Thầy Lý cũng không chờ hiệu trưởng Lưu về mà vội vàng tạ lỗi sau đó rời đi không nói một lời.
Lúc về nhà ông còn chẳng kịp thay giày đã vọt vào thư phòng xách đứa cháu trai đang chơi điện tử trong đó lên chất vấn: “Nói, rốt cuộc mày còn giấu ông bao nhiêu chuyện?!”
Lý Dịch Từ kinh hãi ném con chuột sau đó bắt đầu giải thích, nhưng lúc này thề thốt của hắn chẳng có chút giá trị nào.
Bà Lý vội chạy từ phòng bếp tới giữ chặt lấy tay bố chồng mà khuyên giải an ủi.
Bà ta nói có chuyện gì thì từ từ bàn, ông cháu hai người hà tất phải giương cung bạt kiếm.
Thầy Lý chỉ thấy máu xông lên đầu, ông ta lập tức quay người chỉ vào mặt con dâu mà mắng: “Nếu không phải tại cô chiều nó thì ông già như tôi đây cũng không tới mức tuổi này rồi còn đi bắt chẹt người ta rồi mất mặt xấu hổ!”
Mẹ Lý Dịch Từ vội cuốn tay áo con mình lên mà cố cãi, “Bố nhìn xem, vết thương như thế này chẳng phải con nhà mình là người bị hại sao? Bố không giúp nó đòi lại công bằng thì thôi lại còn về nhà chỉ trích mẹ con chúng con thì sao mà hợp lý được?”
“Chút vết thương ngoài da này có đang để cô gào ầm lên không? Thế nó đánh gãy tay con nhà người ta thì cha mẹ đứa nhỏ ấy không đau lòng hả? Trên đời cũng chỉ có cô đau lòng cho con mình hả?”
Lý Dịch Từ gào lên: “Cháu không đánh nó! Cháu thề không đụng vào một ngón tay của nó!”
“Vậy mày thề không thuê người đi đập quán của người ta, không đánh bố của người ta đi!” Thầy Lý nghiêm khắc mở miệng chất vấn, “Đây cũng không phải lần đầu tiên mày thề thốt, hôm nay lấy cái mạng già của ông nội mày mà thề.
Nếu mày dám nói nửa lời không đúng thì ông giảm thọ 10 năm!”
Lý Dịch Từ hé miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói một chữ nào.
Thầy Lý chỉ vào mặt hắn, run rẩy mãi không biết phải làm gì.
Muốn mắng nhưng ông đã mắng nhiều lần lắm rồi mà chẳng thấy chút hiệu quả nào.
Ông chỉ thấy chua xót mà quay đầu nhìn con dâu nói, “Thôi, thôi, tôi dạy học cả đời, tới hôm nay đã bất lực rồi.
Lúc nào nó cũng gặp rắc rối, nhưng mỗi lần đều được bao che.
Tôi đánh thì cô thay nó đỡ, mắng thì cô thay nó bất bình.
Tôi ở bên ngoài cũng coi như người có uy tín danh dự nhưng về đến nhà lại chẳng làm được cái gì.
Mỗi lần nó đều nói đó là lần cuối cùng, nhưng rồi lại nuốt lời, để tôi phải vác cái mặt già này đi chùi đít cho nó.
Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ quản nữa!”
Ông cụ rơi lệ mà đi, trong thư phòng chỉ còn hai mẹ con nhìn nhau.
Trong mắt Lý Dịch Từ thì ông nội hắn luôn là tấm khiên chắn cho hắn, là tòa núi cao nguy nga mãi không sụp.
Nhưng giờ phút này lần đầu tiên hắn phát hiện ông mình cũng chỉ là một ông cụ bình thường, lưng cong, tóc cũng đã hoa râm.
Mẹ hắn thì đỏ mắt nói: “Con yên tâm, dù ông con không giúp thì mẹ cũng nhất định lấy lại công bằng cho con!”
Môi Lý Dịch Từ giật giật, cuối cùng nản lòng ngồi trên ghế khóc nói: “Con không cần mẹ giúp.”
“Vậy con muốn cái gì?”
Hắn muốn cái gì? Hai mắt hắn thất thần nhìn màn hình máy tính, nhân vật anh hùng của hắn đã sớm nghoẻo.
Hắn cũng không biết mình muốn cái gì.
Trước nay đều có người ôm mọi vật chất tiền tài đưa tới cho hắn, mẹ hắn cũng nuông chiều, cha thì ngày ngày ở bên ngoài kiếm tiền.
Chỉ có ông nội là không qua loa có lệ, trước giờ đều buộc hắn đọc sách, cũng vĩnh viễn ngại hắn không đủ cố gắng.
Nhưng lúc này ông cụ lại quyết tuyệt mà đi, bỏ lại thái độ sẽ không bao giờ quản hắn nữa.
Cái này khiến hắn hoảng sợ.
Lý Dịch Từ mờ mịt che mặt khóc nấc, cuối cùng không nhịn được chạy ra khỏi phòng gào lên ông ơi cháu sai rồi.
Cuối cùng Túc Đức và Lục Trung đạt được thỏa thuận thông qua điện thoại: Lý Dịch Từ bị nghỉ học một tuần, còn Kiều Dã thì để Lục Trung tự xử lý.
Nhưng Túc Đức lại đơn phương báo chuyện ẩu đả này cho sở giáo dục tỉnh, nói rằng đây là xung đột giữa học sinh thi đấu vật lý, một học sinh gãy tay và một người bị thương.
Xét thấy tính chất ác liệt của sự việc nên Kiều Dã bị tước quyền thi đấu trận trung kết, đổi lại thành một học sinh khác của Túc Đức.
La Học Minh trầm mặc một lúc lâu, tàn thuốc đều sắp cháy đến tay rồi nhưng ông vẫn không từ bỏ hy vọng cuối cùng, “Không có nửa phần hy vọng xoay chuyển sao?”
Hiệu trưởng Lưu xoa trán lắc đầu.
Trương Vĩnh Đông cực kỳ đau đớ, Lục Trung thật vất vả lắm mới có hai hạt mầm vật lý cuối cùng lại gãy mất một cây vì chuyện thế này.
Kiều Dã lại mang thái độ cực kỳ tốt đẹp, cậu rất phối hợp với những công việc kế tiếp, còn chủ động nộp bản kiểm điểm dài 5000 chữ.
Trình độ ăn năn cỡ này thì đến hiệu trưởng cũng không còn gì để nói.
Cậu thậm chí còn hỏi sư thái: “Có cần em đứng trước cờ trong buổi chào cờ để kiểm điểm toàn trường không?”
Sư thái ngây hết cả người, bà làm giáo vụ nhiều năm như vậy nhưng lần đầu tiên thấy học sinh tự giác tới cái trình độ này.
Bà kiến nghị với hiệu trưởng: “Túc Đức cũng không xử phạt học sinh của mình, chúng ta mới là bên chịu thiệt, vẫn đừng nên sát muối lên miệng vết thương nữa thầy ạ.
Đứa nhỏ kia thái độ thành khẩn, việc này coi như chúng ta xử lý ngầm, chủ yếu là giáo dục rồi cho qua thôi.”
Hiệu trưởng gật đầu đồng ý.
Nhưng dù sao đây cũng là trẻ vị thành niên, chuyện có thể giấu nhẹm ở trường nhưng vẫn phải thông báo cho phụ huynh.
La Học Minh tắt tàn thuốc nói, “Việc này em về nhà tự nói với cha mẹ mình, ngày mai mời họ tới văn phòng gặp thầy.”
Gạt tàn thuốc của ông tràn đầy đầu mẩu thuốc lá, chứng tỏ nhiều ngày nay ông cực kỳ áp lực.
Không biết ông đã hút bao nhiêu điếu nhưng ưu phiền cũng chẳng vơi đi tẹo nào, mày vẫn nhíu chặt.
Ông cũng đã hiểu đại biểu môn học của mình có sức ảnh hưởng kinh người thế nào.
Nhớ trước đây Kiều Dã mới chuyển tới nhìn lý lịch kia đúng là tỏa ánh hào quang.
Ai biết được mới có nửa học kỳ ngồi với Từ Vãn Tinh mà hiện giờ……
Ông vẫy vẫy tay, mệt mỏi để Kiều Dã đi ra ngoài.
Mặc dù xưa nay luôn thiên vị Từ Vãn Tinh nhưng La Học Minh cũng không nhịn được nghĩ như thế.
Vậy càng đừng nói người luôn chướng mắt cha con họ Từ như Tôn Ánh Lam.
Bà ta nghe Kiều Dã nói đại khái thì mặt xanh lét.
Đừng nói đánh nhau ẩu đả, bà ta vào Kiều gia đã bảy năm, đến một câu phê bình của giáo viên, một ánh mắt lạnh bà cũng chưa từng thấy.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.
Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Kiều Mộ Thành bận rộn nên luôn là bà đi họp phụ huynh.
Có lần nào đi họp mà thầy cô không khen con nhà bà hết lời? Có lần nào bà không nhận được ánh mắt hâm mộ của những phụ huynh khác đâu?
Bà là mẹ của phần tử trí thức, cũng không thích đem con ra làm tài sản mà khoe nhưng qua 7 năm này bà đã quen việc Kiều Dã vừa ưu tú vừa hiểu chuyện.
Nay chỉ trong một đêm đã có chênh lệch quá lớn khiến bà chịu không nổi.
Từ một người được mọi người yêu thích và ngưỡng mộ, đến học sinh đánh nhau ẩu đả bị mời phụ huynh tới trường học.
Đây là chuyện có nằm mơ bà cũng không mơ thấy, quá là ly kỳ.
Trong chuyện này Kiều Dã chưa từng hối hận, nhưng cậu vẫn áy náy với cha mẹ, để bọn họ phải lo lắng thất vọng.
“Dì,” cậu muốn cúi đầu nhận sai nhưng cuối cùng vẫn nói ra miệng, “Gần đây ba con làm việc bận, áp lực lớn, vừa tăng ca lại thức đêm.
Việc này có thể đừng vội nói cho ông ấy biết không?”
Mặc dù sau hôm đi Túc Đức đánh nhau hai cha con họ cũng chẳng nói được với nhau mấy câu nhưng cậu vẫn nhớ tới cha mình.
Tôn Ánh Lam muốn trách cứ cậu nhưng lại thấy được áy náy trong mắt cậu thế là lại nhịn và gật đầu nói, “Được, việc này dì sẽ không nói.”
Theo trực giác Kiều Dã thấy bà còn chưa nói hết.
Quả nhiên cậu ngẩng đầu nhìn đã thấy bà nói: “Nhưng con cũng phải hứa với dì một chuyện, sau này không qua lại với đứa con gái họ Từ kia nữa.”
Cậu ngẩn ra, không hề đáp lại.
Tôn Ánh Lam khó có lúc thể hiện uy nghiêm mà nhíu mày nhìn cậu nói, “Chuyển đến Thành Đô này dù không có ai quen biết, hoàn cảnh xung quanh phức tạp, ba con tăng ca cả ngày nhưng dì cũng không có gì không hài lòng.
Duy chỉ có một việc dì vẫn canh cánh trong lòng.”
Bà nói cực kỳ khí phách: “Tiểu Dã, từ khi quen Từ Vãn Tinh con càng ngày càng kỳ cục.”
Kiều Dã nằm thẳng trên giường đến nửa đêm không ngủ được.
Cậu nhìn trần nhà trầm mặc không nói, cuối cùng đứng dậy đọc sách.
Vào lúc rạng sáng cậu nhận được tin nhắn của Từ Vãn Tinh hỏi: Ngủ rồi sao?
Cậu đáp: Chưa.
Bên kia đáp: Tôi cũng chưa ngủ.
Sau đó… không có gì nữa.
Không nói gì nữa.
Nếu là bình thường cậu sẽ hỏi cô có việc gì, nhưng hôm nay cậu cúi đầu nhìn di động, trầm mặc một lúc lâu mới gác qua