2 bên nam nữ đều có tài có mạo, thông minh tuyệt đỉnh.
Mọi người trong phủ Khai Phong đều nhất trí cảm khái: Xứng, quá xứng đôi!
Còn những người bên ngoài phủ Khai Phong thì khác, chỉ có một số ít nói xứng, đa số đều nghĩ Thôi Đào không xứng với Bảng nhãn Hàn Kỳ tài mạo đều tuyệt.
Giờ đi trên đường đều nghe đám người đó bàn tán xôn xao, đa phần đều gièm pha xuất thân nghiệm thi của Thôi Đào, dù lợi hại nhưng vẫn xúi quẩy, nói nàng có thể xứng với người bình thường, nhưng với người chồng lý tưởng của chị em trong Biện Kinh thì hoàn toàn không.
Vương tứ nương nghe vậy rất tức giận, bực tức rống lên một tiếng, định vọt tới nói lý với đám người đó.
Người dân đang bàn tán bên đường có người nhận ra Vương tứ nương, lại thấy Thôi Đào đứng cạnh thị thì đều giật bắn người, nói xấu sau lưng người khác lại bị người ta bắt gặp, đúng là quá xấu hổ.
Bấy giờ Vương tứ nương chống nạnh bước tới, nét mặt cực kỳ hung hãn.
Mọi người đều biết Vương tứ nương có võ, bị dọa lùi về sau, hô hào nếu thị dám ra tay với họ thì họ sẽ báo quan.
“Á à, còn dám uy hiếp bà mày nữa cơ đấy, bọn mày chưa biết trước kia bà đây làm cái gì đúng không!” Vương tứ nương không bị uy hiếp, xắn tay áo định tiến tới, tất cả bị dọa lại lùi về sau, nhưng điều này thu hút thêm rất nhiều người qua đường ghé lại xem, nhân số càng tăng gấp bội.
Thôi Đào kéo Vương tứ nương lại, khuyên thị bớt nóng, “Miệng của người ta ở trên người họ, cô chặn hết được không? Giờ bị cô dọa thì không nói, nhưng sau này vẫn không chừa đâu.”
“Nhưng đám người đó nói chuyện khó nghe quá, cái gì mà lão đại không xứng chứ! Lão đại còn xứng với cả thần tiên, Thôi quan Hàn đúng là không tệ, nhưng suy cho cùng —” Vương tứ nương tức đến mức định chỉ trích Hàn Kỳ, nhưng lập tức ngậm miệng lại.
Chuyện này Thôi quan Hàn cũng vô tội, đáng ghét nhất là đám người nói năng bậy bạ thôi!
“Họ nói gì thì là thế thật à? Miệng tốt như thế, vậy ta phải van xin họ, nhờ họ đồng thanh nói “Kẻ ác trên đời này chết hết đi” rồi.
Như thế thiên hạ không còn kẻ ác nữa, cũng chẳng còn người chết oan, thế là không cần ta nghiệm thi tra án, tất nhiên sẽ không còn ai chế giễu xuất thân nghiệm thi của ta nữa, hết xúi quẩy.”
Giọng nói của Thôi Đào trong trẻo, giọng điệu không hề có tí oán giận nào mà xen chút bất lực, nhưng từng lời như bao hàm cả vầng trăng trong sáng, tấm lòng vì thiên hạ.
Cuối cùng nàng cười gượng, lễ phép thi lễ xin lỗi mọi người rồi dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi đi.
Đám người vây xem trong nhất thời im bặt, nhìn theo bóng lưng của Thôi Đào đang rời khỏi, chợt thấy chua xót và thương cảm cho nàng.
“Mấy người đúng là vô lương tâm mà! Vì bảo vệ an nguy Biện Kinh mà Thôi nương tử đã phá biết bao nhiêu vụ án lớn, giải oan cho bao nhiêu người chết oan rồi đấy! Sao cô ấy lại không xứng hả?”
“Cô ấy thông minh, xuất thân tốt như thế mà không biết nghiệm thi là công việc mọi người kiêng kỵ ư? Người ta chịu làm, không màng tới cái nhìn thế tục, là vì trong lòng vì chính nghĩa đấy!”
“Mấy người được hưởng lợi rồi lại quay sang mắng người ta không xứng, đúng là vô lương tâm thật! Ta thấy không xứng nhất là đám người các ngươi ấy! Không xứng làm người chút nào!”
“Đúng, đúng vậy!”
“Vừa rồi là kẻ nào đồn bậy mắng mỏ Thôi nương tử hả?”
“Lôi ra đây đánh đi!”
…
Về tới căn nhà ở hẻm Hoa Mai, những đồ dùng đặt làm trước cũng đã đưa tới.
Thôi Đào và Vương tứ nương vén tay áo bắt đầu mở ra, quét tước dọn vệ sinh, bày biện lại nhà cửa.
Vốn định từ từ chuyển vào, ai ngờ phải vào ở sớm nên trong nhà vẫn còn rất nhiều chỗ chưa sửa được theo thiết kế của Thôi Đào.
Nhưng không sao, tự mình mày mò âu cũng là một thú vui.
Trời đã sắp tối, Hà An tươi cười giao cơm hộp tới.
Hà An bày biện hết tất cả món ăn xong, quan sát căn nhà một vòng, cảm khái đúng là còn rất nhiều chỗ phải sắp xếp nữa.
“Hay là tôi về dẫn theo vài người anh em tới giúp nhé?”
“Không cần đâu, tư ba các anh đã chạy cả ngày, đủ vất vả rồi, giờ 3 chúng tôi vừa hay rảnh rỗi, tự làm được mà.”
Thôi Đào nói xong, hỏi Hà An bên ngoài đồn thế nào rồi.
Hà An cũng đang định nhắc tới chuyện này, vội hành lễ tỏ vẻ bái phục Thôi Đào, “Chiêu này của Thôi nương tử hay đấy, chỉ sắp xếp vài ba người dẫn đều nói mấy câu mà tình thế hiện tại đã đảo ngược rồi, không còn kẻ nào nói Thôi nương tử không xứng nữa, lại còn khoe những cái tốt của Thôi nương tử nữa.
Bảo Thôi nương tử là nữ anh hùng vì dân nhẫn nhục, khen rằng người tốt ắt được phước lành, có được nhân duyên tốt!”
Bình Nhi đang bận bày bát đũa, nghe thế lập tức ngớ người ra.
“Ban nãy ta suýt chút đã cảm động rơi nước mắt vì lão đại xả thân vì thiên hạ, nghĩ rằng lão đại thật rộng lượng, không hề so đo với đám người nói bậy bạ kia mà chịu nhẫn nhục… Hóa ra đây là “kế” thôi à?”
Thôi Đào cười, gật đầu thừa nhận
Vương tứ nương đã hiểu hết, “Ta đã bảo rồi mà, lão đại của ta là người lợi hại nhất quả đất mà! Sao có thể chấp nhận chịu oan ức được chứ!”
Hà An thấy cả hai đều không biết chuyện bèn bật cười ha hả.
Thôi Đào cầm đũa, gắp một miếng thịt chiên giòn bỏ vào miệng, “Vì thiên hạ thì có thể, nhưng con người ta không thể chịu thiệt được.
Hơn nữa những lời nói khó nghe bên ngoài không chỉ ảnh hưởng tới ta, mà còn cản trở tiền đồ chồng tương lai của ta nữa.”
Bình Nhi: “…”
Hà An: “…”
Vương tứ nương: “…”
Cả ba cùng nhau thở dài, chua chết đi được, mắt chua, lòng chua, miệng cũng chua, thật sự phải nói vài câu chua ngoa mới có thể giải tỏa nỗi sự ghen tị trong lòng họ được.
“Được rồi, chẳng phải có rượu thịt ngon lành đây sao? Mau bịt miệng của mấy cô lại đi!” Thôi Đào bảo mọi người cùng ăn, nếu không cơm canh sẽ nguội mất.
Ăn xong, Thôi Đào rửa sạch tạo giáp*, sau khi nấu chính thì ướp với mật ong, sau đó pha nước với mứt anh đào, vớt tạo giáp trong mật ong ra cho vào nước anh đào, đóng trong bình nhỏ.
Hiện tại mới chuyển nhà nên chưa kịp mua băng, Thôi Đào bèn đặt bình xuống sâu trong nước giếng để ướp lạnh.
Nước giếng ban đêm lạnh hơn ban ngày, chỉ cần để lâu hơn một chút, ăn vào sẽ thấy lành lạnh rất ngon.
(*) Một loài thực vật có hoa trong họ Đậu, hình dạng giống quả bồ kết.
Vương tứ nương và Bình Nhi làm việc cả ngày, bấy giờ đều đã ngủ hết.
Thôi Đào lấy ra một cặp lục lạc, lấy dây thừng xâu lại, treo một đầu ở cửa sau nhà, còn đầu kia thì bước trong phòng mình.
Nàng bố trí phòng mình như một nhà sách tí hon, ở phía Đông còn chuẩn bị một bức tường trắng để vẽ một bức tranh tường “Đào Hoa Mỹ Ngọc”.
Lúc nàng đang vẽ nhành đào thì nghe tiếng lục lạc vang lên.
5 tiếng, dừng lại một chút rồi lại 2 tiếng, dừng một chút, 1 tiếng, là ám hiệu mà nàng đã nói trước với Hàn Kỳ.
Thôi Đào lập tức buông bút, chạy nhanh ra mở cửa sau, quả nhiên Hàn Kỳ đang mặc áo bào xanh trơn đứng thẳng tắp ngay trước cửa.
Dưới ánh đèn lồng đỏ, khuôn mặt chàng thanh thoát tinh khôi, tựa như một bức tượng được chạm từ ngọc vậy.
Thôi Đào lập tức kéo chàng vào, quan sát trái phải một hồi, xác nhận bên ngoài không có ai mới đóng chặt cửa lại.
“Sao muộn thế? Có gì mới không?” Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ khẽ “Ừm” một tiếng sau đó quan sát trong nhà, Thôi Đào bèn giơ tay không cho chàng nhìn nữa.
Hiện tại trong sân rất bừa bộn, xung quanh vẫn còn rất nhiều đồ đạc cũ nát chất đống chưa được gom gọn, hơn nữa còn có một ít gỗ mà thợ mộc chưa cưa xong, trên đất đều là mùn cưa.
Chàng nhìn bàn tay mảnh khảnh của Thôi Đào, bắt lấy rồi kéo nàng đi vào phòng.
Chỉ có 1 gian phòng đang sáng, không khó để đoán ra đó là phòng của nàng.
Thôi Đào vẫn cố