Hôm Kiều Dã trở về là một ngày nắng đẹp.
Cả nhà họ phong trần mệt mỏi đến hẻm Thanh Hoa thì buông hành lý, tắm một trận xua mệt mỏi.
Xong hết mọi việc cậu thay quần áo, xách ba lô định ra cửa.
Tôn Ánh Lam đang chuẩn bị đi mua đồ ăn làm một bữa cơm đoàn viên phong phú cho buổi tối thấy thế thì hỏi cậu định đi đâu.
Kiều Dã mơ hồ đáp: “Con đi gặp bạn, hỏi về việc khai giảng.”
Bà dừng một chút mới nhắc nhở: “Nhớ về sớm ăn cơm.”
Kiều Dã đáp lời và đi ra ngoài.
Kiều Mộ Thành đang đọc báo nghiêng đầu phát hiện vợ nhíu mày thì chê cười: “Nó lớn tướng rồi thế mà chỉ ra ngoài thôi em đã lo lắng là sao?”
“Không phải, em lo nó đi gặp con bé nhà họ Từ……”
“Gặp thì gặp, đứa nhỏ lớn rồi gặp gỡ bạn bè cũng tốt.
Tụi nó cũng có chính kiến riêng, kệ nó đi.”
“Anh không biết chứ con bé kia ——” Tôn Ánh Lam muốn nói lại thôi vì nhớ ra đã đồng ý với Kiều Dã sẽ không nói về chuyện này với Kiều Mộ Thành vì thế bà ta đành thở dài nuốt lời vào trong lòng.
Nhiệt độ còn chưa ấm lên nhưng hẻm Thanh Hoa đã có bóng dáng mùa xuân.
Dây thường xuân của căn nhà gạch đỏ hai tầng đã có mầm nhú ra, xanh ngắt như ngọc.
Kiều Dã nhìn cửa cuốn khép hờ lại nghe thấy tiếng lão Từ hát vang trong lúc đứng bên bàn bếp gói sủi cảo thì nghĩ nghĩ sau đó lưu loát bò lên cầu thang.
Cửa thư phòng mở rộng, cô nhóc đang ngồi ở bàn đọc sách, trong tay là cuốn “đốm xanh nhạt” đã gần tới cuối.
Cô vừa lật một trang vừa vội vàng ghi cái gì đó lên vở.
Dưới chân cô là một con mèo lười, tư thế thản nhiên liếm móng vuốt.
Đốc đốc hai tiếng, có người gõ cửa.
Cô bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng quay đầu qua xem thì thấy cậu thế là lại sửng sốt sau đó bật cười nói: “Cậu còn biết trở về hả?”
Gần một tháng không gặp trông cậu lại đẹp hơn một chút.
Đã cắt tóc, tóc mái lưa thưa giống như sóng lúa phập phồng trong gió, đôi mắt như có ánh sáng.
Cậu còn biết trở về —— coi như phẩm chất của cậu còn tạm được.
“Sao, nhớ tôi quá à?” Lời cợt nhả được nói nghiêm trang cực kỳ.
Kiều Dã đi đến bên bàn nhìn quyển sách kia hỏi, “Thế nên cậu nhìn vật nhớ người, hiệu suất đúng là kinh người hả?”
Từ Vãn Tinh trấn định dời tầm mắt chỉ chỉ balô của cậu hỏi, “Có mang quà không?”
“Có mang.” Cậu lấy từ ba lô ra một loạt đồ ăn vặt rồi thong dong bày ra trước mặt cô.
“Nể mặt đám quà này tôi không so đo với cậu.”
“Cậu hiểu lầm rồi.” Kiều Dã mỉm cười liếc mắt nhìn con mèo bên dưới nói, “Quà này là cho A Hoa.”
“?”
Từ Vãn Tinh trợn mắt đứng lên, ghế dựa két một tiếng khiến A Hoa nhảy dựng.
Cô khom lưng vớt con mèo lên nhét vào lòng Kiều Dã: “Này, mèo cho cậu, đi ra ngoài mà đoàn tụ đi.”
Kiều Dã ôm con mèo mềm mụp cười cười đi ra ngoài, nhưng tới cửa lại dừng lại quay đầu nhìn cô hỏi, “Tôi đi thật đó?”
“Cậu dám!” Cô nhóc tức giận đến dậm chân.
Cậu lại cười sau đó cúi người thả A Hoa tự do, khi đứng dậy mặt mày đều giãn ra và rất ngoan ngoãn đáp: “Không dám, không dám.”
Từ Vãn Tinh căng phồng quai hàm, hiển nhiên cũng không ý thức được mình đang làm nũng hay tức giận.
Cậu thì thong dong quay trở lại, cúi đầu than thở: “Đây là ngày tết Âm lịch dài nhất từ trước tới giờ.”
Từ Vãn Tinh bỗng nhiên không dám ngẩng đầu nhìn cậu, cả trái tim đều mềm mại, chút tức giận trong chớp mắt đã tiêu tan.
Thấy cô lại lùi về mai rùa không dám thở mạnh thế là Kiều Dã cười nói: “Thẹn thùng.”
Đây là giọng chắc chắn chứ không phải câu hỏi.
Sau đó cậu lập tức nghe thấy một câu trả lời khí thế ngất trời: “Lão tử thẹn thùng cái rắm ấy! Cậu mù sao?”
Cậu hết sức vui mừng, nụ cười trong cả dịp tết Âm Lịch này cộng lại cũng không nhiều bằng vài phút ở bên cạnh cô.
Khai giảng bắt đầu vào mùa xuân trong tình trạng binh hoang mã loạn.
Đám học sinh kém vội vàng chép bài tập của kỳ nghỉ đông, đám học sinh giỏi thì thử xem bản thân tiến bộ bao nhiêu.
Các thầy cô vừa sửa sang lại tâm tình trầm trọng của mình mà tạm biệt kỳ nghỉ sau đó không ngừng nhắc nhở học sinh: “Sắp hết lớp 11 rồi, nửa học kỳ này cực kỳ mấu chốt, tất cả đều phải lên tinh thần mười phần rõ chưa!”
Kể cả người lời ít ý nhiều, làm việc như sấm rền gió cuốn giống La Học Minh mà một ngày này cũng tới lớp tiến hành giáo dục tư tưởng đến miệng khô lưỡi khô.
Nhưng nhiệm vụ hàng đầu của Kiều học bá lại là lên sân thượng.
Từ Vãn Tinh bận đến đầu óc choáng váng, trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối cô quay đầu nhìn và không thấy Kiều Dã đâu.
Ớ, người đâu rồi?
Cô hỏi Mập Mạp ở bên cạnh: “Thấy Kiều Dã không?”
Mập Mạp mới từ bên ngoài về và đang há mồm gặm bánh mì, miệng mơ hồ đáp, “Hình như lên sân thượng.”
Sân thượng?
Từ Vãn Tinh chỉ thấy lòng răng rắc một tiếng.
Chẳng lẽ cậu lại đi hút thuốc?
Được lắm, vừa khai giảng đã phạm vào bệnh cũ.
Ánh mắt cô trầm xuống, đằng đằng sát khí đi ra ngoài, cuối cùng ngừng ở bên ngoài cửa sắt của sân thượng để tiện bắt tại trận tên tội đồ kia.
Ai biết Kiều Dã quả thực ở đó nhưng trên sân thượng không chỉ có mình cậu mà còn một bóng dáng cao cao nữa.
Từ Vãn Tinh trốn sau cửa nhìn một lát mới nhận ra đó là Vệ Đông.
“Nói đi, tìm tao có chuyện gì?” Đàn anh lớp 12 cao lớn thô kệch cùng học bá anh tuấn thẳng tắp đứng một chỗ càng lộ ra đối lập.
Thoạt nhìn Vệ Đông cực kỳ thô ráp, tóc dài tới độ sắp che khuất mặt mày, dáng đứng tùy tiện.
Có phông nền kia nên nhìn Kiều Dã càng thêm vui mắt, từ khuôn mặt tuấn tú đến bóng dáng thẳng tắp không chỗ nào không lộ ra giáo dục tốt đẹp.
Cậu và Vệ Đông mặt đối mặt mà đứng: “Chuyện đã đồng ý với anh nên tôi muốn thực hiện.”
Vệ Đông suy tư một lát sau đó không quá xác định, “Chuyện đồng ý với tao —— sao hả, mày chuẩn bị chính thức từ bỏ theo đuổi Từ Vãn Tinh sao?”
Kiều Dã cười cười, “Không, tôi tới nói với anh, tôi