“Cậu, cậu, thế nào lại……”
Từ Vãn Tinh trợn hết cả mắt, không thể tin được mà nhìn anh.
“Tôi quả thực di chuyển trong nháy mắt tới trước mặt cậu.” Kiều Dã đứng dưới ánh đèn sáng ngời, trong mắt là ý cười và gió ấm tháng ba.
Lúc này cô chỉ muốn khóc lúc bù lu bù loa.
Một mình ở đây bốn năm, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không có gì ghê gớm, cô là Từ Vãn Tinh vô địch.
Nhưng khi thầy Kiều sờ sờ hiện ra từ đầu kia của điện thoại thì cô mới phát hiện có rất nhiều cảm xúc đã bị nén xuống.
Từ Vãn Tinh hít hít mũi, vành mắt đỏ lên, không hề nghĩ ngợi mà dang hai tay ra.
Thầy Kiều cũng không hổ là thầy Kiều, thực sự hiểu ý cô thế là lập tức vươn tay đón được chú lùn nho nhỏ.
Cô treo trên người anh như con koala, còn anh thì xoa tóc cô, động tác nhẹ nhàng vô cùng.
“Béo.” Đây là đánh giá của anh.
Từ Vãn Tinh đang rưng rưng, chỉ còn kém chưa rớt nước mắt nhưng lại bị câu này làm cho nghẹn trở về.
“Cho cậu năm giây, mau nói năng lại cho tử tế!” Cô rống lên.
Kiều Dã quả thực trầm tư một lát sau đó thay đổi cách biểu đạt: “Đầy đặn không ít.”
Từ Vãn Tinh: “……”
Ông chủ quán cười hì hì nhìn hai người bọn họ, trong lúc ấy Từ Vãn Tinh mới cảm nhận được sự xấu hổ và đẩy Kiều Dã đi ra ngoài.
“Cậu không mang ô à?” Cô cầm ô của mình lên và hỏi.
“Tới vội nên không chuẩn bị.”
“Tôi đành cố mà để cậu cầm ô che cho tôi vậy.” Cô dõng dạc đưa cái ô màu đen cho anh.
Kiều Dã nhận lấy, thong dong căng ra rồi bước xuống bậc thang trước cô một bước sau đó quay đầu xem, “Xuống dưới đi.”
Rốt cuộc không biết là cảnh đêm quá đẹp, hay tuyết trắng đầy trời trang điểm cho bầu không khí, Từ Vãn Tinh không hiểu được nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân của người trước mặt đều khiến cô hoa mắt mê say, giống như anh không đến từ tổ quốc xa xôi mà đến từ truyện cổ tích.
Hai người che ô sóng vai bên nhau mà đi, dù trên đỉnh đầu là tiếng tuyết rơi rào rạt.
Thấy mũi cô đỏ ửng thế là Kiều Dã đưa ô cho cô và nói, “Cầm đi.”
Sau đó anh cởi cái khăn quàng cổ màu vàng nhạt của mình vòng lên cổ cho cô.
Khăn quàng cổ còn vương nhiệt độ cơ thể của anh, cô vừa cúi đầu là có thể ngửi được mùi hương quen thuộc, thanh đạm mát lạnh, giống như mùi thực vật nào đó.
Từ Vãn Tinh ngẩng đầu lên, không hề biết cố gắng mà đỏ mắt.
Kiều Dã vẫn đang chỉnh khăn quàng cổ thấy thế thì ngừng một lát, giống như than thở mà nhìn đôi mắt con thỏ kia, “Sao càng lớn càng thích khóc vậy?”
“Cậu nói xem, một người ở bên ngoài cầu học 4 năm, bên cạnh không có một ai ăn sinh nhật cùng!”
Anh thấp giọng cười hai tiếng, “Không phải có tôi rồi ư?”
Từ Vãn Tinh hít mũi một cái là nước mắt đã rơi xoạch xuống.
“Còn khóc sao?”
“Sao vậy, còn không cho tôi thể hiện cảm xúc hả?” Cô khóc lóc phản bác.
“Tôi chỉ muốn cậu đổi cách thức thể hiện thôi.”
“Ví dụ như?”
Anh cười cười nhìn cô, vẻ mặt kiểu “tự nghĩ đi”.
Từ Vãn Tinh mặt đỏ tai hồng, rồi lại cảm thấy là cô nghĩ quá nhiều.
Lần trước hai người cùng đi chung ô hình như là chuyện rất lâu trước kia.
Cô cúi đầu nhìn cái bóng của bọn họ, hoảng hốt cảm thấy ngày hôm qua lại tái hiện, giữa bọn họ giống như chưa bao giờ có 11 năm xa cách.
Đời người vội vàng hấp tấp, đảo mắt đã qua 11 mùa xuân hạ thu đông.
Hai người đi dọc con đường một lúc sau đó gọi xe trở về căn chung cư nhỏ.
Từ Vãn Tinh đứng ở cửa nói, “Cậu ở đây chờ tôi 5 phút.”
Kiều Dã trầm tư một lát, “Năm phút đủ thu dọn sạch sẽ không?”
“……” Hình như không đủ.
Anh dùng ánh mắt ý bảo: Nếu không thể thì đừng làm chuyện vô dụng.
Vì thế Từ Vãn Tinh yên lặng mở cửa, tự sa ngã mà để anh đi vào.
Kỳ thật cũng không quá loạn, nhưng tâm tình cô vẫn co quắp, hy vọng anh thấy một mình cô sống ở đây cũng rất khá, mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, ổ chó cũng cố làm cho sạch sẽ thoáng đãng.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, mọi người đều hiểu rõ nhau, cô thật sự chẳng cần giả vờ hiền lương thục đức làm gì.
Rốt cuộc cái vị trước mắt này đã từng thấy tư thế cô hiên ngang oai hùng giơ nắm đấm vậy tuyệt đối sẽ không có hiểu lầm tốt đẹp nào về cô.
Phòng trong mở máy sưởi, cái sô pha vốn cô cho rằng thực thích hợp cho hai người lại trở nên nhỏ bé khi anh vừa ngồi xuống.
Từ Vãn Tinh mở tủ bát ra hỏi, “Cậu uống cà phê hay trà?”
Kiều Dã: “Nước ấm là được.”
Cô vừa lấy nước máy tự động vừa hỏi: “Tôi nhớ rõ người của cơ quan cơ mật không thể xuất ngoại cơ mà, sao cậu lại tới đây được?”
Kiều Dã cười nói, “Cũng không nghiêm ngặt như thế, tôi xin phép thì vẫn có khả năng được phê duyệt.”
Kỳ thật anh phải giao hết giấy tờ bất động sản, xe và các loại giấy tờ chứng minh tài sản khác cho viện.
Sau đó phải được Viện trưởng Trương và cấp trên làm cam đoan thì anh mới được nghỉ một tuần xuất ngoại tới đây.
Đây cũng là do hạng mục trong tay anh kết thúc chứ nếu đang làm thì tuyệt đối anh không thể xuất ngoại.
Nhưng toàn bộ quá trình này cũng không cần thiết phải nói với cô nên anh bỏ qua.
Có điều Từ Vãn Tinh rốt cuộc cũng không phải cô gái nhỏ lúc trước nữa, lúc ngồi xuống cô đưa nước ấm cho anh, trong lòng chỉ cảm thấy mềm mại.
Không cần nói cũng biết một chuyến này anh tới không hề dễ dàng.
Rõ ràng ngày thường bọn họ gọi điện đều nói rất nhiều, nhưng lúc này ngồi cạnh nhau, mặt đối mặt khiến cô cảm thấy có chút co quắp.
Phiền thật, đều đã là người quen hơn 10 năm, vì sao tim cô lại không biết cố gắng thế này?!
Từ Vãn Tinh ngồi nghiêm chỉnh, trong đầu lại đang đấm ngực dậm chân ——
“Mày tém tém lại đi!”
“Tạm thời vứt mấy ý tưởng xấu xa kia đi!”
“Dù thầy Kiều thật sự khiến người ta có xúc động muốn bộc phát thú tính thì hôm nay cũng mới ngày đầu tiên, tốt xấu gì cũng tự kiềm chế đi!”
Cũng may Kiều Dã cũng không cố phải tìm đề tài gì, anh chỉ liếc mắt thấy kệ sách giản dị của cô, bên trên là những cuốn sách thật dày.
Anh quét một vòng, ánh mắt ngẩn ra sau đó gỡ một cuốn trong đó xuống.
Lúc đầu Từ Vãn Tinh còn không nhìn rõ, sau đó cô mới nhận ra anh lấy cuốn nào và lập tức nhảy dựng lên muốn giật lại.
Nhưng cái này cũng không cản trở Kiều Dã nhìn được nội dung trong sách, anh thấy vô số những đề bài quen thuộc.
Những năm gần đây cách mấy ngày cô lại lấy đề bài ra nhờ anh giải, anh cũng không oán giận, luôn hỏi gì đáp nấy.
Tuy việc giảng đề chỉ mất 5 phút nhưng kế tiếp hai người sẽ nói thật nhiều chuyện râu ria.
Hiện giờ anh mở cuốn《 Những đề vật lý cao cấp 》này ra liếc mắt một cái đã hiểu gần như mỗi ngày cô sẽ chọn một đề để hỏi anh.
Nhưng rõ ràng cuối sách đã có đáp án cực kỳ rõ ràng.
Từ Vãn Tinh vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết nhưng cô vẫn làm bộ dường như không có việc gì mà nhét sách về chỗ cũ, “Ờ thì, sao vừa mới tới đã xem sách vật lý vậy!”
Kiều Dã: “Tùy tiện lật thôi.”
Cô đánh giá biểu tình của anh và thầm nghĩ chỉ trong nháy mắt hẳn anh không phát hiện ra cái gì đâu đúng không? Anh giảng cho cô nhiều đề như thế sao có thể nhớ rõ từng đề bài được.
Thế là tim cô lại chậm rãi an ổn.
Kết quả anh lại thong thả uống một ngụm nước và mở miệng nói một câu: “Xem ra so với sách tham khảo thì thầy Kiều vẫn đáng tin hơn.”
“……”
Cô biết ngay kẻ này không dễ lừa mà, có cái gì giấu được đôi mắt anh chứ?
Cô mặt dày vô sỉ đào đào lỗ tai, làm bộ không nghe thấy cái gì.
Kiều Dã thì cầm lấy vở ghi của cô và sách chuyên ngành, vừa nhìn vừa hỏi.
Còn cô giống một đứa học sinh tiểu học bị kiểm tra, ngồi ngay ngắn hỏi gì đáp nấy.
“Sao cậu lại nghĩ tới chuyện học toán trước mới chuyển sang vật lý?”
“Tôi chỉ cảm thấy nắm vững cơ sở thì quan trọng hơn, tiếp theo học lên mới không lao lực.”
“Ý nghĩ chu đáo hơn trước kia rồi.”
……
“Mô hình này là chính cậu dựng ư?”
“Giáo sư Howard đưa ra lý luận cơ sở, còn tôi nghiên cứu làm thành.”
“Đúng là ghê gớm.”
……
Từ Vãn Tinh cũng không biết đây là tình huống gì, nói là tới để ăn sinh nhật với cô nhưng kết quả bánh sinh nhật cũng không có, đã vậy thầy Kiều còn bắt đầu lên lớp.
Ấy vậy mà anh lại nghiêm túc nhìn cuốn vở ghi thật dày kia, lật từng trang như đang chứng kiến cuộc đời của cô.
Từ Vãn Tinh nghĩ thế thì lại cảm thấy giờ phút này cực kỳ ôn nhu.
Anh có thể hiểu.
Anh có thể nhìn thấu.
So với tất cả mọi người anh càng hiểu cô đi một chuyến này là vì cái gì.
Từ Vãn Tinh ngây ngẩn nghiêng đầu nhìn thấy bầu trời đêm của Los Angeles bên ngoài cửa sổ.
Ở nơi chân trời bị tầng mây xa xôi che khuất là toàn bộ vũ trụ cuồn cuộn vô ngần.
Mà trước mắt là người có cùng đam mê và nhiệt huyết với cô.
Đáng tiếc ôn nhu này lại chẳng kéo dài lâu.
Thầy Kiều nhanh chóng chỉ ra một câu sắc lẹm: “Cậu còn phải nâng cao phần nhiệt lực học.”
“Hả?”
“Chỉ biết lý thuyết, nhưng tư duy không mở mang.” Anh mở vở ghi ra và nói: “Chỗ này, đây, và cả đây nữa……”
……
Từ Vãn Tinh rất nhanh từ trò giỏi thành trò dốt, trong hoảng hốt cô thấy mình vẫn như khi đi học, gặp Kiều Dã thì chỉ có thể chăm chú lắng nghe.
Nhưng cô đã sớm không còn phản nghịch, chỉ còn lại ham học hỏi và khát vọng với tri thức.
Vì thế cái sinh nhật này biến thành tình cảnh cô hỏa tốc lấy giấy bút ra, vừa nghe giảng vừa vùi đầu ghi chép.
Tới tầm nửa đêm Kiều Dã hình như phát hiện ra cái gì đó không đúng thế là ngẩng đầu nhìn cô, nghe thấy cô thành thật hỏi: “Sau đó thì sao?”
Anh không nhịn được bật cười.
“Sau đó ——” anh khép vở lại đặt lên bàn tròn nói, “Sau đó chúng ta ăn sinh nhật.”
Từ Vãn Tinh ngẩn ra, “Ăn thế nào?”
“Vừa