồi đống than, lỗ chân lông cả người đều dựng lên vì cảnh giác.
Đầu tiên là tiết tiếng Anh ——
Bài thi trong tuần dựa theo thành tích cao thấp mà phát xuống dưới.
Trương Xuân Nguyệt là một giáo viên nghiêm khắc, cô đọc tên và thành tích của từng người, kẻ nào bị đọc tới tên sẽ phải đi lên nhận bài thi dưới sự chú mục của cả lớp.
Đương nhiên đám học sinh đạt điểm cao được nhận đãi ngộ cực kỳ hậu hĩnh:
“Vạn Tiểu Phúc, 142.
Không tồi, tiếp tục nỗ lực.”
“Tân Ý, 140.5.
Lần sau chú ý một chút, đề sửa lỗi sai mắc lỗi ngớ ngẩn nhưng bài viết không tệ.”
“Lý Thiến Băng, 138.
Đoạn số 2 em phải đọc lại kỹ hơn, lần sau cố đạt 140 nhé.”
……
Lời cổ vũ thân thiết đều được dành cho đám học sinh học tốt môn tiếng Anh.
Còn đối với đám học sinh đếm ngược từ dưới lên thì chỉ có thế này:
“Vu Khánh Khánh, 70 điểm.”
Trương Xuân Nguyệt nãy giờ thể hiện ngọn lửa nhiệt tình hừng hực nay lại tắt ngấm.
Đương nhiên kẻ đầu tiên tưới tắt đám lửa nhiệt huyết kia chính là Mập Mạp.
“Lần này tỉ lệ chọn bừa cũng còn cao, thiếu chút nữa đã đạt chuẩn.”
Mập Mạp ho khan hai tiếng, mặt ửng hồng nhè nhẹ, chân vừa đi vừa chắp tay với bốn phía: “Quá khen, quá khen.”
“?”
Trương Xuân Nguyệt nghiến răng: “Em tưởng tôi đang khen em hả?!”
Bốn phương tám hướng cười phá lên.
Kiều Dã mới đến nên cũng chưa biết tên mọi người, cậu như một người ngoài cuộc nhìn cảnh tượng phát bài thi trái ngược này thì đột nhiên sinh ra ảo giác kỳ thực mình còn chưa chuyển trường.
Đương nhiên cậu nhanh chóng nhận ra một chuyện đó là cô nhóc ngồi bàn trên cùng đám hồ bằng cẩu hữu của mình hiển nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Trong 10 cái tên đếm ngược từ dưới lên thì có 4,5 người đều nằm trong nhóm chơi mạt chược giữa trưa.
Mà khéo hơn nữa là Xuân Minh cùng Từ Vãn Tinh đồng thời một trước một sau lên đài.
Lúc này giọng Trương Xuân Nguyệt đã tiếp cận điểm băng, không mang theo chút độ ấm nào.
“Xuân Minh, 58.
Đếm ngược thì đứng thứ 2.”
Xuân Minh lớn lên giống cây đậu giá, trắng nõn sạch sẽ, cao cao gầy gầy.
Cũng bởi vậy việc lúc này cậu ta không đỏ mặt trở nên hơi đột ngột.
Chịu ảnh hưởng của đạo đức nhà giáo nên Trương Xuân Nguyệt tự nhủ rất nhiều lần trong lòng rằng nếu học sinh đã từ bỏ bản thân thì cô cũng không cần tốn nhiều lời làm gì.
Nhưng lúc thấy Xuân Minh làm như không có gì quan trọng, vững vàng bình tĩnh cầm bài thi về chỗ thì cô vẫn giận sôi máu.
“Người ta thi được 130, 140 điểm, còn em thiếu chút nữa là được cái số lẻ của người ta rồi.
Thế này là kéo tụt thành tích của cả lớp thế mà mặt cũng không thèm đỏ tí nào.”
Ngay sau đó kẻ còn chưa được gọi tên là Từ Vãn Tinh đã không nhanh không chậm đứng lên.
“Đó chẳng phải vì còn có em lót sau cậu ta ư? Chuyện đỏ mặt bạn Xuân Minh muốn nhường cho em đó, ấy là nghĩa khí.
Nếu số hạng thứ 2 từ dưới lên đã đỏ mặt thì kẻ đứng đầu từ dưới lên như em phải làm thế nào đây?”
Cả lớp lại cười như điên.
Trương Xuân Nguyệt lạnh mặt cầm bài thi cuối cùng mắng: “Em đúng là nên đỏ mặt, được 42 điểm, vừa bằng số lẻ của Vạn Tiểu Phúc.”
Lớp trưởng Vạn Tiểu Phúc bỗng nhiên bị nhắc đến thì mặt đỏ lên, không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn Từ Vãn Tinh càng ngày càng đến gần.
Từ Vãn Tinh đón lấy bài thi, cười cười trấn an cậu ta khiến cậu ta lại càng đỏ mặt.
Trương Xuân Nguyệt nhìn theo Từ Vãn Tinh trở lại chỗ ngồi mới chú ý tới Kiều Dã ngồi phía sau cô.
Lớp học vốn có 49 người, chỗ ngồi vừa lúc là bảy hàng ngang, bảy hàng dọc.
Trước mắt có học sinh mới chuyển tới nên cậu ngồi một mình ở bàn cuối, cũng không có bạn cùng bàn.
Lúc này cô theo bản năng nói: “Kiều Dã không có bài thi nên cùng Từ Vãn Tinh ——”
Ngay sau đó cô nhíu mày.
“Thôi đi, bài thi của cô nhóc kia không nhìn nổi, tốt nhất là em nhìn bài của Tân Ý phía trước.”
Tân Ý là người điểm cao thứ 2, cũng là bạn cùng bàn của Từ Vãn Tinh.
Mới vừa rồi lúc đi về chỗ ngồi Từ Vãn Tinh có thấy ánh mắt của Kiều Dã, đối phương nhàn nhạt liếc số điểm chói lọi trên bài thì của cô sau đó không nói lời nào mà dịch dịch mông cùng Tân Ý xem chung bài thi.
Từ Vãn Tinh: “……”
Chờ một chút, ánh mắt này là sao?
Sau đó là tiết tiếng Anh thứ hai ——
Tiết tiếng Anh này là viết văn về thảm họa thiên nhiên.
Trương Xuân Nguyệt vô cùng đau đớn mà nói: “Ngàn dặn dò, vạn dặn dò là lúc viết văn đừng có viết từ mà mình không biết, viết sai là trừ điểm thế mà vẫn có đứa không chịu nghe.”
Cô xoay người, cầm lấy phấn viết trên bảng đen vài chữ: “Earthquake là viết thế nào? Đất đá trôi là mudslide, nếu không biết thì đừng viết, đổi thành lũ lụt có phải hơn không?”
Một đống từ vựng liên quan tới thảm họa dần mọc lên trên bảng.
Trương Xuân Nguyệt bực bội nói: “So với bài văn mấy đứa viết thì lở đất với động đất cũng không thể tính là disaster!”
Bên dưới lại cười vang, Từ Vãn Tinh cũng hi hi ha ha mà cười theo.
Nhưng không biết sao cô lại xui xẻo thế, đúng lúc Trương Xuân Nguyệt ngẩng đầu đã thấy cô nàng đang ngồi ở góc cười vô tư thế là lại giận sôi máu lên.
Tay cô giáo vẫn cầm phấn mà chỉ thẳng vào đứa học trò kia mắng: “Em còn dám cười người khác hả Từ Vãn Tinh?”
Cả lớp đồng thời quay đầu lại nhìn Từ Vãn Tinh lúc này mang vẻ mặt mê mang.
Cái tay cầm phấn của cô Trương run lên: “Không biết mấy từ như bão tuyết hay đất đá trôi thì cũng thôi đi, những từ ấy dù sao cũng khó.
Nhưng cả lớp chỉ có mình em