Kiều Dã vắng mặt một ngày, toàn bộ các tiết đều nói về bài kiểm tra.
Từ Vãn Tinh lấy mọi bài thi của Kiều Dã, mỗi tiết học cô đều múa bút thành văn, thay cậu ghi chép sửa sang lại rồi mang về nhà.
Lúc đầu tay cậu bị thương là vì cô, sau đó đột nhiên tình hình nặng hơn cũng vì cô.
Từ Vãn Tinh cũng không biết ở trong miệng Tôn Ánh Lam cô bị gọi là đồ tai họa, nhưng giờ dù thế thì giờ phút này cô cũng nghĩ mình chính là điềm gở.
Trong tiết ngữ văn lúc cô Trần đánh giá bài viết và mời Từ Vãn Tinh lên đọc diễn cảm bài văn của Kiều Dã.
Đây là lần đầu tiên cô đọc diễn cảm trước mặt mọi người.
Dù sao thành tích hai môn song ngữ của cô quá kém cỏi nên trước giờ luôn được coi là đối tượng bị bêu tên chỉ trích, chưa từng được có đãi ngộ này.
Lúc đầu cô hơi khẩn trương, nhưng đọc đọc rồi cô lại thấy tâm trấn định.
Đề bài là nói về một mộng tưởng xa xôi không thể với tới nhưng bạn lại cực kỳ mong muốn thực hiện.
Kiều Dã bình thản giảng giải mộng tưởng của mình.
Cậu nói trong hoàn cảnh khoa học kỹ thuật ngày càng hiện đại, phương thức giải trí cũng thay đổi từng ngày thì mọi người càng đắm chìm trong thể nghiệm cảm quan.
Càng ngày càng ít người nguyện ý buông thiết bị điện tử.
Trước kia trăng sao trên bầu trời chính là sự tồn tại được người ta chú ý qua năm tháng dài lâu, nhưng nay người vùi đầu càng ngày càng nhiều, người nhìn lên càng ngày càng ít.
Cậu mong muốn trở thành nhà nghiên cứu thiên văn.
Cậu nói năm 1990, từ khoảng cách 6,4 tỷ km ngoài trái đất, tàu vũ trụ thăm dò Voyager 1 đã chụp một bức ảnh của trái đất.
Nhà thiên văn học trứ danh người Mỹ Carl Sagan đã đánh giá bức ảnh rằng: “Chúng ta thành công chụp bức ảnh này, hãy nhìn lại cái đốm nhỏ ấy một lần nữa.
Đó là nơi đây.
Đó là nhà.
Đó là chúng ta.
Ở trên cái chấm đó, tất cả những người bạn yêu quý, những người bạn quen biết, những người bạn từng nghe nhắc đến, tất cả những con người đã từng tồn tại, tất cả họ đã sống trọn cuộc đời mình tại đó.
Những cộng hợp của hạnh phúc và đau khổ, hàng ngàn thứ tôn giáo, các lý tưởng, những học thuyết kinh tế đầy tự tin, tất cả những người săn bắt và hái lượm, tất cả những anh hùng và kẻ hèn nhát, tất cả những người sáng tạo ra và những kẻ hủy diệt các nền văn minh, tất cả những ông vua và những kẻ nông bần, tất cả những cặp đôi yêu nhau, tất cả những bà mẹ và ông bố, những đứa trẻ gieo đầy hy vọng, những nhà phát minh và khám phá, tất cả những người thầy đáng kính, tất cả những chính trị gia đáng khinh, tất cả những “siêu sao”, tất cả những “lãnh tụ tối cao”, tất cả những vị thánh và những tội đồ trong lịch sử của chúng ta, tất cả đều sống trên cái đốm đó – một mẩu bụi dính lại trên một tia sáng chiếu ra từ mặt trời.”
Kiều Dã nói ngoài địa cầu thì vũ trụ còn có biết bao nhiêu ngôi sao khác, mỗi một ngôi sao đều khác địa cầu, nhưng lại có được vẻ mỹ lệ của riêng nó.
……
Cậu nói rất nhiều, ở đoạn kết cậu viết thế này ——
“Carl Sagan đã từng nói một câu thế này trong cuốn sách《 đốm xanh nhạt 》:Dành cho Carl Sagan, một nhà du hành lỗi lạc, có lẽ một thế hệ này sẽ được nhìn thấy một cảnh tượng mà có khi nằm mơ cũng không thể thấy được.
Mộng tưởng này từng thuộc về thập niên 60 và 70, thuộc về những thế hệ trước.
Trong mộng tưởng xa xôi không thể với tới lại như gần trong gang tấc ấy tôi hy vọng trở thành nhà du hành tiếp theo, ở thế hệ này cũng có thể thấy được cảnh kỳ diệu mà trong mơ cũng không thể tưởng tượng nổi.”
……
Đêm hôm đó trở về hẻm Thanh Hoa rồi Từ Vãn Tinh chưa vội đi trả bài thi.
Cô lấy từ heo đất ra một tờ 100 đồng sau đó đi siêu thị, xách theo một túi xương heo mang về.
Cô hì hụi ở trong bếp 2 tiếng, bày ra trận địa nghênh địch, hầm ra một nồi canh xương thơm nức.
Cô lục tung nhà tìm bình giữ ấm, rót đầy sau đó nắp chặt, cuối cùng mới lấy bài thi của Kiều Dã từ trong cặp ra, bỏ vào túi đựng.
Một tay cô xách bình giữ ấm, một tay cầm túi bài thi rồi đạp bóng đêm đi về phía bên kia con hẻm.
Đèn phòng cậu đang sáng.
Từ Vãn Tinh thật cẩn thận trèo qua hàng rào, rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ nhón chân liếc mắt một cái.
Cách cửa kính nửa trong suốt cô thấy Kiều Dã nửa dựa lên giường đọc sách.
Trong phòng có điều hòa nên ngăn cách giá rét bên ngoài.
Cậu mặc một cái áo len trắng, bộ dạng cúi đầu đọc sách cực kỳ lịch sự tao nhã, đúng là thiếu niên như họa.
Từ Vãn Tinh nhặt một cục đá nhẹ nhàng ném lên kính cửa sau đó lập tức ngồm thụp xuống.
Phòng trong truyền đến tiếng lê dép lê, một lát sau cửa sổ bị người ta đẩy ra.
Cô vẫn đang trốn dưới cửa sổ, tay che miệng cười hì hì.
Mãi tới khi ——
“Trên mặt đất có tiền hả?”
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lười biếng.
Từ Vãn Tinh: “……”
Cô ngẩng đầu cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, không ngờ mình lại bị phát hiện dễ dàng như thế.
“Tìm tôi hả?” Kiều Dã nhàn nhã đứng bên cửa sổ nhìn xuống từ trên cao nói, “Sao không đi từ cửa chính?”
“Thôi đi, tôi cũng không dám bước vào nhà cậu nửa bước.”
“Còn có chuyện mà trụ cột của tiệm mạt chược không dám làm sao?”
“Này!”
Đã qua một ngày rồi sao cậu ta vẫn nhớ rõ một câu vui đùa của cô chứ? Từ Vãn Tinh lập tức giương ánh mắt cảnh cáo.
“Tôi có ý tốt tới tận cửa phục vụ, cậu nói năng cho đàng hoàng đi.”
Kiều Dã nhìn hai tay cô hỏi: “Phục vụ gì?”
“Đây là dịch vụ chuyển phát nhanh ——” cô đưa túi đựng bài thi qua sau đó lại đặt bình giữ ấm bên cửa sổ, “Đây là dịch vụ cơm hộp.”
Vừa dứt lời ngoài cửa phòng Kiều Dã bỗng có tiếng hỏi: “Tiểu Dã, con đang nói chuyện với ai thế?”
“Đóng cửa sổ, mau đóng cửa sổ!” Từ Vãn Tinh vừa nghe thấy giọng Tôn Ánh Lam đã vội vàng cầm bình giữ ấm nhanh chóng ngồi thụp xuống.
Kiều Dã đóng cửa sổ sau đó ra mở cửa phòng.Tôn Ánh Lam bưng một bát canh xương sườn đi vào để trên bàn sách nói, “Ăn cái gì bổ cái đó, phải bồi bổ canxi thì xương cốt mới khỏi nhanh được.”
Kiều Dã: “…… Đây là bát thứ ba trong ngày hôm nay rồi.”
“Không chỉ hôm nay.” Tôn Ánh Lam nghiêm khắc nói, “Con không yêu quý bản thân nên dì và ba con chỉ có thể nhìn chằm chằm.
Tuổi còn trẻ đã thương gân động cốt thì về già sẽ để lại bệnh.
Con nhìn ba con xem, cả ngày dãi nắng dầm mưa, luôn đào đất cát thế là cứ tới ngày mưa xương khớp lại đau.
Tương lai con cũng muốn giống thế hả?”
Ăn cái gì bổ cái ấy.
Ánh mắt Kiều Dã nhìn bát canh xương sườn kia nói, “Dì cũng không sợ con biến thành xương heo à?”
Kẻ ngồi dưới cửa sổ thiếu chút nữa đã phì cười, may mà che miệng kịp.
Tôn Ánh Lam ở trong phòng hỏi: “Vừa