Từ khi chuyện “nam nữ làm loạn nội quy” bị bại lộ thì mỗi khi Từ Vãn Tinh đối mặt với Kiều Dã là luôn thấy cậu cười cười, ánh mắt toàn là trào phúng.
Đồng thời Tiểu Phân Đội Ma Tương và Kiều Dã cũng vẫn giữ ân oán như trước.
Đám học sinh này vẫn dùng thủ đoạn của học sinh “lớp lá” mà giằng co với cậu ta.
Đáng tiếc chính là ở tuần thứ hai thì việc giằng co này đã thay đổi hướng gió.
Vẫn ở trong giờ học, đại biểu môn ngữ văn ôm một chồng bài tập mới chữa xong và thở hồng hộc trở về phòng.
Bông hoa Hồ Điệp Xuân Minh lại nhiệt tình dào dạt nhào tới.
Đại biểu môn học mặt không biểu tình: “Lại muốn hỗ trợ phát bài tập hả?”
Nói xong cậu ta lấy cuốn bài tập trên cùng đưa cho Xuân Mình và liếc nhìn đối phương bằng đôi mắt cá chết.
“……”
Xuân Minh: “Cảm ơn, lần này tôi cần ba cuốn cơ.”
Đại biểu cực kỳ tự giác lấy thêm hai cuốn ở trên cùng đưa ra.
Lần này Xuân Minh không ném từ trước mặt nữa bởi vì đã có một lần trước nếu lại lặp lại thủ đoạn sợ Kiều Dã sẽ nổi trận lôi đình.
Vậy là cậu ta dùng tư thế ưu nhã mà lơ đãng đi tới cuối phòng học, nhắm chuẩn đầu Kiều Dã rồi dùng động tác tiên nữ tung hoa mà ném ba cuốn tác nghiệp lên đầu đối phương.
Từ Vãn Tinh ngồi bàn trên đã sớm đặt mọi chú ý lên người Xuân Minh từ khi đại biểu đi vào lớp, thế nên cô cứ thế ngồi nhếch miệng chờ kẻ nào đó kêu đau.
Ai biết Kiều Dã lại như có mắt ở sau gáy, gần như trong nháy mắt cậu đã cong eo, nắm chặt dây giày của mình.
Cũng ở một khắc này bài tập bay vèo qua đỉnh đầu cậu mà bang một tiếng đồng loạt đập lên đầu Từ Vãn Tinh ngồi ở bàn trước.
Tiếng kêu đau đúng trong dự kiến vang lên, nhưng không phải từ chỗ Kiều Dã.
Từ Vãn Tinh không thể tin được mà ôm gáy sau đó quay đầu trừng cái tên ngồi sau.
Còn kẻ ngồi sau lại ung dung buộc xong dây giày và ngồi dậy nhướng mày hỏi cô: “Sao thế, bị đập vào đầu à?”
Từ Vãn Tinh vừa định mắng tên khốn này thì đã thấy Kiều Dã mang vẻ mặt đạm nhiên quay đầu lại nói với Xuân Minh: “Phát bài tập không thể phát cho tử tế hả? Mỗi lần đều bay tới bay lui, giờ đập vào đầu người khác rồi đó.”
Xuân Minh: “……”
Từ Vãn Tinh: “……”
Xuân Minh bất lực mà nhìn Từ Vãn Tinh: “Vãn Tinh……”
Từ Vãn Tinh che gáy, nghiến răng nghiến lợi xua xua tay, một câu cũng không muốn nói nữa.
Được lắm, họ Kiều ngã một lần là khôn hơn rồi!
Vẫn là trong giờ học.
Kiều Dã từ ngoài đi vào, trong tay cầm một bình nước khoáng, chắc cậu ta mới từ quầy bán quà vặt trở về.
Mập Mạp ngồi trong phòng học huýt sáo, Từ Vãn Tinh thì lập tức đề phòng nhưng bề ngoài lại làm bộ đang làm bài vật lý.
Nhưng trong nháy mắt Kiều Dã đi qua bên cạnh bàn cô lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà vươn chân phải ra.
Ai ngờ Kiều Dã lại tinh ranh lập tức nhấc chân lên và tạm dừng một lát mới dẫm lên mu bàn chân của cô.
Từ Vãn Tinh ai da một tiếng, đau đến mức lập tức rút chân về.
Kiều Dã lại giống như lúc này mới để ý thấy chân nhỏ của cô chòi ra khỏi bàn.
Cậu kinh ngạc rũ mắt hỏi: “Dẫm lên chân cậu hả?”
“……”
Từ Vãn Tinh tức muốn hộc máu mà rống lên: “Cậu cố ý!”
“Tôi không hề.”
“Vậy cậu bị mù sao, không nhìn thấy tôi để chân chỗ này hả?”
“Vậy hẳn cậu mù kinh hơn tôi rồi, chẳng lẽ không nhìn thấy một người lù lù đi tới hả?” Kiều Dã nhàn nhã mỉm cười nói, “Thật xin lỗi.”
“……”
Từ Vãn Tinh khó có lúc muốn giết người diệt khẩu.
Cũng may hành động trả thù cũng không phải toàn thất bại, cô cũng có lúc chiếm thế thượng phong, mưu kế hoàn thành trọn vẹn.
Thí dụ như lúc thù hận càng lúc càng lớn lại không tìm thấy cách nào áp chế Kiều Dã thì cô đã huy động não bộ của mình và nhằm vào điểm yếu của cậu để uy hiếp.
Không phải tên kia thích sạch sẽ sao? Không phải yêu quý sách giáo khoa sao?
Từ Vãn Tinh bắt đầu thừa dịp trong giờ học mà lâu lâu lại đột ngột đứng dậy thật mạnh, đột nhiên kéo đẩy bàn học phía sau khiến mặt bàn rung lắc và sách trong ngăn kéo bàn theo đó rơi ra ngoài.
Đương nhiên cô cũng học được nụ cười giả lả của tên Kiều Dã kia, dù sao đối phương càng tức thì cô càng muốn bày ra nụ cười vô hại và vẻ vô tội rồi dùng ba chữ thực xin lỗi mà lấp kín miệng cậu ta.
Nhưng một chiêu này đã hoàn toàn thay đổi vào giờ tổng vệ sinh.
Khi ấy mặt đất ướt nhẹp lầy lội, có thể nháy mắt ngâm sách giáo khoa khiến nó thay đổi hoàn toàn.
Vốn cô không nghĩ tới chuyện làm đến quá mức như thế, sách vở dính chút tro bụi là kết quả xấu nhất cô nghĩ tới, ai ngờ lần này lại gây ra hậu quả khôn lường.
Cô thành công thấy Kiều Dã đen mặt, dùng ánh mắt âm trầm toàn là tử vong mà chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt lạnh thấu xương này nháy mắt khiến cô lùi bước, lúc nhìn thấy sách vở rơi trên mặt đất hoàn toàn thay đổi thì nụ cười mỉm vốn chuẩn bị kỹ càng của cô cũng cứng lại.
Hai người nhìn nhau trong nháy mắt, không ai nói gì.
Mãi tới khi Kiều Dã không nói lời nào ngồi xổm xuống nhặt từng cuốn sách lên.
Toàn bộ quá trình cực kỳ lâu la, lại cũng cực kỳ ngắn ngủi.
Cuối cùng Từ Vãn Tinh cũng không thể khắc chế bản thân mình mà cũng ngồi xổm xuống, nhưng vừa nhặt được một cuốn đã bị cậu ta giật lấy.
“Không cần cậu giả vờ tốt bụng.” Cậu ta lạnh lùng nói.
Từ Vãn Tinh ngồi xổm nơi đó, đứng lên cũng không phải, tiếp tục hỗ trợ nhặt sách cũng bị cự tuyệt.
Cuối cùng cô chân tay luống cuống đứng tại chỗ thấp giọng nói câu: “Thực xin lỗi.”
Lúc này không phải chế nhạo, cũng không phải vì chọc giận cậu ta mà cô thực sự cảm thấy có lỗi.
Kiều Dã không trả lời, thậm chí không hề ngước mắt nhìn cô mà trầm mặc nhặt hết sách lên dùng khăn giấy lau nước trên bìa.
Cả một bao giấy đều dùng hết.
Từ Vãn Tinh lấy một bao giấy từ trong ngăn kéo của mình ra vụng về để lên bàn cậu ta nhưng lại bị cậu ta nhẹ nhàng bâng quơ vung tay lên quét xuống.
“Tôi đã bảo không cần.”
“……”
Từ Vãn Tinh nhặt bao giấy lên sau đó không nói một lời nhét vào ngăn kéo.
Vào lúc tan học cô nhìn theo Kiều Dã rời khỏi phòng học rồi gọi đám người Xuân Minh và Mập Mạp lại nói: “Từ ngày mai trở đi không cần nhắm vào Kiều Dã nữa.”
Mập Mạp kinh ngạc nhìn cô hỏi: “Sao thế, cậu ta xin lỗi rồi hả?”
“Không.”
“Thế sao lại dừng? Nói thật, lần đầu tiên mình gặp được kẻ có thể đối đầu với chúng ta đó, cảm giác này tựa như……” Cậu ta cân nhắc một lát mới chép chép miệng, “Kỳ phùng địch thủ, sức mạnh ngang nhau, rất thú vị.
Mỗi ngày đều phải nghĩ xem nên đối đầu với cậu ta thế nào, rồi cậu ta sẽ nghĩ ra thủ đoạn gì để trả thù chúng ta ——”
“Im ngay.” Xuân Minh nhíu mày, “Cậu ta chỉ có một mình, còn chúng ta có những sáu mình.
Nhân số chênh lệch như thế mà còn đánh ngang tay không sợ mất mặt hả?”
Mập Mạp không hề có chút liêm sỉ nào mà nói: “Vốn dĩ cậu ta chính là học bá, chỉ số thông minh cao cũng bình thường.
Chúng ta chỉ là sáu gã thợ giày chống lại một Gia Cát Lượng, coi như công bằng.”
Cả đám hi hi ha ha, chỉ có Từ Vãn Tinh là không cười.
Xuân Minh phát hiện điều khác lạ nên nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Từ Vãn Tinh dừng một chút mới nói: “Coi như lương tâm mình trỗi dậy, người ta là học sinh mới tới, bị chúng ta cô lập nên cả ngày đều cô đơn một mình…… cũng quá đáng thương.”
Đại Lưu ré lên: “Úi giời, Từ Vãn Tinh, cậu có lương tâm từ khi nào thế ——”
Nói đến một nửa cậu ta lập tức bị cái kẻ không lương tâm là Từ Vãn Tinh lạnh lùng liếc xéo thế là im ngay.
“Tóm lại đến đây thôi.” Từ Vãn Tinh đeo cặp sách rồi không quay đầu đi luôn.
Chợ đêm vẫn náo nhiệt như cũ.
Sau khi vào thu thời tiết cuối cùng cũng không còn nóng bức nữa, người ra cửa tản bộ cũng nhiều lên.
Quán trà Thịnh Vượng thì bất kể xuân hạ thu đông gì đều giống nhau, cửa hàng cũng như tên, quả là thịnh vượng.
Từ Vãn Tinh bận rộn ở quán sủi cảo bên ngoài quán trà, nhưng đêm nay cô đặc biệt trầm mặc.
Từ Nghĩa Sinh nghiêng đầu nhìn cô vài lần, thật vất vả mới đỡ bận thế là ông vừa lau bát vừa hỏi: “Hôm nay con làm sao thế?”
“Không sao cả.”
“Không sao mà lại im lặng thế à?”
Từ Vãn Tinh trợn trắng mắt: “Con nói thì ba chê con ồn, lúc con không nói gì ba lại chất vấn con vì sao không nói gì.
Ba thật khó hầu hạ.”
Từ Nghĩa Sinh lập tức đập cho con gái một cái: “Có đứa nào nói chuyện với ba mình thế không?”
Khi nói chuyện bà chủ quán trà xuất hiện sau đó vẫy tay với Từ Vãn Tinh: “Vãn tinh, tới đây đi.”
Kế tiếp lời kháng nghị của Từ Nghĩa Sinh bị bỏ ngoài tai, Từ Vãn Tinh bị bà chủ chộp được lôi vào ngồi lấp chỗ trống.
“Chị Trương à, Vãn Tinh học lớp 11 rồi đó.
Nó không thể lại giúp chị lấp chỗ trống đâu!” Từ Nghĩa Sinh gấp đến độ dậm chân.
“Nói nhiều thế nhỉ, nó không giúp tôi thì cũng có thấy nó học đâu, chẳng phải cũng giúp anh trông hàng đấy thôi?” Dì Trương trợn trắng mắt, “Được rồi, đừng có lải nhải nữa, tôi chỉ mượn con bé một chút thôi!”
Từ Vãn Tinh đứng sau cửa kính cười như trộm với lão Từ sau đó vẫy vẫy tay và tiêu sái đi tới bàn chơi mạt chược.
Từ lúc có ký ức tới nay cô đã lớn lên bên ngoài quán trà này.
Vào tuổi ấy con nhà người ta chủ yếu ở nhà, chỉ ngẫu nhiên chạy ra ngoài chơi với bạn nhưng cô lại khác.
Từ Nghĩa Sinh 35 tuổi mới có một đứa con gái là Từ Vãn Tinh.
Ông ấy là gà trống nuôi con, trên không có cha mẹ, anh chị em, chỉ có mình ông lẻ loi trông nom đứa con này.
Bởi vậy bất kể bày quán hay đi chỗ nào ông ấy cũng chỉ có thể buộc con gái ở bên người.
Từ Vãn Tinh còn nhỏ đã biết ngoan ngoãn ngồi ở ghế nhỏ ngửa đầu nhìn cha bày quán, lại gọi cô, dì, chú bác ngọt xớt.
Khách đến ăn thấy cô bụ bẫm đáng yêu thì luôn nhịn không được xoa đầu cô một cái.
Cô nhóc cũng không tức giận mà chỉ cười hì hì nói: “Sờ đầu một cái phải mua thêm một bát nhé!”
Khách ăn buồn cười nói với Từ Nghĩa Sinh: “Ông chủ, con gái anh đúng là biết buôn bán, còn nhỏ đã có đầu óc kinh doanh!”
Từ Nghĩa Sinh nghe thấy lời này lại không vui.
Con gái ông mới không thèm làm nghề này, Vãn Tinh thông minh như thế, tương lai nhất định sẽ đại phú đại quý, sống tốt hơn ông nhiều!
Bà chủ quán trà Thịnh Vượng là dì Trương thấy Từ Vãn Tinh còn nhỏ đáng thương thì không đành lòng để cô nhóc ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa với Từ Nghĩa Sinh nên mới đón đứa nhỏ vào quán trà.
Rốt cuộc Từ Nghĩa Sinh