Thôi Đào kiểm tra thi thể của 6 nha dịch này, vừa chết không bao lâu, vẫn còn nhiệt độ cơ thể.
Cả 6 thi thể đều tím môi, miệng sùi bọt mép, trên người không có vết thương rõ ràng, toàn thân ướt sũng.
Các triệu chứng trùng khớp với tình trạng tử vong do ngộ độc, không có vết thương ngoài thì rất có thể là độc vào đường miệng, tất nhiên cũng không thể loại trừ khả năng tiếp xúc da.
Nhưng 6 người chết đều ướt hết cả người, bề mặt da không hề có vết sưng đỏ hay phản ứng gì, rất có thể độc vào miệng là nước, trong nước có độc.
Thôi Đào muốn vào hang núi báo tin cho Hàn Kỳ nhưng lại bị bọn nha dịch trấn giữ bên ngoài cản lại, kiên quyết không cho nàng vào.
Nàng chỉ có thể nhờ nha dịch chuyển xác ra ngoài nhanh đi báo tin cho Hàn Kỳ đang dò đường, cẩn thận có nước độc.
Bọn nha dịch đồng ý, lần theo dây thừng đi vào hang núi.
Chỉ một lát sau, họ lại tái mặt quay lại, trong tay cầm theo đầu dây, rõ ràng là bị vũ khí sắc bén chém đứt.
“Bọn ta định kéo căng dây thừng để nhắc nhở Thôi quan Hàn chú ý nguy hiểm, ai ngờ dây thừng đã đứt mất rồi!” Bọn nha dịch hoảng hốt giả thích.
Những nha dịch ở đó lần lượt rút đao ra, định vào tiếp viện.
Lúc này, có một nha dịch tên Khổng Tam chạy ra từ cửa hang, mọi người lập tức vây lấy hỏi han tình hình.
“Ta cũng không biết, ta cũng đi theo dây thừng mà ra, sau đó mới phát hiện dây thừng đứt mất rồi.” Khổng Tam khuyên mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, “Thôi quan Hàn có truyền lệnh cho ta, không cho phép bất cứ ai tự tiện đi vào để tránh thương vong không cần thiết.
Còn có việc gấp cần phải làm, không nói nhiều nữa.”
Khổng Tam nói xong vội chạy về hướng thôn An Định, không biết Hàn Kỳ đã giao việc gấp gì cho hắn nữa.
Thôi Đào biết Hàn Kỳ rất thông minh, nhưng không chắc chàng có thật sự ứng phó được tình hình này không.
Dù sao đến cả chính nàng còn không chắc chắn có thể xử lý được cái hang động này không nữa.
Hẳn là Hàn Kỳ cũng tương tự.
Nàng bồi hồi ở cửa hang một lúc, vẫn không yên lòng, muốn đi vào trong.
Tuy rằng nàng đã hứa với Hàn Kỳ rằng mình không nhúng tay vào vụ án này, giao cho chàng xử lý hết.
Nhưng trong thời khắc then chốt thế này, nếu lỡ xảy ra bất trắc gì thì nàng sẽ là người chịu thiệt, nàng sẽ trở thành góa phụ mất!
Nhân lúc nha dịch trấn giữ đang vây quanh Khổng Tam, Thôi Đào định vào hang núi nhưng bị 2 tên nha dịch chặn lại kịp.
“Thôi quan Hàn đã nói rồi, chúng ta không thể —”
Nha dịch còn chưa nói hết đã thấy toàn thân cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Thôi Đào.
“Xin lỗi, 1 nén nhang sau sẽ bình thường lại.”
Thôi Đào rút kim bạc ra rồi nhanh chóng vào động.
Những nha dịch trấn giữ khác đuổi theo nhưng bóng dáng của Thôi Đào nhanh chóng biến mất sau khi vào động.
Họ có lệnh ở lại, vì thế không thể đuổi theo được nữa.
Hơn nữa tình hình bên trong phức tạp, dù có đuổi theo thì cũng không thể đuổi kịp được, nhiều khi còn khiến họ mất mạng trong đó.
Tất nhiên Hàn Kỳ không chỉ dựa vào dây thừng để giải quyết chuyện lạc đường được.
Để đề phòng, chàng còn sai người vẽ lên tường, là ký hiệu đĩa vòng mà nội bộ phủ Khai Phong thường dùng.
Thôi Đào đuổi theo các ký hiệu này tới sâu trong hang núi, cuối cùng gặp phải một mặt tường kín bưng, lối cụt rồi.
Hang núi được hình thành từ tự nhiên, nhưng sau đó đã được con người cải tạo lại.
Ví dụ như san bằng, mở rộng các con đường, xây thêm tường đá.
Bức tường trước mặt Thôi Đào là tường đá được con người xây thêm.
Nàng ngồi xuống nhìn kỹ dấu vết trên mặt đất, vốn dĩ nghĩ bức tường này có cơ quan gì đó có thể di chuyển hoặc xoay vòng.
Nhưng không hề có dấu vết như thế, nàng lại kiểm tra qua mặt tường một lần, đúng là giống với lần đầu, là một bức tường chết.
Rõ ràng là Thôi Đào đã lần theo dấu vết để đi tới đây, tại sao chẳng hề thấy nửa bóng người mà đã tới đường cụt rồi?
Nàng đi ngược lại kiểm tra những ký hiệu trên tường, nhớ lại ký hiệu lúc mới vừa vào động.
Chợt phát hiện dù 2 ký hiệu là cùng loại nhưng cách vẽ hơi khác nhau.
Vòng tròn lúc đầu nàng nhìn thấy hơi hở chỗ tiếp nối giữa 2 đầu.
Nhưng vòng tròn hiện tại nàng nhìn thấy lại khá tròn trĩnh, không hề có khoảng trống giữa 2 đầu.
Ký hiệu này không phải cùng 1 người vẽ, có kẻ đang cố tình làm loạn ký hiệu để tránh người sau vào tiếp viện theo ký hiệu.
Hẳn là trong hang vẫn còn người của Thiên Cơ Các ẩn náu, định lần lượt tiêu diệt người của phủ Khai Phong.
Nghĩ tới đây, Thôi Đào hơi lạnh sống lưng.
Nàng lập tức quay lại, lần theo ký hiệu thật để đuổi theo Hàn Kỳ.
Đi được chừng nửa nén nhang, Thôi Đào chợt nghe phía trước có tiếng bước chân, nàng chuẩn bị sẵn dao găm và kim bạc rồi trốn sang một bên, bỗng nhìn thấy Vương Chiêu đang chật vật chạy tới.
Thôi Đào lập tức gọi hắn lại
Vương Chiêu nhìn thấy Sửu Đồng, hơi sửng sốt rồi nhíu mày hỏi: “Sao ngươi lại ở trong này? Chẳng phải ngươi đang chờ ở ngã ba đầu thôn sao?”
“Núi phía Đông của thôn An Định thông với hang núi này.”
Thôi Đào bèn kể vắn tắt những gì mình biết cho Vương Chiêu nghe.
“Cái gì, Thôi quan Hàn cũng vào đây rồi ư?” Vương Chiêu lo tới mức dùng tay đập mạnh vào tường, thở dài, “Ở đây quá nguy hiểm, Thôi quan Hàn không nên tới.
Đúng rồi, sao ngươi không ở cùng Thôi quan Hàn vậy? Không đúng, ngươi không phải người của phủ Khai Phong, Thôi quan Hàn không thể nào cho ngươi vào được.”
Vương Chiêu lập tức nheo mắt cảnh giác, giơ thanh đao dính máu kề sát cổ Thôi Đào, “Nói, ngươi là ai! Có phải nội gián của Thiên Cơ Các không?”
Bàn tay Thôi Đào khẽ động, Vương Chiêu lập tức dí đao sát cổ nàng hơn.
“Tôi là ai mà anh không nghe ra được à?” Thôi Đào dùng giọng thật để nói với Vương Chiêu.
Vương Chiêu giật mình, sau đó trở nên hoảng hốt, kinh ngạc dò xét Thôi Đào, vẫn còn không dám tin, vẻ mặt mơ màng như đang nằm mơ mà nghe nhầm vậy.
“Ngươi — “
Thôi Đào lấy chiếc thẻ bài đặc biệt của mình ra từ trong ngực áo, đưa cho Vương Chiêu.
Vương Chiêu nhận lấy, cẩn thận xác nhận, bàn tay hơi run lên, “Thật sự là Thôi nương tử ư? Thôi nương tử, cô… cô cô cô chưa chết sao?”
Tới lúc Vương Chiêu hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn tức tới mức chống nạnh, nhìn Thôi Đào chằm chằm rồi hỏi nàng sao lại làm thế, khiến mọi người ai cũng đau buồn hết.
“Ta biết ngay mà, Thôi nương tử và Thôi quan Hàn làm thế chắc chắn phải có nguyên nhân, nhưng có thể đừng giấu ta được không? Ta không đáng tin ư, có biết ta vì cô mà khóc —
Thôi đi, nhắc tới cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.”
“Là vì muốn bọn anh phản ứng chân thực đấy, Vương tứ nương và Bình Nhi cũng không biết, nếu không sao có thể lừa được đám người đứng sau được chứ.” Thôi Đào nói với Vương Chiêu, “Trong phủ Khai Phong có nội gián.”
Vương Chiêu nhíu mày, vội hỏi Thôi Đào đó là ai.
“Có nghi ngờ, nhưng chưa chắc chắn, hơn nữa kẻ đó có thân phận nên không thể nói bậy được.”
Thôi Đào nhìn vết máu gần như đã khô trên ngực Vương Chiêu, biết vết máu đó chắc chắn không phải của hắn bèn hỏi đã có chuyện gì.
“Nếu tôi đoán không sai thì 30 người các anh hẳn là chia ra mỗi đội 6 người để đi điều tra đúng không.
6 người đưa ra trước là cùng gặp nạn với nhau, cả đội chết hết.”
“Đúng thật là thế.”
Vương Chiêu hít vài hơi mới nói với Thôi Đào, lúc họ thăm dò hang núi đã gặp phải 6 ngã rẽ, thế là hắn chia 30 thuộc hạ thành 5 đội dò đường, còn hắn thì một mình dò lối rẽ còn lại, 1 nén nhang sau sẽ về chỗ ban đầu tập hợp.
“Ai ngờ sau khi vào lối rẽ lại càng có nhiều chỗ rẽ hơn nữa, như tổ ong vậy.”
1 nén nhang sau, chỉ có hắn và 1 đội khác về tới chỗ, người của 4 đội còn lại không thấy tăm hơi đâu.
Vương Chiêu đoán được tình thế nguy hiểm nên mới không dám mạo hiểm bước vào, định dẫn người đi bẩm báo lại với Hàn Kỳ trước, chợt nghe có người cầu cứu, sau đó thì có nha dịch trong 1 đội không về chạy ra, nói ngoài hắn ra thì 5 người còn lại đã bị nhốt rồi, một mình hắn không cứu nổi.
Vương Chiêu bèn dẫn người đi theo hắn để giúp đỡ, đới tới khi họ cứu được người thì lại bị kẻ mặc áo đen bắn tên tấn công, nửa phân nửa đều bị thương.
Những người còn lại thì chạy thoát, họ rẽ vào rất nhiều đường rồi không ra ngoài nữa, bấy giờ lại gặp ám khí, mất thêm 4 người nữa.
Tiếp đó lại lọt vào bẫy dưới lòng đất của đám người Thiên Cơ Các.
Kẻ địch có lợi thế địa hình, xuất quỷ nhập thần.
Những người còn lại cũng không cầm cự nổi, chỉ còn mình hắn là chạy được ra đây.
Vương Chiêu kể xong, hốc mắt đỏ bừng, bi phẫn tới cùng cực.
Thôi Đào an ủi Vương Chiêu vài câu, lại nghe thấy tiếng bước chân, nhưng lắng nghe kỹ lại không giống tiếng bước chân.
Âm thanh này càng lúc càng lộn xộn và tới gần hơn.
“Be be — “
“Be be — “
Dê ư?
Lúc âm thanh tới gần, Thôi Đào và Vương Chiêu đều dán người vào bên tường, mười mấy con dê chạy qua trước mặt họ.
Vương Chiêu ngẩn người ra, “Gì vậy? Thiên Cơ Các còn nuôi dê nữa à?”
“Cũng hay đấy.” Thôi Đào cười, giải thích với Vương Chiêu, “Trước khi tôi vào đây, Thôi quan Hàn đã phái người tới thôn An Định, hẳn là vì thế này đây.”
Lúc này Vương Chiêu cũng hiểu ra, vỗ tay khen đúng là ý hay.
“Hang núi nguy hiểm, có “dê” đi đầu, hoàn hảo.
Những chỗ mà đàn dê này đi qua, nếu có cơ quan gì cũng sẽ kích hoạt hết, mọi người sẽ an toàn!”
“Ý tưởng đơn giản như thế mà ta không thể nghĩ ra được, nếu nghĩ ra sớm hơn thì anh em cũng sẽ không —” Nói tới đây, Vương Chiêu chợt nghẹn trong cổ họng.
“Bọn anh là người xung phong, mạo hiểm nhất nên chưa kịp chuẩn bị thôi.”
Vương Chiêu điều chỉnh lại cảm xúc, muốn nói nhưng chợt thấy Thôi Đào dùng ngón tay đưa lên môi ra hiệu im lặng.
Hắn bèn nghiêng tai lắng nghe, có tiếng bước chân rất nhẹ đi theo sau đàn dê.
Cả hai người Thôi Đào trốn trong góc khuất, thấy một người đàn ông áo đen hơn 20 tuổi xách búa 2 tay, đuổi sát theo bầy cừu trước mặt.
Vương Chiêu thấy tên này là người của Thiên Cơ Các thì lập tức chặn đường, so chiêu với hắn.
Không lâu sau đã khống chế được người, tên áo đen đó không phục giãy giụa, Vương Chiêu đè 2 đầu gối lên lưng tên đó khiến gã nằm rạp ra đất, lập tức giật thắt lưng rồi trói cứng 2 tay gã lại.
“Biết đường ra ngoài không?” Thôi Đào hỏi.
Tên áo đen hung hăng trừng mắt nhìn Thôi Đào, không nói gì.
Thôi Đào dùng kim bạc đâm vào điểm đau trên đầu gã, gã đau tới nhăn mặt mày nhưng vẫn không phát ra tiếng nào được.
Vừa nãy lúc Vương Chiêu đánh nhau với gã, Thôi Đào cũng để ý thấy gã không hề hó hé gì, cả lúc bị Vương Chiêu khống chế nằm rạp trên đất cũng không hề phát ra âm thanh.
“Mau nói đi!” Vương Chiêu túm cổ áo tên áo đen, hung hăng gặng hỏi.
“Gã là người câm, không nói được đâu.
Có lẽ cũng không biết chữ nên không viết ra được.” Thôi Đào thở dài, chợt nhớ tới “kỹ năng” dùng kim bạc khiến con trai mình câm của Tiền nương tử, “Không biết trong hang núi này có bao nhiêu kẻ câm điếc nữa, người Thiên Cơ Các thạo kỹ năng này, chắc chắn không chỉ có mình gã.”
Tên áo đen vẫn hung hăng nhìn Thôi Đào và Vương Chiêu chằm chằm, không hề do dự hay lay động vì Thôi Đào.
Rõ ràng gã rất cam tâm trở thành kẻ tàn tật, không chỉ có gã mà tất cả người trong thôn An Định đều được tẩy não sạch sành sanh rồi.
Chỉ cần nghĩ tới một chủ phân đà như chủ chứa Tôn còn không có tư cách biết vị trí tổng đà của Thiên Cơ Các, thì người được giữ ở đây chắc chắn phải là nô bộc trung thành và đáng tin nhất rồi.
Trong thời gian ngắn không thể thẩm vấn đám tử sĩ này được.
Vương Chiêu trói tên áo đen lại kỹ rồi nhét gã vào phía sau một tảng đá lớn, tiếp tục đi theo Thôi Đào dò đường.
“Ta thật sự rất tò mò, Thiên Cơ Các sao có thể nuôi ra đám người tử trung như thế chứ? Ngu ngốc như thế thật sao? Rơi vào đại nạn rồi mà vẫn không chịu khai ra để giữ mạng ư?” Vương Chiêu rất khó hiểu, nghĩ mãi không ra.
“Môi trường rất dễ ảnh hưởng tới 1 người, đừng nói gì là họ ở trong một môi trường rất dễ ảnh hưởng tới mình trong nhiều năm.” Thôi Đào nói với Vương Chiêu, nàng đã tổng kết vắn tắt được, bình thường chỉ cần làm được 3 loại kiểm soát với một số người thì cơ bản có thể nuôi ra một nhóm tử sĩ hoặc thuộc hạ trung thành tuyệt đối.
3 loại kiểm soát này lần lượt là: Kiểm soát nhu cầu, kiểm soát tinh thần và kiểm soát sở hữu.
Vương Chiêu nghe mà mơ màng, vội mời Thôi Đào giải thích kỹ 3 loại kiểm soát này rốt cuộc là sao, mau giúp hắn giải hoặc và mở mang tầm mắt đi.
“Ai cũng sẽ có nhu cầu riêng của mình, nhu cầu tiền bạc, nhu cầu được tôn trọng, nhu cầu sống lâu,… Người có ham muốn đều sẽ có điểm yếu, nếu nắm được điểm này sẽ rất dễ kiểm soát họ dựa trên nhu cầu.
Ví dụ như Tô Ngọc Uyển, sau khi trải qua biến cố đã