Tiêu Sa Câu vừa dứt lời, nét mặt của Tiêu A Thứ vẫn như thường, sau đó mới chợt phản ứng lại, đôi mắt dần mở to, trừng mắt nhìn Tiêu Sa Câu.
Tiêu Sa Câu thấy cuối cùng Quận vương cũng nhìn mình, cười ha hả tự nhủ may mà mình lanh lợi học được rồi áp dụng —
“Ai da!”
Một chân bị đánh lén đột ngột đau buốt, Tiêu Sa Câu đau đớn ôm chân, đúng lúc đó lại bị đá một phát vào mông, cả người lại ngã xuống đất.
“Sao… Sao Quận vương lại đá tôi?” Tiêu Sa Câu khiếp đảm nhìn hung thủ — Tiêu A Thứ, mới hỏi lại.
Tiêu A Thứ không thèm để ý tới hắn, giơ chân đạp tiếp.
Tiêu Sa Câu thấy gã hạ chân xuống cũng chẳng để ý gì tới hình tượng nữa, trực tiếp lăn cù mèo trên đất để tránh khỏi cái đạp thứ 3 của Tiêu A Thứ.
Tiêu A Thứ chưa chịu buông tha cho Tiêu Sa Câu, tiếp tục đạp cái thứ 4, thứ 5, thứ 6…
Tiêu Sa Câu lăn qua lăn lại trên đất như chó để né tránh sự tấn công của Tiêu A Thứ.
Hắn vừa tránh né vừa kêu khóc than oan, dùng tiếng Khiết Đan cầu xin Tiêu A Thứ tha cho, không hiểu sao mình lại chọc gã giận.
Sau khi quần qua quần lại một hồi, Tiêu Sa Câu bị đánh bầm dập mặt mày mới hiểu câu tiếng Hán mình nói chẳng phải lời khen mà là đang chửi người khác.
Tiêu Sa Câu tức đến mức định tìm phiên dịch viên tính sổ, cũng phải tính sổ luôn với bọn Thôi Đào, vì thế hắn lập tức biểu đạt sự bất mãn của mình với Hàn Kỳ.
“Người là quan lớn nhất, chuyện này phải trừng phạt họ cho bằng được! Họ đáng trêu đùa tau kìa!”
Hàn Kỳ nghi hoặc quay đầu lại hỏi bọn Thôi Đào: “Bọn em trêu đùa đàn ngỗng à?”
Thôi Đào: “Nào có, nào có.
Thôi quan Hàn còn không hiểu thuộc hạ hay sao? Thật sự không thích trêu “ngỗng” mà, chỉ thích ăn thôi.”
“Không phải “ngỗng”, là “tau” —” Tiêu Sa Câu thở hồng hộc muốn sửa lại phát âm của mình, nhưng dù thế nào cũng không thể nói chính xác được, chỉ có thể tự chỉ vào mình.
“Thứ vô dụng!” Tiêu A Thứ ngại mất mặt nên rống vào mặt Tiêu Sa Câu, bảo hắn mau cút đi, đừng có ở đây làm Đại Liêu mất mặt nữa.
Tiêu Sa Câu không phục, rất muốn truy cứu trách nhiệm tới cùng, nhưng hắn cũng chỉ là một kẻ dưới, không thể chống lại mệnh lệnh của Quận vương được, đành phải tủi thân xám mặt mà bỏ đi.
Tiêu A Thứ đánh Tiêu Sa Câu đủ rồi, tất nhiên cũng biết hắn bị người ta đùa bỡn, gã rất bất mãn với Hàn Kỳ và Thôi Đào, cảnh cáo họ đừng có được voi đòi tiên.
“Đây chỉ là hiểu lầm về ngôn ngữ thôi mà, hắn học sai hiểu sai, chẳng ai bảo hắn học cả, cũng chẳng ai ngờ hôm nay hắn sẽ nói ra câu này.
Nếu Quận vương Tây Bình không tin thì có thể tới hỏi hắn cho rõ.”
Khóe miệng Tiêu A Thứ giần giật, gã không rảnh mà đi tìm Tiêu Sa Câu đối chất chuyện này làm gì.
Nếu quả thực không phải cố tình sắp đặt như thế thì cũng chỉ có thể do tên Tiêu Sa Câu ngu ngốc kia tự làm ra mà thôi.
Nhưng thế cũng không ảnh hưởng tới ánh mắt đằng đằng sát khí của Tiêu A Thứ nhìn Thôi Đào, nàng nắm giữ bí mật của gã vẫn khiến gã cực kỳ phẫn nộ.
Tiêu A Thứ hừ lạnh một tiếng, quay người định bỏ đi thì bị Thôi Đào gọi lại.
“Còn gì nữa?” Tiêu A Thứ lập tức quát Thôi Đào.
Thôi Đào mỉm cười thân thiện, mời Tiêu A Thứ phối hợp điều tra, “Sao người trong sứ đoàn không mấy quan tâm tới chuyện đám Da Luật Đậu Nhi mất tích vậy?”
“Người Khiết Đan bọn ta không như đám người Tống các người, không thích cũng phải thảo mai cho bằng được.
Chỉ là dăm ba tên tầm thường vô dụng thôi mà, chết thì chết, sao ta lại phải để ý rồi buồn bã vì những kẻ mình không quan tâm chứ? Nhưng chúng là sứ thần của Khiết Đan, đại diện cho Quốc chủ để đi sứ Đại Tống, thế mà lại xảy ra chuyện trong địa bàn Đại Tống các người.
Đại Tống các người nhất định phải cho bọn ta một câu trả lời.”
Tiêu A Thứ giải thích rất thẳng thừng khiến người ta không cần hỏi thêm gì nữa.
Nhưng trước khi đi, gã cố tình nhìn chăm chăm Thôi Đào, cảnh cáo tốt nhất nàng đừng được nước mà lấn tới mãi.
“Cho các người tối đa là 3 ngày để điều tra ra chân tướng, nhất định phải cho bọn ta một kết quả thỏa mãn.
Nếu không thì 2 món nợ của chúng ta gộp lại tính chung, đừng nghĩ chỉ vì chút chuyện vặt mà ta sẽ bị ngươi khống chế!” Tiêu A Thứ dứt lời, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Thôi Đào hoàn toàn không hề bị Tiêu A Thứ uy hiếp.
Rõ ràng gã đang “vì chút chuyện vặt mà bị nàng uy hiếp” mà, nếu không cũng sẽ chẳng vào cung như lời nàng bảo.
Trông thì hung hăng nhưng thực chất không hề đáng sợ chút nào.
Hàn Kỳ thấy Vương Chiêu quay về bèn hỏi hắn về tình hình điều tra, đã có manh mối gì chưa.
Vương Chiêu: “Sau khi đi theo phố Ngự qua cầu Kiều thì nhóm người này đột nhiên mất tăm rồi ạ.”
Dù bọn bắt cóc giả mạo người của phủ Khai Phong để tới đón sứ đoàn nước Liêu nhưng cũng phải có người để ý, huống hồ gì chúng mặc quần áo nha dịch phủ Khai Phong, xem như cũng rất bắt mắt.
Trên đường nhiều người và xe như thế, lại còn là chuyện vừa xảy ra hôm nay, chắc chắn sẽ có một vài quầy hàng rong hoặc người qua đường có chút ấn tượng.
“Tôi vừa xem qua lời khai của thủ vệ ngoài dinh thự, tất cả đều bảo dáng vẻ bình thường, không có đặc điểm nào khiến người ta có ấn tượng cả.
Đa phần đều do 2 tên cầm đầu ra mặt, người phía sau đều cúi đầu nên chẳng ai để ý tới tướng mạo của chúng cả.”
Đám người này đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, hành động ngông cuồng mà rất táo bạo và thận trọng.
Thôi Đào chìa ra 2 bức chân dung 2 tên đàn ông mình vừa vẽ ra cho Hàn Kỳ và Vương Chiêu nhìn.
2 tên đàn ông này đều có mặt vuông, mắt một mí, trông khác nhau nhưng thực sự rất bình thường.
Có thể nói nhìn chung không có điểm gì đặc biệt để nhận dạng cả, rất dễ trà trộn vào dân chúng mà không bị phát hiện.
“Chỉ với tí manh mối này thì sao có thể phá án trong vòng 3 ngày được cơ chứ?”
Vương Chiêu ủ rũ thở dài, cảm thấy quãng đời làm quân tuần sử của mình cũng chấm hết rồi.
Bị cách chức giáng xuống làm dân thường e là kết cục tốt đấy, nói không chừng còn bị truy cứu trách nhiệm, phải rục xương trong tù mất.
Vì lúc đám bắt cóc cải trang thành nha dịch đã dùng thẻ bài thuộc quân tuần trải trong địa bàn quản lý của hắn, thân là Trưởng quan phụ trách, hắn khó mà tránh thoát được.
Vương Chiêu nói xong bèn nhìn về phía Thôi Đào và Hàn Kỳ, lập tức xin lỗi vì mình không kiềm chế được cảm xúc.
Hàn Kỳ vỗ vai Vương Chiêu xem như đang an ủi hắn, tỏ ý chàng hiểu nỗi khổ của hắn.
Vì thế mà Vương Chiêu lại càng áy náy hơn, so với