Theo công thức Thôi Đào cho, Bình Nhi tự ủ rượu thịt cừu, hôm nay là ngày mở bình để uống.
Mùi rượu thơm và ngọt, vừa ngửi đã khiến người ta muốn say mèm.
Vương tứ nương vui vẻ lấy chân ngỗng ra từ trong hộp đựng thức ăn, bảo Bình Nhi mau rót đầy rượu ra.
Bình Nhi lại khựng lại, bưng vò rượu không động đậy.
“Sao vậy?”
“Đây là lần đầu tiên ta ủ rượu thịt cừu, có phải nên cho Thôi nương tử nếm thử không?” Bình Nhi chớp mắt hỏi Vương tứ nương.
Vương tứ nương cân nhắc một lúc rồi cất chân ngỗng lại vào hộp, cầm lên gọi Bình Nhi.
“Đi đâu vậy?” Bình Nhi khó hiểu.
“Đi thôi, tìm Thôi nương tử uống rượu nào.”
Bình Nhi vui vẻ đồng ý, lập tức đi theo.
Cả hai lén vào phủ Hàn từ tường bên như lần trước, đứng trước phòng của Thôi Đào, Bình Nhi chợt nhớ ra gì đó bèn kéo Vương tứ nương lại.
“Quên mất, rượu của ta không phải quan sản xuất, xem như là tự ủ riêng, phạm pháp đấy! Chúng ta lại còn lấy ra trong phủ của Thôi quan Hàn nữa, chẳng phải là chủ động đưa cổ vào tròng à?”
“Chỉ vài ngụm rượu thôi mà, không sao đâu.”
“Sao lại không sao? Ta hỏi cô, giữa chúng ta và Thôi quan Hàn thì Thôi nương tử sẽ chọn ai?” Bình Nhi nhìn Vương tứ nương chằm chằm.
“Tất nhiên là Thôi quan Hàn rồi!” Vương tứ nương không chút do dự.
“Thì đó.” Bình Nhi buồn bã kéo Vương tứ nương quay về, lỡ như bị chị em tốt báo quan thì họ sẽ rất thảm.
Vương tứ nương đi theo Bình Nhi được vài bước, chợt giữ chặt cô ta: “Vậy ta hỏi cô, Thôi quan Hàn với đồ ăn ngon thì Thôi nương tử chọn bên nào?”
Mắt Bình Nhi lóe sáng, lập tức nhìn nhau với Vương tứ nương rồi bật cười, cả hai vội quay lại, khẽ gõ lên cửa gọi Thôi Đào.
Đợi rất lâu vẫn không thấy ai đáp lại, 2 người quyết định vào phòng chờ.
Trong phòng vẫn sáng đèn, trên bàn còn 1 tách trà uống dư một nửa, thoạt nhìn như có việc nên người tạm thời ra ngoài vậy.
Trên mặt đất 2 bên bàn có đặt 2 chậu than, ở góc tường cũng có 2 chậu.
Theo lý mà nói nhiều chậu than như vậy hẳn sẽ rất ấm, nhưng Bình Nhi vẫn thấy như có gió lạnh thổi vào.
Vương tứ nương không phát hiện có gì khác thường, chỉ vui vẻ bày rượu thịt ra bàn.
Bình Nhi hơi do dự đi vào gian trong, thấy đệm chăn trên giường đang mở nhưng không hề có dấu vết đậy lại, hẳn là định đi ngủ nhưng chưa kịp lên giường.
Trong này lại càng lạnh lẽo hơn, Bình Nhi cảm thấy sau gáy se lạnh, quay đầu lại nhìn, hóa ra là cửa sổ phía Bắc đang mở.
Cô ta định tới đóng cửa sổ thì phát hiện trên bệ cửa có một ít dấu đất, vươn tay lau một chút rồi đổi ngón tay sờ chỗ khác trên bệ, vẫn sạch sẽ.
Bình Nhi nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cành lá trơ trụi của cây ngô đồng tạo ra một bóng đen kỳ lạ dưới bóng đêm.
Trừ tiếng gió Bắc lạnh lẽo thì hoàn toàn không còn gì nữa.
Bình Nhi đóng cửa sổ lại rồi quay lại gian ngoài.
Vương tứ nương đã bày hết đồ nhắm ra, thị bưng tách trà chưa uống hết kia lên đi cho vào miệng.
“Chờ chút.”
Bình Nhi nhìn tách trà trong tay Vương tứ nương rồi lại nhìn về phía ấm trà.
“Trong sân đều lát đá xanh, chân đi không dính bao nhiêu bùn đất cả, nhưng cũng sẽ bẩn, đạp lên bệ cửa sổ ít nhiều sẽ để lại.”
“Cô nói gì vậy?” Vương tứ nương nghi ngờ Bình Nhi lại phát bệnh, nói bậy bạ gì đó.
“Tìm một con vật tới đi!”
“Giữa đêm hôm khuya khoắt tìm đâu ra con vật sống chứ?” Vương tứ nương chợt nhớ ra 2 vại cá bày trong sân, “2 vại cá đó được không?”
Bình Nhi không nói gì, cầm nửa tách trà đó đổ thẳng vào hồ, chốc lát sau cá trong vại đều trương bụng lên hết.
Vương tứ nương kinh hãi, “Có có có… độc?”
Bình Nhi tái mặt, nói ra suy đoán của mình: “Trong trà có độc, cửa sổ sau mở, trên bệ cửa có dấu bị giẫm lên… Có khi nào có kẻ phát hiện ra thân phận của Thôi nương tử rồi nhân cơ hội độc chết cô ấy, sau đó mang thi thể của Thôi nương tử —”
“Không thể nào! Thôi nương tử thông minh như thế, vụ án sứ đoàn nước Liêu lần trước cô ấy cũng giả chết đấy thôi, đối phó giỏi như thế, chắc chắn lần này không sao đâu.”
“Lỡ như lúc dùng thân phận giả nghĩ mình đã an toàn nên bỏ bê đề phòng thì sao.
Hơn nữa ai ngờ ở chỗ của Thôi quan Hàn lại xảy ra chuyện này cơ chứ?” Bình Nhi hỏi lại Vương tứ nương.
Vương tứ nương mở to miệng, lập tức đá một cú lên mông Bình Nhi, “Ta thấy cô đang trông mong Thôi nương tử xảy ra chuyện đúng không!”
Bình Nhi hét lên một tiếng, tủi thân rưng rưng giải thích: “Ta chỉ dự đoán tình huống xấu nhất mà thôi, như thế mọi người mới có thể nghĩ ra cách để cứu cô ấy.
Nếu cứ nghĩ Thôi nương tử thông minh nên sẽ không sao, chúng ta ỷ y thì lỡ cô ấy xảy ra chuyện thật thì sao!”
Vương tứ nương thấy cũng có lý, vội xin lỗi Bình Nhi, bảo cô ta đạp lại mình 10 cái.
Tiếng ồn ào của cả hai đã kinh động tới những người khác, Bình Nhi sai Vương tứ nương đi đối phó, cô ta sẽ lần theo dấu vết từ cửa sau để tìm người trước.
May mà người trong phủ Hàn đều biết Vương tứ nương, nghe lời giải thích sứt sẹo của thị cũng chẳng truy hỏi tới cùng, còn nói cho thị biết Hàn Kỳ đang ở đâu.
Vương tứ nương và người làm vội vã đi tới lầu Bát Tiên tìm Hàn Kỳ, nhưng chàng không hề có ở đó.
Lần này thị không biết tìm người ở đâu rồi, nếu có thể báo quan, đề xuất phủ Khai Phong huy động lực lượng quân tuần trải để tìm người như trước kia thì rất nhanh sẽ tìm ra.
Nhưng giờ Thôi Đào đang giả chết, chuyện nàng mất tích không thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài được.
Vương tứ nương đành phải chia người làm ra rồi lần lượt tìm tới quán rượu để hỏi.
…
Bên ngoài lầu Quảng Hiền, đô vật nữ đang chiến đấu quyết liệt khiến khán giả vỗ tay không ngớt.
“Lần đi Tuyền Châu này Trĩ Khuê đã lập công lớn, tôi còn chưa chính thức chúc mừng nữa.”
Triệu Tông Thanh nâng chén kính Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nâng chén đáp lễ, lúc chàng định uống rượu thì Trương Xương bước tới ngăn.
“Xem tôi quên mất rồi, trong người huynh còn độc chưa giải hết, không thể uống rượu mà.” Triệu Tông Thanh sai tùy tùng đổi thành nước trái cây.
“Trước khi tới đây tôi đã uống 1 bát canh giải độc rồi.” Ý của Hàn Kỳ là lúc này chàng không thể uống gì được nữa.
Triệu Tông Thanh cười nói: “Nước vị vải ở lầu Quảng Hiền này là ngon nhất đấy, Trĩ Khuê thật sự không nếm thử ư?”
“Đã nếm thử rồi, không lạ lắm.”
“Tôi lại quên mất, huynh ở kinh cũng vài năm rồi, đã sớm nếm hết.
Chỉ có ta bôn ba bên ngoài, lần này quay về cảm thấy thứ gì cũng mới lạ cả.”
Triệu Tông Thanh dứt lời bèn dời mắt nhìn xuống 2 người phụ nữ trên sàn đấu, không khỏi cảm khái một câu.
“1 như sói hoang, 1 như hổ báo, không biết sói hoang thắng hay hổ báo thắng đây?”
Hàn Kỳ thản nhiên liếc ra ngoài cửa sổ một chút rồi lập tức thu mắt về.
2 người phụ nữ trên sàn đấu mặc áo xanh và áo trắng, trông có vẻ khá ngang sức.
Nhưng 1 khắc sau, áo xanh đột nhiên bổ nhào tới định đánh áo trắng không kịp trở tay, không ngờ áo trắng đã sớm đề phòng, linh hoạt tránh thoát rồi bổ tới áo xanh từ phía sau, quật đầu áo xanh xuống đất, áo xanh bị quăng mạnh, cuối cùng không lật nổi người nữa.
Triệu Tông Thanh cười lạnh một tiếng.
“Cuộc đời này thà là giả ngu chứ đừng