Vốn dĩ Hàn Kỳ đang lạnh nhạt, định đuổi Tống tam nương đang quậy đi.
Vì cái quỳ này của Thôi Đào mà thái độ của chàng lại có chút thay đổi.
Chàng ngồi yên uống trà, sau khi nho nhã đặt tách trà xuống mới nghiêng mắt nhìn “đôi uyên ương” đang quỳ trên đất.
“Em gọi ta là gì cơ?” Hàn Kỳ chất vấn Thôi Đào.
“Chú sáu ạ.” Thôi Đào nhỏ giọng đáp lại, nàng không nhìn Hàn Kỳ mà chỉ cúi đầu về phía chàng.
“Còn có gan này à?” Hàn Kỳ hỏi.
Tống tam nương nghĩ Hàn Kỳ đang muốn làm khó Sửu Đồng nên vội bò tới trước, đang định cầu xin giúp thì —
Ánh mắt lạnh như gió mùa đông của Hàn Kỳ lướt tới, Tống tam nương định mở miệng lập tức ngậm chặt lại.
“Chú sáu.” Thôi Đào lại gọi thêm tiếng nữa, tăng cao âm lượng, nghe rất vang dội.
“Nếu cả hai đứa tình nguyện bên nhau thì cũng rất tốt.”
Hàn Kỳ khẽ cười, nói nếu Tống tam nương đã quyết ý sống chung với Sửu Đồng cả đời thì cứ dựa theo quy củ mà làm.
Sau này chàng sẽ thay Sửu Đồng thu xếp cho bà mối tới cửa, tìm cô của cô ta là Tống thị nói hết mọi chuyện trước, lại cầu hôn với cha mẹ của cô ta.
Đợi xem bát tự và ăn hỏi xong thì chọn ngày cưới để kết hôn, đến khi đó cả hai sẽ được sống bên nhau trọn đời, mãi không xa rời.
Tống tam nương hơi sửng sốt, vội gật đầu rồi nghe lời lui xuống.
Lúc đi ra, cô ta có hơi thất thần, Thôi Đào nhìn cô ta chằm chằm mà cũng không phát hiện ra.
Đợi khi tiếng bước chân đã xa, Thôi Đào thở dài, tất nhiên không muốn quỳ nữa, quỳ mệt chết đi được.
Hàn Kỳ liếc nàng: “Làm gì đấy?”
“Đứng dậy ạ.” Thôi Đào phủi bụi trên đầu gối.
“Vẫn nên quỳ đi.” Giọng điệu Hàn Kỳ lạnh tanh, “Ta mới ra ngoài có 1 ngày mà em đã cắm sừng ta rồi.”
“Không có, không có.” Thôi Đào vội nói.
Hàn Kỳ: “Nếu biết ăn cơm cứng sẽ thế này thì ăn cơm mềm đi cho rồi, để em bận rộn bên ngoài, khỏi lo những chuyện này.”
“Mới quen có 1 ngày mà sao lại nhiều tình cảm như thế được chứ? Chẳng qua là vì tiếc nuối quá khúc, tâm trạng quá nặng nên, chỉ cần một chuyện để nói ra hết cho thỏa, khiến nỗi u uất trong lòng cô ấy được giải tỏa thôi mà.”
Thôi Đào quan sát thấy lúc Tống tam nương nói mình không để ý việc nàng xấu xí đã nhìn thẳng vào Hàn Kỳ, lúc nhắc tới chuyện gả cho nàng lại cụp mắt không dám nhìn, nét mặt cực kỳ mất tự nhiên, rõ ràng là trong lòng cô ta thực sự không muốn gả cho Sửu Đồng chút nào.
Cô ta đột nhiên “quậy” như thế chỉ là vì muốn bù đắp tiếc nuối, chứng minh rằng mình có thể đứng ra chống cả thế giới vì “sự xấu xí” thôi.
Là một cô gái đáng thương, rất lương thiện, vì thế Thôi Đào mới quyết định hùa với Tống tam nương.
“Đừng thấy bình thường cô ấy rất hoạt bát, thực ra đã bị nghẹn tới tận họng rồi đấy.
Nếu bắt cô ấy cứ nín nhịn mãi thì sớm muộn gì cũng làm ra chuyện điên rồ thôi, lúc đó thì hết cách chữa rồi.
Em đang chữa bệnh cho người nhà Lục lang mà, Lục lang không thèm cảm ơn mà còn trách ngược lại em nữa ư?” Thôi Đào giải thích tiếp với Hàn Kỳ.
“Gọi chú sáu đi.” Hàn Kỳ vẫn so đo.
“Chú sáu thì chú sáu, dù sao vẫn là em trẻ hơn.” Thôi Đào cười xoa bả vai cho Hàn Kỳ như hầu hạ một ông lão, “Chú sáu lớn tuổi rồi, phải chăm sóc cẩn thận mới được, đừng để sau này cưới được cô vợ nhỏ về nhà rồi lại chẳng còn gì dùng nữa đấy nhé.”
Hàn Kỳ lập tức vươn tay muốn tóm lấy Thôi Đào, nàng đã chuẩn bị trước, lập tức bỏ chạy.
Cả hai quần nhau một lúc mới dừng lại.
Gian ngoài vốn là chỗ ở của người hầu gác đêm nên không dễ chịu bằng gian trong, Hàn Kỳ bèn ở gian ngoài để Thôi Đào ngủ trong giường trong cho thoải mái.
Sáng sớm, Thôi Đào còn chưa tỉnh ngủ thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập
Trương Xương gõ cửa báo với Hàn Kỳ: “Hồ nương tử sắp tới rồi ạ.”
Thôi Đào trở mình ngủ tiếp rồi lập tức mở mắt ra, chợt nhớ Hồ nương tử là mẹ của Hàn Kỳ!
Nàng lập tức bật dậy trên giường, nhanh nhảu thay quần áo, dọn dẹp lại giường chiếu, nhìn khuôn mặt trơn bóng của mình trên gương một chút, chắc chắn không trang điểm kịp rồi, phải chạy trốn ra từ cửa sổ thôi.
Hồ thị bưng bát cháo tổ yến bước vào, thấy Hàn Kỳ đứng nhìn cửa sau mà ngẩn người bèn hỏi chàng đang nhìn gì vậy.
“Vừa rồi có con chim bay ra ngoài từ cửa sổ ạ.” Hàn Kỳ vội đón lấy đồ Hồ thị đang bưng, đỡ bà ngồi xuống.
Dù Hồ thị đã qua tuổi 40 nhưng vẫn không mất đi nét đẹp, dù trên mặt đã có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn đủ để người ta biết thời trẻ bà là một người đẹp tới cỡ nào.
Nhìn kỹ sẽ thấy dung mạo của Hồ thị và Hàn Kỳ có vài phần giống nhau, nhưng Hàn Kỳ cứng rắn hơn một chút, có khí thế của đàn ông.
Hồ thị nhìn Hàn Kỳ ăn cháo do chính tay mình nấu, thỏa mãn mỉm cười, lúc nói chuyện giọng mũi hơi nặng.
“Biết con bộn bề việc công, nhưng vẫn phải chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt nhé.”
Trong lúc Hàn Kỳ sai Trương Xương dọn dẹp bát đũa, Hồ thị dùng khăn che miệng khẽ ho một tiếng.
Bà lập tức dúi khăn vào tay áo, dường như sợ Hàn Kỳ phát hiện ra hành động vừa rồi của mình.
Nhưng bà lại không thể nhịn được, cứ liên tục ho khan vài tiếng.
“Gần đây mẹ có gặp đại phu không ạ?” Hàn Kỳ vội hỏi.
“Bệnh cũ ấy mà, không sao đâu.” Hồ thị mỉm cười dịu dàng với Hàn Kỳ, “Đã nhiều năm rồi vẫn vậy mà, lâu lâu mới thế, vài ngày nữa là khỏe lại ngay.”
“Mẹ dặn con phải chăm lo sức khỏe, thế mà lại không quý bản thân mình.” Hàn Kỳ biết Hồ thị đang trấn an mình bèn sai Trương Xương mau đi mời đại phu.
Bấy giờ Thôi Đào đã hóa trang thành Sửu Đồng, đang cất bước vào nhà, chợt nghe Hàn Kỳ muốn tìm đại phụ bèn tự mình tiến cử.
“Để tiểu nhân xem cho Hồ nương tử một chút được không ạ?”
Hàn Kỳ lập tức gật đầu.
“Vị này là?” Hồ thị vừa thấy gương mặt của Thôi Đào liền giật mình, trong đầu kinh ngạc vì người này quá xấu nhưng trên mặt vẫn không dám biểu lộ ra, sợ rằng người ta cảm thấy không được tôn trọng.
“Đây là một người bạn con quen biết giữa đường, có tài, nhưng mẹ đừng nói với người ngoài nhé.”
Hồ thị gật đầu, con trai mình bảo người này có tài thì chắc chắn là có tài thật.
Ngoại hình xấu thì đã sao? Thế gian này chẳng thiếu người trong lòng xấu xí, chỉ cần trái tim lương thiện, có thể một lòng giúp đỡ con trai bà thì bà đã biết ơn lắm rồi.
Sau khi bắt mạch cho Hồ thị xong, Thôi Đào nói với Hàn Kỳ là chứng phổi và lá lách thiếu khí, nếu nói theo cách hiện đại thì chính là bệnh viêm phổi mãn tính.
Bệnh này rất dây dưa, không dễ để chữa khỏi hẳn, hơn nữa Hồ thị đã bệnh nhiều năm rồi nên càng khó diệt tận gốc được.
Nàng viết đơn thuốc trước, sai người đi bốc ngân hoa, hạt tía tô, thiên trúc hoàng và sinh địa các thứ, sau đó đến chỗ Hồ thị ở.
Chỗ ở của người bị bệnh phổi tốt nhất đừng có hạt bụi và những thứ tương tự khiến tình trạng kích ứng