Đối với chuyện Từ Vãn Tinh đột nhiên từ học sinh cuối bảng trở thành học sinh giỏi đám Tiểu Phân Đội Ma Tương hoàn toàn không có gì không thích ứng, bọn họ đều vui vẻ đón nhận.
Trong giờ giải lao cả đám vẫn ngắm cảnh, dù cô không ở đó.
Mập Mạp nhàn nhã dựa người trên hành lang lắc đầu cảm khái: “Đại ca của chúng ta đúng là có năng lực, khiến người ta phải rửa mắt, kinh ngạc đến rơi cả cằm.”
Xuân Minh duỗi tay sờ sờ cổ cậu ta nói, “Rơi cằm rồi vẫn còn lại ba cái nữa, còn nhiều lắm đó Vu Khánh Khánh.”
Mập Mạp lập tức đánh tung tay cậu ta ra sau đó trợn mắt mắng, “Mau lăn đi chỗ khác ngay, lăn cho nó mượt mà vào!”
“Ngượng quá, người tôi gầy, không lăn mượt mà được.
Không bằng cậu tới làm mẫu một cái nhé?”
Mập Mạp tức giận run lên, tay chỉ vào Xuân Minh nói: “Cậu con mẹ nó không mở miệng trào phúng tôi một ngày thì không thoải mái đúng không?!”
Xuân Minh mang theo nhu tình vạn chủng nói, “Đánh là thân, mắng là yêu, không đánh không mắng ——”
Mập Mạp đã sợ tới mức tè ra quần rồi vội chạy, một chiêu này của Xuân Minh lần nào cũng hiệu quả.
Đại Lưu lại có chút buồn bã mất mát, cậu ta cảm thấy Từ Vãn Tinh từ học sinh dốt thành học sinh giỏi khiến thời gian chơi với bọn họ ngày càng ít đi, “Đại ca sắp thành học bá rồi, cả ngày đều trộn chung với Kiều Dã, tôi nhìn thấy hết, lòng cũng hiểu hết.”
Xuân Minh vỗ vỗ vai cậu ta nói: “Nghĩ theo hướng tốt thì đám cặn bã của xã hội như chúng ta cuối cùng cũng có một cục vàng.
Tương lai ra ngoài xã hội nếu không lăn lộn được nữa thì đã có Từ Vãn Tinh.
Đại ca có một miếng cơm hẳn cũng sẽ chia cho chúng ta một ít đồ ăn thừa để sống đúng không?”
Đại Lưu tức giận mắng, “Phì phì, cậu mới ăn đồ ăn thừa, cả nhà cậu mới ăn đồ ăn thừa ấy!”
Đại Lưu cũng theo Mập Mạp nện bước đi ra ngoài, rất cáu tiết.
Xuân Minh quay đầu nhún vai nói với người lúc này đang trốn sau góc tường chỉ để lộ chút bóng dáng: “Tôi đúng là khó khăn quá mà, quen biết một đống bạn không có văn hóa nên dùng chút biện pháp tu từ nói bóng nói gió cũng không ai hiểu.”
Người kia giật giật, cuối cùng khi bước ra lại biến thành bóng một thiếu nữ.
Xuân Minh nhìn cô nhướng mày nói, “Cậu đừng nghĩ nhiều, cậu được thưởng bọn họ đều vui vẻ cực kỳ.
Tuy cậu ném lại đám bạn học dốt như bọn tôi nhưng mọi người đều khoan dung hào phóng, chẳng ai bụng dạ hẹp hòi ghét bỏ cậu đâu.”
Từ Vãn Tinh mắt lé liếc cậu ta nói, “Vậy thì đúng là cảm ơn các cậu.”
Đã lâu cô mới dựa vào lan can đứng với mọi người trong giờ giải lao.
Cô và Xuân Minh nhìn mọi người đi lại trên hành lang và nhàn nhạt nói: “Người được phần thưởng vẫn là Từ Vãn Tinh như cũ, chẳng qua trong quá khứ tôi chỉ là một học sinh dốt, nay thêm một danh hiệu học sinh giỏi nữa mà thôi.”
Xuân Minh: “Thêm một cái danh hiệu nữa đi, cậu còn kể thiếu đó.”
“Danh hiệu nào?”
“Da mặt dày, đây cũng là một danh hiệu á.”
Từ Vãn Tinh lười biếng cười, “Thế thì tôi đúng là không nhường ai cái gì hết.”
Thu hoạch một cái cúp, một tờ giấy chứng nhận thế là Từ Vãn Tinh nghĩ nghĩ và để lại giấy chứng nhận ở trong nhà, còn cái cúp thì trộm nhét vào ngăn bàn của Kiều Dã.
Thế nên sáng ngày ra vừa vào phòng học, mới buông cặp sách và thò tay lấy sách vở từ trong ngăn ra Kiều Dã đã chạm vào một thứ lạnh lẽo.
Cậu cúi đầu thì thấy trong tay là một cái cúp kim quang lấp lánh, bên trên viết: Giải nhất cuộc thi vật lý toàn quốc.
Cậu nghiêng đầu thì thấy tầm mắt ai đó.
Trên hành lang, thiếu nữ luôn đi trễ rồi phải chịu phạt lúc này lại phá lệ đến từ sớm tinh mơ.
Dù sốt ruột cô vẫn tỏ vẻ ung dung dựa lên lan can, khóe miệng mang ý cười nhìn cậu sau đó nghênh ngang đi vào.
Cậu nhướng mày, “Cho tôi hả?”
“Cho cậu đó.”
“Cậu không cảm thấy tôi mà đem cái này về thì ba mẹ tôi sẽ tức giận sao?”
“Vậy cậu trộm giấu đi.”
“Ý nghĩa của cái này là gì?”
“Tiến cống.” Cô cười với cậu, giọng nhẹ nhàng, “Cậu đưa khôi giáp cho tôi, còn tôi thắng trận nên đương nhiên chúng ta phải chia đều chiến lợi phẩm.”
“Chúng ta đã chia đều rồi mà.” Kiều Dã đưa cúp cho cô sau đó thấp giọng cười nói, “Vinh quang, vui sướng, thắng lợi, tôi đều cảm nhận được.”
Trong 10 năm trước đây cậu độc lai độc vãng, vui hay buồn cũng chỉ có bản thân biết.
Sau khi gặp được cô cậu mới hiểu được thế nào là chia sẻ.
Lúc cô đứng trên sân khấu, cả người tỏa ánh hào quang thì cậu là người thỏa mãn nhất.
Từ Vãn Tinh nghe vậy thì ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cậu lại chỉ thấy thiếu niên mang theo ý cười, ánh mắt đen nhánh trong suốt mềm mại lúc nhìn về phía này.
Cuối kỳ học này Từ Vãn Tinh vẫn phải sống chung với đám nhiệm vụ học bá cho thêm.
Từ mới cô biết tăng nhanh, tỉ lệ chọn đúng đáp án cũng tăng theo, viết văn cũng không từ biết từ không như trước, các môn khoa học tự nhiên cô cũng có thể trao đổi với học bá.
Lúc Kiều Dã tháo thạch cao cô cũng chưa ý thức được chuyện mình có thể lui thân trở về với Tiểu Phân Đội Ma Tương mà vẫn cùng cậu về nhà như cũ.
Cậu không phải người nói nhiều, ngẫu nhiên đi cùng nhau cậu thường trầm mặc, ít khi mở lời.
Lúc cô và đám Xuân Minh ở bên nhau trước giờ luôn ồn ào, tuyệt đối không tẻ ngắt.
Nhưng cùng Kiều Dã đi chung một chỗ hình như im lặng sẽ thích hợp hơn.
Cậu mua hai củ khoai lang nướng ở cổng trường và chia cho cô một củ nói, “Cho ấm tay.”
Cô không hề nghĩ ngợi đã cắn một miếng sau đó mơ hồ hỏi: “Kiều Dã, cậu muốn thi vào trường nào?”
Kiều Dã ngây ra sau đó nghiêng đầu hỏi cô, “Sao thế?”
“Thì tôi thuận miệng hỏi thôi.”
Phải không.
Cậu không chút để ý mà đổi tay cầm củ khoai lang nóng bỏng rồi đáp, “Đại học C.”
Đó là trường đại học đỉnh đỉnh toàn quốc, dù sớm đã có dự cảm nhưng Từ Vãn Tinh vẫn không nhịn được mà hít hà một hơi.
“Thế thì quá cao và xa xôi rồi!”
“Sao, cậu cảm thấy tôi không làm được hả?”
“Cậu đương nhiên được, tôi đang nói tới thể loại chót lớp như tôi cơ mà, tôi chỉ thấy xa vời vợi thôi.” Cô hồn nhiên không biết mình đang nói cái gì, chuyện cậu muốn thi trường nào có liên quan gì tới cô đâu.
Kiều Dã nhìn cô một lát, đáy mắt mang theo ý cười nho nhỏ khó mà lộ ra.
Cô thì vẫn hồn nhiên hỏi: “Cậu chọn đại học đó là vì muốn về Bắc Kinh sao?”
“Không liên quan tới địa điểm học, chẳng qua vì ngành thiên văn của đại học C là đứng đầu cả nước.”
Đúng rồi, cậu thích thiên văn như thế thì chọn trường này đúng là trong dự kiến.
Đêm đó Từ Vãn Tinh lên mạng tìm đọc điểm trúng tuyển của đại học C, và…… ngành lấy điểm thấp nhất,”
Nhưng mà ——
Ngành lịch sử thì cô thi thế qué nào được!
Từ từ, không đúng, khi nào thì cô lại tự tin tới độ cảm thấy mình có thể thi đỗ đại học C chứ?!
Từ Vãn Tinh chỉ thấy chấn động, cô vội tắt máy tính đi.
Mười phút sau cô lại ngồi dậy tìm tòi các trường khác ở Bắc Kinh, và nhìn kỹ điểm đầu vào nhiều hay ít.
“Mình cũng đâu nhất thiết phải cùng học bá học chung một chỗ.” Cô vừa tìm tuyến đường xe chạy vừa cường điệu với bản thân, “Là sư gia nói mình sinh ra ở phương nam, lớn lên ở hẻm Thanh Hoa, cũng nên tới phương bắc nhìn ngắm cuộc sống nơi ấy, xem hồ lô ngào đường nhúng lẩu, xem đám hán tử thô kệch phương bắc.”
“Cái này chả liên quan quái gì tới Kiều Dã.”
Ngay sau đó lớp 11 số ba lập tức đón một sự thay đổi chỗ ngồi muộn màng.
Vốn việc này nằm trong kế hoạch của La Học Minh, lý ra có kết quả thi giữa kỳ một cái là mọi người lập tức đổi chỗ nhưng hết chuyện của Trương Xuân Nguyệt lại tới chuyện Từ Vãn Tinh đi Bắc Kinh tham gia trận chung kết thế là mãi tới vài tuần đầu của học kỳ hai mới có thể thực hiện.
Nhưng chuyện gì tới vẫn tới.
La Học Minh tự nhận là chủ nhiệm lớp công bằng, bọn nhỏ được tự do lựa chọn chỗ ngồi, từ người đầu tiên tới người cuối cùng đều xếp hàng trên hành lang để chờ được gọi tên vào lớp đi tới chỗ mình chọn, ai vào trước được chọn trước.
Đương nhiên người đầu tiên chính là Kiều Dã.
Mười phút trước lúc mọi người bị gọi ra khỏi phòng Từ Vãn Tinh lập tức quay đầu lại hỏi cậu: “Sắp thoát khỏi ma trảo của tôi cậu có loại vui sướng muốn ca hát tưng bừng của người nông dân được tự do không?”
Kiều Dã: “Sao cậu biết hai chúng ta sẽ không tiếp tục ngồi cạnh nhau nữa?”
Từ Vãn Tinh trợn trắng mắt, “Từ số 1 đến số 30 là bao nhiêu người, đều là kẻ ngốc hết sao? Cậu chọn cái chỗ vàng nào thì chỉ cần một lát xung quanh đã đầy tràn rồi.”
Khi đó cô đương nhiên cho rằng Kiều Dã sẽ lựa chọn vị trí trung tâm được các học bá yêu thích, nhưng cậu lại chỉ ung dung nhìn cô không nói gì.
Từ Vãn Tinh có chút bực bội, nhưng không biết cảm giác này từ đâu ra.
Mười phút sau lúc La Học Minh gọi tên Kiều Dã thì cậu là người đầu tiên xách cặp vào lớp.
Từ Vãn Tinh xếp giữa hàng nên không nhìn thấy cậu ta chọn chỗ nào.
Dù sao dùng ngón chân cũng đoán được không phải bàn số 2 thì là bàn số 3 của dãy giữa.
Cô chán đến chết mà dựa vào lan can thầm nghĩ cũng tốt, về sau cậu sẽ không quản được cô, không thể bức bách cô không được vẽ hình bậy bạ lên sách nữa.
Cậu cũng sẽ không có nhiều thời gian rảnh chen ngang lúc cô đang ngắm cảnh ở giờ giải lao để tiến hành bổ túc nữa.
Người phía trước di chuyển vào trong phòng và ngồi xuống, lúc này rốt cuộc đến lượt cô.
“Từ Vãn Tinh ——” La Học Minh gọi tên cô nói, “Vào đi thôi.”
Từ Vãn Tinh héo rũ xách cặp đi vào trong, đầu tiên cô quét mắt nhìn 29 chỗ ngồi đã bị chọn nhưng vừa nhìn cô đã đờ người, tim đập như điên.
Sao có thể?
Oa?
Oa, oa, òa?!
Bàn số 2 và số 3 đều không có bóng Kiều Dã đâu.
Hai chỗ kia bị mấy học sinh xuất sắc cực kỳ yêu thích học tập chiếm hết, chỉ có người đứng số 1 là không thấy đâu.
Mà kỳ lạ nhất là ở góc cuối cùng bên trái, ngay sau bảo tọa cô đã ngồi từ đầu năm tới giờ lại là kẻ đứng đầu lớp.
Lúc này cậu ta như kẻ bị thiểu năng ngồi ở chỗ ấy, vứt bỏ mọi chỗ ngồi ngon lành khác.
Từ Vãn Tinh ngơ ngẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích đến khi La Học Minh thúc giục: “Thất thần cái gì, mau chọn chỗ đi!”
Cô yên lặng nhìn cái tên thiểu năng kia sau đó cong môi sải bước đi tới.
“Xem ra cậu cũng hưởng thụ ma trảo của tôi quá hả bạn Kiều Dã?”
Ở chỗ ngồi cũ Kiều Dã cầm quyển sách đọc, đầu không ngẩng chỉ có miệng nói: “Cũng không tệ, trời giáng sứ mệnh cho ai ắt sẽ khiến người đó phải chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt.”
Sau đó cậu ngước mắt cười cười nhìn cô nói, “Coi như để mài giũa ý chí.”
Một khắc kia Từ Vãn Tinh nôn nóng đi tới, lúc ngồi xuống thậm chí cô còn có xúc động muốn ngửa đầu lên trời cười dài.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.
Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Mặc dù tiếp tục ngồi bàn trước bàn sau thế này tức là sẽ tiếp