Phiên ngoại ba:【 Cách ghen của người già 】
Mỗi ngày phải dậy sớm làm việc và nghỉ ngơi nên Từ Vãn Tinh trực tiếp bỏ qua ý định trang điểm.
Dù sao cô cũng không phải hàng ế, có thầy Kiều nhận thầu nên hình tượng với cô cũng không quá quan trọng.
Cô cảm thấy mình lại về với thời học sinh, mỗi ngày đấu tranh với cơn buồn ngủ, bức bách bản thân bò dậy, rửa mặt xong buộc tóc đuôi ngựa, thay quần áo và ra ngoài.
Trên đường cô nghiên cứu viên để mặt mộc nói với thầy Kiều ở bên cạnh: “Em lôi thôi lếch thếch thế này anh có chê em làm anh mất mặt không?”
Tài xế Kiều nhàn nhạt liếc cô một cái nói, “Ngoài Tống Từ và Khổng Bằng Phi thì trong viện có người thứ ba biết em là của anh hả?”
Từ Vãn Tinh lập tức hoàn hồn và vỗ trán nói, “Đúng rồi, sao em quên mất nhỉ?”
Cũng chưa có ai biết cô là người của thầy Kiều thì mất mặt cái gì? Cô cười hì hì lắc lắc đuôi ngựa, lại dần dần nhận ra cái gì đó.
“Từ từ, thầy Kiều, sao lời này của anh nghe nó u oán sao ấy?”
“Có hả?” Kiều Dã mắt nhìn thẳng mà dừng xe bên đường.
Từ Vãn Tinh vừa ngẩng đầu đã phát hiện bọn họ tới viện nghiên cứu rồi.
Cô nhanh chóng khoác túi rồi mở cửa xe nhảy xuống cùng anh đường ai nấy đi.
Phía sau truyền đến tiếng nói không nhanh không chậm của thầy Kiều ——
“Chờ lúc nào em nguyện ý cho anh cái danh phận thì anh sẽ hết u oán.”
Chân cô lảo đảo, lúc quay đầu chỉ thấy anh chàng tài xế u oán kia mặt không biểu tình lái xe vào bãi đỗ.
Nhưng khoa trương nhất chính là dù để mặt mộc vẫn không thể che được mị lực vô biên của tiểu Từ.
Cô đã vô số lần hoài nghi mà soi gương rồi thầm nghĩ: Mình lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế à? Không trang điểm, còn mặc đồ bảo hộ lao động màu xanh, trên đầu đội mũ bảo hiểm thì đám người kia có cái gì để vây quanh chứ?
Cuối cùng cô đi tới tổng kết, nhất định là do viện nghiên cứu này có tỉ lệ nam nữ quá chênh lệch mới khiến thanh niên hơi bị già như cô còn được mọi người o bế, đào hoa đầy người.
Mỗi ngày đồng sự Giáp đi qua bàn cô ngồi đều sẽ cười tủm tỉm hỏi: “Em gái đang làm gì thế?”
Ngày đầu tiên cô ngẩng đầu đáp, “Vẽ.”
Ngày hôm sau cô ngẩng đầu đáp, “Vẽ.”
Ngày thứ ba cô lại ngẩng đầu đáp, “Vẽ.”
……
Cứ thế tuần hoàn lặp lại vô số lần, vô số ngày đến khi đồng sự Giáp lại tới thì Từ Vãn Tinh đưa cho anh ta một tờ quảng cáo.
“Đây là cái gì?”
“Quảng cáo mắt kính.” Từ Vãn Tinh cười tươi xán lạn, “Trên đường đi làm tôi thấy có cửa hàng mắt kính đang có hoạt động nên cầm một tờ tới cho anh.”
“Hở? Vì sao lại cho tôi?”
“Không phải mỗi ngày anh đều hỏi tôi đang làm gì ư? Cách gần như vậy mà anh còn không thấy rõ bản vẽ trên màn hình của tôi vậy chẳng lẽ không cần cắt kính sao?”
Đồng sự Giáp: “……”
Từ Vãn Tinh: “Đừng khách sáo!”
Đồng sự Ất mỗi tháng đều về quê ở thành phố bên cạnh và mang theo đủ các loại đồ ăn ngon mẹ mình chuẩn bị tới.
Có đôi khi là mấy túi lạp xưởng, có đôi khi là thịt thỏ cay, rồi dưa muối ăn với cơm, thậm chí cả rượu nho mẹ anh ta tự tay ủ.
Mọi người đều ăn ở căng tin, người cùng một tổ sẽ ngồi cùng một bàn.
Vì thế Từ Vãn Tinh đương nhiên sẽ ngồi cùng thầy Kiều, Khổng Bằng Phi và Tống Từ.
Nhưng mỗi tháng luôn có mấy ngày đồng sự Ất sẽ vui vẻ phấn chấn mang theo hộp cơm chen vào bàn của bọn họ và nói, “Mẹ tôi lại làm đồ ăn ngon, mau tới đây, mọi người cùng nhau nếm thử.”
Cũng không biết vì sao một một câu “mọi người” này lại không bao gồm các tổ khác, cũng chẳng bao gồm cái tổ của chính anh ta mà chỉ còn nhóm nhỏ của thầy Kiều.
Mọi người khách sáo nói cảm ơn, rốt cuộc ánh mắt đồng sự Ất cũng dừng trên mặt Từ Vãn Tinh.
“Từ muội, em đừng ngại nhé, ăn nhiều một chút!” Anh ta đẩy hộp cơm về phía cô, mặt tươi cười xán lạn, lộ hàm răng trắng lóa.
Từ Vãn Tinh trộm liếc người bên cạnh một cái sau đó gắp một miếng lạp xưởng và ăn.
Đồng sự Ất dùng ánh mắt chờ mong nhìn cô hỏi, “Ăn ngon không?”
Cô rất là biết khen nói, “Rất tuyệt.”
“Vậy cái này cho em!” Anh ta làm như biểu diễn ảo thuật, lập tức móc từ trong balô ra một bọc lạp xưởng đã gói kỹ và vui vẻ đưa tới trước mặt cô.
Từ Vãn Tinh sửng sốt, “Thế này không tốt lắm đâu, anh giữ lại mà ăn, em nếm một chút là được——”
“Sao mà không tốt?” Đồng sự Ất cười cực kỳ hàm hậu, “Em là con gái, mọi người lại là đồng nghiệp, hẳn phải quan tâm lẫn nhau.”
Thầy Kiều ở một bên bỗng nhiên lên tiếng: “Từ Vãn Tinh không thích ăn cay.”
“Hả?”
“Cái này quá cay, cô ấy ăn không tiêu đâu.”
Tống Từ lập tức chớp lấy cơ hội cầm lấy túi lạp xưởng kia và nói, “Nhưng không sao, cô ấy không thể ăn cay nhưng tôi ăn tốt.
Cái này tôi nhận hộ, cảm ơn anh nhé.”
Đồng sự Ất: “……”
Anh ta mơ màng bưng hộp cơm đi xa rồi mới đột nhiên vỗ trán, không đúng, nếu cô ấy mà không ăn cay thì sao đống đồ ăn kia toàn là đồ cay rát, còn có thịt băm xào ớt nữa?
Anh ta quay đầu lại nhìn một bàn kia và dần phản ứng lại ——
Nhất định là lão Kiều và Tống Từ muốn ăn nên mới nói hươu nói vượn!
Mà khoa trương nhất chính là mấy người làm ở cơ quan phóng thử cạnh đó cũng có ý niệm không thuần khiết với Từ Vãn Tinh.
Kiều Dã đi ra khỏi văn phòng, tay cầm một chồng bản vẽ chuẩn bị tìm cô nói chi tiết lại thấy trước bàn làm việc của cô có một người đàn ông trẻ tuổi, miệng cười cười và đang nói gì đó với cô.
Nhưng mấu chốt là sao nói chuyện mà phải dựa gần thế làm gì?
Kiều Dã đứng cạnh cửa thật lâu và nghe thấy cuộc đối thoại của hai người như sau ——
“Đây là chỗ tiếp giáp của máy thăm dò không gian đúng không?”
“Hả, sao anh liếc một cái đã nhìn ra rồi?” Từ Vãn Tinh kinh ngạc.
“Thấy cz876, nói như vậy sẽ xuất hiện bộ phận cơ ở phần tiếp giáp, nhìn cô hẳn không phải người phụ trách phần cơ.”
“Nói rất chuẩn.”
“Tôi tên là Hùng Chính Nghĩa, cứ gọi tôi Đại Hùng là được.” Người trẻ tuổi kia mỉm cười, bộ dạng cực kỳ tinh anh, bình tĩnh lại anh tuấn.
Từ Vãn Tinh cười khen, “Tên thực đáng yêu.”
“Phải không? Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
……
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa đốc đốc.
Hai người đồng loạt quay đầu thì thấy ở cửa có người đứng, trong tay là một chồng tài liệu.
Người nọ mang biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra vui buồn.
Từ Vãn Tinh: “Thầy Kiều?”
Hùng Chính Nghĩa: “À, lão Kiều.”
Hai người đồng thời lên tiếng, cực kỳ ăn ý.
Kiều Dã có tật cận thị nhẹ, bởi vì luôn phải vẽ nhiều nên anh đeo một cái mắt kính màu bạc mỏng.
Giờ phút này anh không tháo xuống vì thế có thêm vài phần phong độ trí thức.
Thấy hai người đồng thời lên tiếng thế là anh tháo mắt kính xuống, hỏi Hùng Chính Nghĩa: “Không ở chỗ cậu mà tới đây làm gì?”
“Tới giục bản vẽ.” Hùng Chính Nghĩa khoanh tay cười cười nói, “Sao nào? Sở thiết kế là do cậu mở nên tôi không thể tới hả?”
“Đương nhiên có thể.
Chẳng qua tôi không biết sở các cậu nhàn như thế, trong thời gian làm việc còn có thể ra ngoài lắc lư nói chuyện phiếm.”
“Đó là vì chúng tôi làm việc hiệu quả cao, không giống có người một ngày 24 giờ đều làm còn không hoàn thành nhiệm vụ, giao không nổi thiết kế.”
Chỉ vài lời ngắn gọn mà Từ Vãn Tinh đã ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm.
Từ từ, hai người kia có xích mích sao?
Cô đang quan sát thì bị Kiều Dã điểm danh: “Từ Vãn Tinh, tới văn phòng của tôi.”
“À, à.” Cô nhanh chóng đứng dậy, lại bị người bên cạnh duỗi tay vỗ vỗ vai.
“Từ Vãn Tinh?”
Cô nghiêng đầu, “A?”
Hùng Chính Nghĩa mỉm cười gật đầu nói: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
“……”
Dù có ngốc thì tới đây cô cũng đã hiểu có việc gì, anh chàng này dùng giọng điệu đầy thâm ý này để nói anh ta nhớ kỹ tên cô……
Vài phút sau, cô đứng trong văn phòng của Kiều Dã, vừa đóng cửa cô đã giải thích: “Em không quen anh ta!”
“Không quen thì sao nói chuyện?”
“Xuất phát từ lễ phép em chỉ thuận miệng đáp vài câu, rốt cuộc thì em là người thân thiện, anh đừng có hiểu lầm!”
Nhưng giải thích hình như chả có tác dụng gì ở chỗ thầy Kiều.
Anh ngồi sau bàn, đặt bản vẽ lên mặt bàn rồi không ngẩng đầu lên nói, “Ngồi.”
Từ Vãn Tinh chột dạ mà ngồi xuống.
“Đây là phần của em.” Người ngồi sau bàn đưa bản vẽ tới nói, “Xem trang thứ sáu, anh có vòng mực đỏ.”
“……”
Được rồi, là cô làm điều thừa.
Nhìn thầy Kiều đi, đây mới là tinh anh chân chính, hoàn toàn không quan