Thời gian bình tĩnh trôi qua.
Đến kỳ thi cuối học kỳ 1 của lớp 12 Từ Vãn Tinh chính thức tiến vào 10 người đứng đầu lớp.
Đám Xuân Minh cũng không rời xa cô mà mỗi cuối tuần đều xuất hiện.
Không có áp lực thi đại học nên bọn họ nhẹ nhàng hơn bạn cùng trang lứa nhiều.
(Truyện do runghophach.com làm) Thừa dịp cuối tuần bọn họ sẽ tới hẻm Thanh Hoa tìm Từ Vãn Tinh, mỗi người mang một món đồ ăn vặt, ngồi xổm trên sân thượng trống vắng sau đó chọc cười vui vẻ như ngày xưa.
Xuân Minh học làm y tá, tương lai sẽ làm ở bệnh viện.
Cậu ta chìa lỗ kim trên cánh tay cho mọi người xem, “Đây là luyện tập cùng bạn học và bị cộng sự châm.
Tôi nghi tên kia cận 600 độ còn không đeo kính đều là để trả thù riêng.”
Mập Mạp vỗ vai cậu ta, “Kiên nhẫn một chút, dù sao tôi cũng không tìm được ai thích hợp với nghề này hơn cậu, đúng là quá hợp.”
Xuân Minh thong thả ung dung phất tay tên kia ra, “Nói ít thôi.”
Mập Mạp thì học nấu nướng, tương lai sẽ thành đầu bếp.
Từ Vãn Tinh nói: “Thực tốt, xem ra thể trọng của cậu còn phát triển nữa ấy chứ.”
Mập Mạp cực kỳ hớn hở, “Sau này có làm tiệc thì nhớ mời tôi đến làm nhé!”
“Đương nhiên, phù sa không thể chảy ruộng ngoài được.”
Đại Lưu thì học máy tính, tuy đến control và insert cậu ta còn không phân biệt rõ nhưng trong lòng cậu ta luôn ôm hy vọng tương lai thành kỹ sư IT.
Mập Mạp: “Nói tới tinh thần lạc quan của cậu ta thì đến tôi còn phải phục.”
Sau đó đề tài sẽ chuyển đến trên người Kiều Dã.
“Gần đây cậu và học bá làm sao rồi?”
“Cái gì làm sao, mọi người đều đang nỗ lực học tập thôi.” Từ Vãn Tinh giả ngu.
“Đã chọn trường đại học chưa? Đừng nói bọn tôi không nhắc nhở cậu nhé, phải phòng ngừa chu đáo.”
“Đúng đó, nếu không tương lai không học chung trường thì đám con gái hoa hòe khác sẽ nhào tới, học bá sẽ chạy đi không nắm được đâu.”
……
Trên lầu 2 cả đám cười nói nháo nhào, Từ Vãn Tinh ngửa đầu nhìn bầu trời và cảm thấy thật tốt, không ai rời đi cả, bọn họ vẫn ở bên nhau.
Nhưng cuộc đời cũng không như ý, chỉ được tám chín phần mười.
18 năm trước Từ Vãn Tinh không có quá nhiều ấn tượng với câu này, ngày trôi qua tuy thanh bần nhưng hạnh phúc.
Thi thoảng cô sẽ có những nỗi buồn nho nhỏ, nhưng đại để vẫn bình thản.
Mãi tới lúc còn cách ngày thi đại học chừng 153 ngày thì cô mới hiểu cái gì là trời không chiều lòng người.
Từ sau tết Âm Lịch, hơn nửa năm nay Từ Nghĩa Sinh tựa hồ không còn liều mạng như trước.
Trước đây 365 ngày như một, mặc gió mưa ông đều tới chợ đêm buôn bán, hiện giờ ông còn biết làm nghỉ kết hợp.
Ngẫu nhiên ông sẽ cho bản thân nghỉ một ngày mà không bày quán ——
“Ba tới chỗ dì Trương ngồi một lát.”
“Hả, không phải ba không đánh bài sao?”
“Ba đi uống chén trà, nhìn người ta đánh không được à?”
Từ Vãn Tinh bừng tỉnh sau đó lé mắt nhìn ông, “Xem mạt chược là giả mà xem người mới là thật đúng không?”
Từ Nghĩa Sinh luôn giơ tay giả vờ muốn đánh cô nhưng cũng chỉ hù dọa.
Không biết có phải vì ngượng hay không mà sau đó ông vội vọt đi, rất gấp gáp.
Gió tháng ba mang theo ấm áp thổi mùa xuân tới hẻm Thanh Hoa.
Lúc này Từ Vãn Tinh đã làm xong một bộ đề thi, cô nhìn thời gian thấy đã là 7 giờ tối.
Lão từ đi quán trà Thịnh Vượng từ buổi chiều mà giờ vẫn chưa về.
“Đàn ông trung niên đều nhiệt tình như thế sao? Cơm cũng không ăn mà chỉ yêu đương đã no……”
Cô đọc sách cả buổi, mắt cũng đã hoa lên thế là cô xoa xoa mắt tính đi ra ngoài cửa đi dạo.
Vừa lúc cô thiếu ít văn phòng phẩm nên dứt khoát xách xe tới cửa hàng mua đồ bổ sung.
Cửa hàng văn phòng phẩm cách chợ đêm cũng không xa, cô hưng phấn nghĩ thuận đường đi bắt quả tang.
Như thế cô sẽ có thể giáo giục lão Từ, yêu đương cũng được nhưng bụng phải ăn no.
Trước đây đều là lão Từ giáo dục tư tưởng cho cô, hôm nay tới phiên cô xoay người rồi.
Nhưng ai biết tới quán trà cô lại chẳng thấy bóng dáng Từ Nghĩa Sinh đâu.
“Chú Lý, ba cháu đâu?” Cô cầm hộp ruột bút trong tay rồi nhìn khắp nơi sau đó đi tới quầy hỏi ông bạn già.
“Ba cháu?” Chú Lý kỳ quái nói, “Ông ấy không tới đây.”
Từ Vãn Tinh cũng sửng sốt, “Không tới ư? Buổi chiều ông ấy không tới quán trà sao?”
“Không có.”
“Vậy dì Trương đâu?”
“Hôm nay chị ấy có việc nhà nên không tới cửa hàng.”
“Thế chú có biết dì ấy đi đâu không?”
“Nói là bạn bị bệnh nên tới bệnh viện.”
Từ Vãn Tinh sửng sốt nghĩ chẳng lẽ lão Từ cùng dì Trương tới bệnh viện thăm bạn bè? Nhưng cô hiểu hai người này, bọn họ không phải người như thế, ngày thường có người nói đùa cả hai đều vì cố kỵ mà bác bỏ, sao hôm nay có thể đi với nhau được?
Ban đêm, Từ Nghĩa Sinh về nhà.
Từ Vãn Tinh ngồi trên sô pha thấy ông mở cửa thì quay đầu gọi, “Ba?”
Từ Nghĩa Sinh ngẩn người, “Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?”
“Ba cũng biết muộn rồi cơ đấy.
Mấy giờ rồi mà bây giờ ba mới về.” Từ Vãn Tinh đứng dậy, “Ba ăn cơm chưa? Nồi cơm còn có canh xương sườn, vẫn nóng đó.”
“Ba đã ăn, con mau đi ngủ đi, mai còn phải đi học nữa.”
Từ Vãn Tinh đến nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra cô lơ đãng hỏi: “Ba vẫn ở quán trà tới tận bây giờ ư?”
“Đúng vậy, việc làm ăn tốt nên dì Trương lo liệu không xuể, ba cũng thuận tay giúp một chút.”
Từ Vãn Tinh yên lặng nhìn ông và không nói gì, cuối cùng cô dời tầm mắt nói, “Con đi ngủ đây.”
Cô nằm trong phòng không lên tiếng, chờ đến khi bên ngoài truyền đến tiếng rửa mặt rồi đóng cửa cô mới trộm đứng dậy.
Bên ngoài đã là một mảnh tối đen, cô sờ soạng đi tới, tháo áo khoác trên giá xuống và sờ soạng túi áo.
Đầu tiên cô sờ thấy ví của Từ Nghĩa Sinh, mấy năm trước vào sinh nhật ông cô đã mua cho ông cái ví này.
Qua nhiều năm vật liệu rẻ tiền của chiếc ví đã loang lổ nhưng ông vẫn dùng.
Sau đó đầu ngón tay cô chạm vào một chồng giấy hơi mỏng.
Cô vội lấy ra mở và dùng đèn di động soi thì đọc được thủ tục nhập viện và các giấy tờ chẩn đoán.
Bệnh viện Nhân Dân số 1 Thành Đô.
Người khám bệnh: Từ Nghĩa Sinh.
Chẩn đoán: Ung thư kết tràng giai đoạn giữa, có dấu hiệu hạch bạch huyết di căn.
Bóng tối là yểm hộ tốt nhất, có thể che giấu sóng gió cảm xúc mãnh liệt.
Từ Vãn Tinh nắm chặt tờ giấy kia, cả người run rẩy.
Một lát sau cô tắt đèn di động, thong thả ngồi xổm xuống túm chặt tờ giấy nhỏ, vùi đầu vào hai gối lặng lẽ khóc.
Từ khi lên lớp 12 tới nay La Học Minh thường nói đi nói lại: Không được để ý tới chuyện khác bên ngoài, một lòng đều tập trung đọc sách thánh hiền.
Trong lúc bất giác cô cũng nghe theo.
Động lực của cô chưa bao giờ tràn đầy như thế, tương lai cũng chưa bao giờ sáng ngời đến thế.
Cô luôn cảm thấy chỉ cần nỗ lực thêm một chút là ngày mai lấp lánh sẽ tới.
Cũng bởi vậy cô xem nhẹ rất nhiều việc nhỏ không đáng kể.
Nhưng sau khi phát hiện ra tấm giấy chẩn đoán kia thì từng chi tiết ào ạt thổi tới, toàn bộ chen chúc trong đầu cô: Từ Nghĩa Sinh gầy đi nhiều, không có khẩu vị, sắc mặt cũng thường xuyên trắng bệch.
Ngẫu nhiên bị cô hỏi thì ông chỉ nói là do công việc bận quá, không ngủ đủ.
Sau đó ông không còn liều mạng nữa, Tam Lang cũng có lúc dừng bước, ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút không bày quán nữa nên cô cũng yên lòng không nghĩ nhiều.
Cuối cùng Từ Vãn Tinh thả tờ giấy vào túi áo khoác của ông rồi quay về phòng thức trắng đêm.
Ngày hôm sau cô tới quán trà Thịnh Vượng tìm được dì Trương đang tính sổ sách.
“Ôi, cơn gió nào thổi cái người bận rộn này tới đây vậy?” Dì Trương mỉm cười lé mắt nhìn cô, “Từ khi lên lớp 12 nếu không có việc thì cháu sẽ không thèm