Đêm đó Từ Vãn Tinh thắng sảng khoái vô cùng, phải nói là đại sát tứ phương.
Cố tiên sinh tới nhìn một lúc và mỉm cười nói: “Tốc độ tính nhẩm của Vãn Tinh đã tiến bộ rồi.”
Cuối cùng ông ta dặn một việc: “Ngày mai làm một buổi tụ tập nhỏ bàn chuyện hợp tác với Đường tổng, tiểu Hà, cậu đặt một phòng ở Vân Viễn Phương.
Trước kia Đường tổng từng ở Thành Đô một thời gian, rất thích món cá tẩm ớt mười tám vị của nhà đó.”
“Vãn Tinh, cô đặt một phòng ở quán trà Thuận Hưng vào đêm mai, sau khi ăn cơm chiều sẽ mời Đường tổng đi xem kịch.”
Từ Vãn Tinh làm việc với ông ta mấy năm nay cũng không chỉ ngồi trên bàn bài.
Bởi vì cô là người lanh lợi, làm việc nhanh nhẹn nên Cố tiên sinh cũng thường phân công một ít nhiệm vụ cho cô.
Cố tiên sinh làm kinh doanh lớn, nhưng thời trẻ cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xuất thân thấp.
Gần 10 năm trước ông ta mới bước lên hàng đại gia của Thành Đô, nhưng bộ tịch và tác phong cũng không phô trương.
Ông ta không cho cô chức danh gì, ở công ty trên danh nghĩa cô cũng chỉ là một trợ lý nhỏ.
Dù sao cái việc đánh mạt chược này cũng chẳng thể đặt lên mặt bàn.
Nhưng tiền lương ông ta trả không tầm thường, tuyệt đối vượt qua những gì một trợ lý cao cấp có thể kiếm.
Nhưng không ngờ chiều hôm sau Từ Vãn Tinh còn đang ở bệnh viện cùng cha thì bỗng nhận được điện thoại tiểu Hà gọi tới.
“Chị Tinh, xong đời rồi, em không đặt được phòng ở Vân Viễn Phương!” Hà Thừa Tự ở đầu dây bên kia sắp khóc tới nơi.
Từ Vãn Tinh ngây ra, “Sao lại thế này, cậu đừng vội, mau nói cho rõ.”
Hà Thừa Tự là người mới vào làm, cũng chơi bài như cô, lại nhận chút việc vặt.
Nhưng cậu ta còn trẻ, tư lịch còn nông, lúc trước chẳng qua Cố tiên sinh từng giúp đỡ nên cậu ta mới có thể tốt nghiệp.
Sau đó cậu ta cần tiền gấp đồng thời cũng muốn báo đáp ân tình của Cố tiên sinh nên cậu ta bỏ qua công việc tốt mà với Vân Viện làm việc.
Sự tình là như thế này: vốn cậu ta định giữa trưa gọi điện cho Vân Viễn Phương đặt bàn coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Ai biết buổi sáng bà cậu ta bị tăng huyết áp nên bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh.
Cậu ta sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức gọi 120.
Đến khi đưa người tới bệnh viện kiểm tra đo lường thì nhịp tim chỉ còn 51.
Cậu ta ở bệnh viện một ngày, mọi thứ loạn hết lên thế là quên luôn việc.
Chờ đến 3, 4 giờ chiều nhớ tới việc này gọi điện thì Vân Viễn Phương đã hết phòng.
“Chị, em nên làm gì đây? Cố tiên sinh mà biết đến việc nhỏ này em cũng không làm xong thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình.” Hà Thừa Tự vẻ mặt đưa đám, hoảng hốt cực kỳ.
“Cậu xác nhận chưa? Nói với Vân Viễn Phương là Cố tiên sinh muốn đặt phòng.”
“Em nói rồi nhưng bên kia nói dù là Cố tiên sinh nhưng phòng đã đặt trước rồi, lúc này không thể cứu vãn.”
Dù Cố tiên sinh là ông chủ lớn nhưng Vân Viễn Phương cũng không phải nhà hàng nhỏ.
(Hãy đọc truyện này tại runghophach.com) Đứng đắn mà nói thì sợ là ông chủ phía sau Vân Viễn Phương còn trâu bò hơn.
Mấy năm nay nơi ấy luôn khiêm tốn nhưng tiếng tăm thì ngày một đi lên, luôn được chọn làm nơi chiêu đãi khách quý.
Từ Vãn Tinh nhíu mày hỏi: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”
“Em đang lái xe, sắp đến Vân Viễn Phương.”
“Ở đó chờ tôi.”
Từ Vãn Tinh hoả tốc chạy tới nơi thì thấy Hà Thừa Tự ngoài cửa nhà hàng.
Từ bền ngoài nhìn thì nơi này không giống nhà hàng mà giống một biệt thự lớn, bảng hiệu bằng gỗ điểm xuyết trên đường, bên trong u tĩnh, có cỗ ý vị độc nhất.
Từ Vãn Tinh ra trận cứu nguy, tự mình nói chuyện với anh chàng ở quầy.
“Là chúng tôi sơ sót mới chậm trễ không đặt trước nhưng hôm nay quả thực phải chiêu đãi khách quý, có thể châm chước nhường cho chúng tôi một gian không?”
Anh chàng lễ tân lắc đầu, “Thực xin lỗi, hôm nay chúng tôi quả thực không còn phòng nữa, nếu không mọi người chấp nhận ngồi ở sảnh nhé? Đại sảnh kỳ thật cũng rất tốt, Vân Viễn Phương rất chú trọng đến riêng tư của khách, giữa các bàn có cây cối che lấp, dù là không gian mở nhưng tính riêng tư cũng tương đối tốt.”
Nhưng sao Đường tổng có thể ngồi ở đại sảnh được? Ngồi ở đại sảnh thì sao mà bàn công việc được?
Từ Vãn Tinh không có cách nào chỉ có thể ghé sát rồi thấp giọng nói: “Chỉ cần cậu có thể cho chúng tôi một phòng thì giá cả không thành vấn đề.
Chúng tôi có thể trả gấp đôi.”
“Ngại quá, chúng tôi chỉ có thể làm việc theo quy tắc ——”
“Gấp ba.” Sắc mặt cô nghiêm trọng, cũng không rảnh lo cái gì mà chi tiết.
Người phục vụ sợ cô quá rồi, cậu ta liếc mắt nhìn thấy quản lý đi tới thì vội vọt tới cầu cứu, bùm bùm giải thích tình huống.
Vị quản lý kia là một cô gái nhìn vô cùng khôn khéo, sau khi hiểu tình huống cô ta lấy danh sách khách đặt phòng ra cho cô xem, lý do thoái thác thì vẫn như thế ——
“Thật sự ngại quá, với tình huống hiện tại thì chúng tôi không thể châm chước được.
Tôi cũng muốn giải quyết cho khách, dù sao cũng là Cố tiên sinh nhưng cô xem phòng quả thực đã bị đặt hết rồi, dù có là Cố tiên sinh thì chúng tôi cũng không thể vì thế thiên vị.
Chúng tôi phải đối xử công bằng với mọi khách, đây là tôn chỉ của Vân Viễn Phương.”
Từ Vãn Tinh mắt sắc, liếc một cái thấy trong số người đặt trước có một phòng hẹn vào 7 giờ rưỡi tối: “Vậy thế này đi, thời gian chúng tôi đặt là 6 giờ kém, trước 7 giờ nhất định có thể kết thúc bởi vì sau đó chúng tôi còn tới quán trà Thuận Hưng xem kịch lúc 7 giờ rưỡi ——” cô chỉ vào căn phòng kia nói, “Căn phòng tên Nước chảy mây trôi này 7 giờ rưỡi mới bắt đầu, nếu không các cô để chúng tôi dùng trước, tôi đảm bảo trước 7 giờ có thể xong.”
Quản lý lắc đầu, “Cái này không hợp quy củ, đừng nói một buổi ăn uống khó mà kết thúc sớm, dù có xong được thì chúng tôi cũng phải có thời gian thu dọn, bất kỳ chỗ nào làm không tốt đều sẽ khiến khách đặt trước gặp phải phiền toái.”
Dây dưa hơn nửa ngày mà cô nàng quản lý kia vẫn không đồng ý.
Cô ta nói ông chủ của bọn họ lúc sau sẽ tự xin lỗi Cố tiên sinh, nhưng hôm nay không thể châm chước, nói thế nào cũng không được.
Anh chàng lễ tân ở bên cạnh nói: “Kỳ thật mọi người có thể tới Hưng Đức đại tửu lâu ở đối diện, bọn họ cũng không thấp hơn chúng tôi, thông thường còn có phòng dự bị để lại cho ông chủ của bọn họ.
Lúc này qua đó nói là Cố tiên sinh cần thì bọn họ nhất định sẽ sắp xếp.”
Kỳ thật việc có phòng dự bị là điều đa số các cửa hàng đều làm, chỉ riêng Vân Viễn Phương lại không thế, ông chủ cực kỳ khác người.
Hà Thừa Tự đã sắp khóc, cậu ta lôi kéo ống tay áo Từ Vãn Tinh nói, “Chị Tinh, Đường tổng muốn ăn món cá 18 vị của nhà này, Cố tiên sinh cũng đã hứa, nếu chúng ta đổi lúc này ——”
Từ Vãn Tinh giơ tay ngăn cậu ta nói tiếp sau đó cắn răng móc từ trong túi ra một cục tiền đã chuẩn bị tốt, thừa dịp bốn bề vắng vẻ lặng lẽ đưa cho cô nàng quản lý kia.
“Chúng tôi cũng là người làm công, quả thực không còn cách nào ——”
Cô nàng kia giãy nảy lên, “Cô làm gì thế? Đừng, đừng, ngàn vạn không cần làm thế.”
“Tôi cũng không làm khó các vị, chỉ muốn mượn dùng căn phòng kia khoảng 1 tiếng, tôi đảm bảo tuyệt đối tuân thủ thời gian, sẽ không chậm một phút.”
Chỉ cần lấy được phòng cô sẽ kể lại tình huống hôm nay cho Cố tiên sinh, như thế ông ấy sẽ có đối sách với Đường tổng.
Dù thời gian gấp gáp nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng coi như hoàn thành lời hứa, đây là tín nhiệm.
Nếu một bữa cơm đã hứa trước mà Cố tiên sinh còn không làm được thì Đường tổng sẽ nghĩ thế nào? Cơm xoàng đều có thể qua loa cho xong chuyện vậy công việc làm ăn sao có thể tin tưởng?
Từ Vãn Tinh hiểu rõ