“Cô trả không nổi đâu.”
“Được rồi, đạo trưởng đắt quá thì tôi không nhìn vậy.”
Thôi Đào đáp xong liền dứt khoát quay đầu đi, cưỡi ngựa đi lên với Hàn Kỳ.
Song Phúc đạo trưởng khẽ cau mày, những lời nói của Thôi Đào khiến y phải suy nghĩ thêm.
Đắt quá? Bất cứ thứ gì có giá đều chỉ là đồ vật để chơi bời thôi.
Con nhóc này lanh lợi thật, biết dùng cách khác để “mắng” người cơ đấy.
Song Phúc đạo trưởng khẽ xì một tiếng, cười như không cười.
Y nhẹ nhàng vung roi quất vào thân ngựa, so với những người khác, trông y có vẻ không mấy dùng sức, nhưng ngựa của y lại chạy bằng họ.
Một nhóm người cùng cưỡi ngựa, y không đi trước cũng không rơi lại cuối cùng, trên đường đi không nói gì nhiều, có thể nói là một người bạn đồng hành rất ngoan ngoãn.
Lúc nghỉ ngơi giữa đường, Hàn Kỳ đưa cho Song Phúc đạo trưởng một tách trà lạnh.
Dù sao y cũng là người mà Quan gia muốn mời về, nên được ưu tiên.
Song Phúc đạo trưởng lắc đầu, mỉm cười nói cảm ơn.
Thôi Đào để ý thấy Song Phúc đạo trưởng thuận tay che chỗ dạ dày, nàng bèn bưng trà lạnh đi tới cạnh Hàn Kỳ, vừa nhìn chằm chằm tách trà vừa hỏi.
“Đau bụng à? Chưa ăn cơm sao?”
“Thôi nương tử đoán hay thật.” Song Phúc đạo trưởng đáp.
Thôi Đào bèn sai Vương tứ nương lấy điểm tâm ra, tách trà lạnh vốn dành cho Song Phúc thì đưa cho Lý Viễn, sau đó lấy một miếng điểm tâm màu trắng vào cho vào chén, thêm nước vào rồi khuấy đều.
Hôm nay thời tiết nóng nực, dọc đường nước trong túi đã ấm lên rồi.
Bánh bột ngô rất nhanh tan hết ra nước, cũng xem như được một bát cháo ngũ cốc.
Thôi Đào vẫn cụp mắt, đưa bát cháo cho Vương tứ nương, Vương tứ nương bèn đưa tới trước mặt Song Phúc đạo trưởng.
“Đây là gì vậy?” Song Phúc đạo trưởng nhận lấy, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, cách ăn mới mẻ này tất nhiên không giống với điểm tâm bình thường, vì thế không kìm được mà hiếu kỳ hỏi.
“Bánh thần tiên phú quý.” Thôi Đào vẫn cụp mắt nhìn tách trà trong tay.
Song Phúc đạo trước lúc nãy đã cảm thấy lúc Thôi Đào nói chuyện với mình hơi kỳ lạ, giờ mới nhận ra nàng đang cố tình không nhìn mình, là làm theo câu “Đạo trưởng đắt quá, tôi không nhìn nữa” của nàng.
“Lúc nãy chỉ nói đùa mà thôi, mong Thôi nương tử rộng lòng tha thứ cho.” Song Phúc đạo trưởng bất đắc dĩ cười xin lỗi, cảm giác như gậy ông đập lưng ông vậy.
“Đạo trưởng muốn tôi nhìn người sao?” Thôi Đào vẫn cụp mắt.
Song Phúc đạo trưởng đồng ý.
“Nhưng hôm nay muốn tôi nhìn đạo trưởng thì phải thu tiền.” Thôi Đào nói.
“Bao nhiêu?” Song Phúc đạo trưởng vừa hỏi vừa nghĩ rằng có khi nào Thôi Đào sẽ “trả” lại cho mình một câu “Anh trả không nổi” không.
“50 xâu.” Thôi Đào thản nhiên nói ra số tiền.
“Được, về kinh sẽ đưa cho cô.” Phải bỏ tiền ra để người khác nhìn mình, đúng là lần đầu tiên trong đời y được trải nghiệm đấy.
Lúc này Thôi Đào mới ngước mắt lên.
Song Phúc đạo trưởng uống một ngụm cháo trong bát, sau khi nuốt vào đúng là dạ dày cảm thấy cực kỳ dễ chịu, cơn đau cũng thuyên giảm đi rất nhiều.
Song Phúc đạo trưởng bèn nhờ Thôi Đào chỉ mình cách làm bánh thần tiên phú quý này.
“Bạch truật đun sôi với thủy xương bồ, phơi khô rồi cho thêm bột củ mài, bột mì, mật ong rồi nhào thành bánh, sau khi phơi khô có thể bảo quản được rất lâu, ăn vào kiện tỳ bổ dạ dày, rất thích hợp để đi đường ăn hoặc lọt dạ lúc màn trời chiếu đất, tất nhiên cũng hợp cho những người dạ dày không tốt như đạo trưởng đấy.”
Song Phúc đạo trưởng nói cảm ơn với Thôi Đào rồi uống cạn sạch cháo còn lại trong bát.
Mọi người sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục lên đường.
Cưỡi ngựa lâu dễ khiến cả người đau nhức, Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác đều nằm dưới tán cây nghỉ ngơi.
Thôi Đào nhai khô bò tán dóc với Vương tứ nương và Bình Nhi vài câu rồi bước tới trước mặt Hàn Kỳ nói với chàng: “Em thấy 8 phần y là hoàng thân rồi, hoặc là kiểu người có quan hệ tốt với Quan gia ấy.”
“Ừm.” Hàn Kỳ nhìn bóng lưng của Song Phúc đạo trưởng một chút rồi nói với Thôi Đào, “Xuất thân phú quý mà chịu được nghèo khó, không đơn giản chút nào.”
Thôi Đào hiểu được ngụ ý của Hàn Kỳ, nếu người này thật sự là hoàng thân thì bộ dáng nghèo khổ hiện tại của y đã cho thấy y không hề đơn giản.
Trước khi xuất phát, Thôi Đào lại đưa một gói mận muối nhỏ cho Song Phúc đạo trưởng.
“Mẹ tôi tự làm đấy, dạ dày của anh không tốt, đi đường lâu dễ đắng miệng, có thể ăn 1 miếng.” Thôi Đào nói.
“Cảm ơn nhé.” Song Phúc đạo trưởng nhận lấy, trong đôi mắt phượng dài hẹp hiện lên một tầng ý cười, lịch sự mà thân thiện.
“Đừng có cảm ơn suông như thế, hay là tiết lộ thân phận của anh một chút cho tôi biết đi?” Thôi Đào hỏi.
Song Phúc đạo trưởng vừa mới bóc một miếng mận muối bỏ vào miệng, nghe Thôi Đào hỏi xong bèn chỉ chỉ vào miệng mình, ánh mắt tỏ vẻ áy náy vì mình không tiện nói.
“Xuất phát thôi.”
1 canh giờ sau, mặt trời xuống núi, hoàng hôn càng lúc càng sẫm màu, mọi người cũng đã đến cửa Nam Huân.
Đã có 1 đội thị vệ chờ sẵn ở cửa Nam Huân, vừa thấy Song Phúc đạo trưởng, họ đã vội hành lễ, nhưng cũng không gọi y là gì mà chỉ mời y lên xe ngựa.
Tất nhiên chiếc xe đó rất xa hoa, đúng theo quy chế của hoàng thân.
“Sau này sẽ còn gặp lại.”
Song Phúc đạo trưởng nói cảm ơn và tạm biệt với Hàn Kỳ và Thôi Đào xong thì leo lên xe ngựa.
Thôi Đào nghiêng đầu nhìn đám người đó rời đi rồi nói với Hàn Kỳ: “Xem ra y cố tình không cho chúng ta biết thân mình của mình rồi.”
“Có thể là vẫn chưa phong tước.” Hàn Kỳ nói.
“Cũng có lý.”
Chưa có tước vị mà lúc giới thiệu bản thân lại chủ động nói ông nội mình là ai, cha mình là ai, hình như có chút bất tiện.
Hơn nữa người xuất thân quý tộc nào có ai tự giới thiệu mình đâu, từ trước tới giờ đều là người bên cạnh khua môi múa mép, khoa trương hộ thôi.
Y cũng chỉ có một mình, lại là người nghèo khó, tất nhiên là chọn con đường khiêm tốn rồi.
“Nhưng lần trước em gặp y ở Cực Nhạc Quan, có cảm giác như tính tình của y không giống như hôm nay.” Dù thế nào Thôi Đào vẫn cảm thấy chỗ này hơi lạ, nhưng chỉ mới gặp 2 lần, chưa hiểu rõ người ta nên không tiện phân tích cho lắm.
“Sớm muộn gì cũng biết mà.”
Sau khi đến phủ Khai Phong, Thôi Đào và Hàn Kỳ nghe nói Bao Chửng đã từ chức, mai sẽ lên đường rời kinh.
Mọi người vội vàng đến phủ của ông để thăm, nói vài lời.
Bao Chửng biết Thôi Đào thích ăn uống nên tiện thể sai người làm mang ra hết những thứ có thể ăn được trong phủ cho nàng.
“Đến cả hũ dưa muối trong góc cũng không được bỏ sót nhé.”
Mọi người đều cười vang.
Thôi Đào rất vui vẻ, được ăn là chuyện hạnh phúc nhất mà.
Chỉ trong chốc lát, trên bàn đã đầy món ăn, không nhiều món nhà làm mà đa phần đều là mua từ bên ngoài.
Mai phải về quê rồi, tất nhiên phòng bếp cũng chẳng còn sót lại gì.
Vừa rồi chẳng qua là mọi người đùa nhau thôi.
Lúc này trù nương đã bưng tới một nồi gì đó thơm ngào ngạt, từ rất xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Những miếng thịt vuông vức nằm trong nước sốt sền sệt, nước sốt này thoạt nhìn có bã vụn màu trắng như cám, không giống với nước súp cho lắm.
“Món này tôi chưa từng thấy qua bao giờ, đây là món gì vậy?” Thôi Đào tò mò hỏi.
“Vịt hơi nhão ạ.” Trù nương lễ phép nói, “Đúng lúc phòng bếp còn lại 2 con vịt nên tự làm món này, mong các vị quan nhân đừng ghét bỏ nhé.”
“Nói cảm ơn còn không kịp chứ ghét bỏ gì.” Thôi Đào lập tức xới cho Hàn Kỳ và Bao Chửng mỗi người 1 bát cơm, sau đó mới tới mình, nóng lòng muốn nếm thử.
Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác còn nghĩ Thôi Đào cũng sẽ tiện thể quan tâm tới mình, xới cho họ 1 bát, ai ngờ nàng lại bắt đầu ăn, họ cũng chỉ có thể cười trừ.
Bao Chửng thấy những đứa trẻ này náo nhiệt thì cũng vui lây.
Mấy ngày nay vì lo cho sức khỏe của cha mẹ mà ông luôn cảm thấy nặng trĩu trong lòng, không được khỏe cho lắm, giờ thấy họ cười nói vui vẻ bỗng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Dù có lo cho sức khỏe cha mẹ thì cũng không thể khiến bản thân chán nản rồi sinh bệnh được, phải phụng dưỡng cha mẹ một cách vui vẻ, như thế cha mẹ nhìn thấy cũng vui theo, nói không chừng sức khỏe sẽ đỡ hơn chút ít.
Thôi Đào ăn món vịt hơi nhão mới biết bã vụn trong nước sốt là củ mài.
Đập dập củ mài rồi trộn chung có tác dụng làm nước súp đặc lại, nhưng không đặc dính như súp có bột mì, cảm giác nhẹ nhàng hơn, kết hợp với thịt vịt rút xương, đậm nhạt cân bằng, ngũ vị hài hòa, rất ngon miệng.
“Độ sệt này người bản địa chúng tôi đều gọi là hơi nhão, mà thịt vịt là nguyên liệu chính, vậy thì là vịt hơi nhão rồi.”
Đổng thị, vợ Bao Chửng giải thích với Thôi Đào về tên món.
Đổng thị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thôi Đào, ăn gì đều rất chăm chú, thật khiến người ta thèm ăn.
Thị không thể không thích đứa trẻ này, nhìn đã thấy có phúc khí, rất vui vẻ.
Không biết nhà khác thế nào, chứ nhà thị nếu có con trai lấy được một người vợ ăn cơm ngon như thế, chỉ cần nhìn thôi đã thấy vui rồi, chắc chắn cả nhà sẽ hạnh phúc.
Cả nhóm người ăn uống linh đình một lúc bèn tạm biệt với Bao Chửng.
Mai người ta còn phải lên đường, tất nhiên là không thể quấy rầy quá lâu.
Vừa nãy Bao Chửng đã nghe Hàn Kỳ kể vắn tắt về chuyện xảy ra lúc họ ở An Bình, trước khi chia tay, ông liên tục dặn dò Hàn Kỳ không cần phải nóng vội, cứ cẩn thận xử lý.
Hàn Kỳ nhẹ nhàng đồng ý, nói Bao Chửng hãy yên tâm.
Thôi Đào thì kéo tay Đổng thị, trò chuyện với thị về cách nuôi tóc.
“Không chỉ phải dùng xà phòng thôi, gừng và hà thủ ô cũng cần nữa.
Lúc rảnh rỗi thì làm vài viên chè mè đen, mỗi ngày ăn 1 viên.
Bổ cả trong lẫn ngoài, bảo đảm tóc sẽ đen và đẹp lắm ạ.” Thôi Đào nói.
Đổng thị liên tục gật đầu đồng ý, lập tức sai nha hoàn ghi nhớ cách của Thôi Đào, về thị sẽ thử xem, vì tóc thị không đẹp, vừa dễ khô lại hay bị chẻ ngọn nữa.
Đổng thị lưu luyến tiễn Thôi Đào đi, vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của Thôi Đào, cười rất vui vẻ, trông không giống như đang tiễn khách mà là đang tiễn con gái ruột của mình vậy.
Bao Chửng thấy thế bèn kéo thị một cái, “Về thôi.”
“Sao giờ lão gia mới cho tôi gặp cô ấy chứ.” Đổng thị rất nuối tiếc, liên tục than thở sao mình không có con trai để cưới Thôi Đào vào cửa.
Bao Chửng không kìm được mà bật cười, bảo thị vẫn nên dồn hết sức vào mái tóc của mình đi, dù có con trai thì cũng chưa chắc gì người ta chịu ưng đâu.
Ông nói xong thì không khỏi nhớ tới Hàn Kỳ, trong lòng thầm nhủ rằng chàng thật may mắn.
…
“ “Thượng kiến kỳ mỹ phát, duyệt chi, toại nạp vu cung trung*”.
Năm đó Hán Vũ Đế nhìn trúng mái tóc dài đen nhánh của Vệ Tử Phu mới giữ lại trong cung.
Thế mới nói mái tóc là quan trọng nhất với nữ giới.
Sáng mai em sẽ nghiên cứu một công thức mới, bán để làm giàu mới được.”
(*) Một câu trong bài thơ Canh Y Khúc của Lưu Vũ Tích, tạm dịch: “Thấy làn tóc đẹp, liền ưng, nạp vào trong cung.”
Thôi Đào nghĩ kỹ rồi, cứ lấy “Câu chuyện Hán Vũ” ra mà quảng cáo.
Tất nhiên Hàn Kỳ biết được ngọn nguồn những lời Thôi Đào nói, chàng vô thức bình luận: “Dã sử mà.”
“Có dã hay không cũng chẳng quan trọng, đâu ai đi gõ vách quan tài của Hán Vũ Để để hỏi được chứ.” Thôi Đào sờ mái tóc đen trên đầu mình, hỏi Hàn Kỳ thấy tóc mình thế nào, với mái tóc đen sáng bóng của nàng thì có được giống như Vệ Tử Phu không, liệu có quyến rũ được ai không.
“Quyến rũ được cả quỷ luôn.”
Hàn Kỳ không tiếc lời khen, dặn Thôi Đào phải về nghỉ ngơi cho tốt, mai phải chạy đi rất nhiều chỗ nữa.
“Ừm,” Thôi Đào lưu luyến rời mắt khỏi Hàn Kỳ, quay đầu nhìn Vương tứ nương và Bình Nhi vẫn đang chờ mình bên kia rồi làm nũng với chàng, “Muốn ôm một cái ghê, tiếc là không ôm được rồi.”
Thôi Đào nói xong còn cố tình dùng ánh mắt lấp lánh liếc qua lồng ngực của Hàn Kỳ.
Yết hầu Hàn Kỳ khẽ động đậy, chàng chậm rãi hít vào một hơi.
“Thôi em đi đi.”
“Ờ.” Thôi Đào ngoan ngoãn xoay người, chắp tay sau lưng vui vẻ cất bước rời đi, tất nhiên ngoài miệng vẫn nở một nụ cười xấu xa.
Lúc nàng nhập bọn với Vương tứ nương và Bình Nhi còn vội vàng vẫy tay với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ khẽ gật đầu, lập tức thúc ngựa đi.
Vương tứ nương ngáp một cái rồi hỏi Thôi Đào: “Đã đến lúc này rồi mà còn không quên bàn vụ án với Thôi quan Hàn cơ à? Mấy người tài giỏi thật đúng là khác với đám người phàm tục như bọn ta mà.”
“Đúng đó!” Bình Nhi cũng phụ họa theo rồi ngáp một cái.
Căng da bụng chùng da mắt mà.
Thôi Đào quay đầu nhìn Hàn Kỳ đã biến mất đầu phố, lấy quạt hoa đào ra phe phẩy rồi cũng ngáp một cái.
Đúng là ngáp dễ lây thật.
“Sáng mai ta còn bận nữa, mấy người lấy tiền đi mua dược liệu cho ta trước, chúng ta mở một cửa hàng nhỏ, không cần quá lớn, đủ tiền tiêu là được rồi.”
Thôi Đào có rất nhiều cách để kiếm tiền, muốn trở thành nhà giàu nhất trong kinh cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng từ xưa nhiều tiền thì sẽ dễ bị để mắt, hơn nữa chồng tương lai của nàng cũng rất lợi hại, không cần nàng phải kiếm quá nhiều tiền làm gì.
Nếu quá khoa trương, không chỉ hao phí sức lực mà còn phải chịu trách nhiệm rất nhiều, cây to đón gió, dễ xảy ra chuyện, chi bằng cứ làm nhỏ nhưng an tâm đi.
Vương tứ nương nghe nàng muốn kiếm tiền liền tràn đầy năng lượng, hoàn toàn tán thành.
Thôi nương tử thì không cần phải lo, nàng cả người đều có tài, tùy tiện một chút cũng đủ dùng cả đời rồi.
Còn thị thì không như thế, đến tuổi rồi, bên người không có chồng cũng chẳng có con để dựa dẫm, giờ lại trắng tay, dù sao vẫn thấy bất an.
Bình Nhi cũng vỗ tay tán thành, cô ta không muốn dựa vào cha mà muốn tự lực cánh sinh, như thế có thể chứng minh bản thân rồi.
Ngày hôm sau, Vương tứ nương và Bình Nhi dựa theo chỉ dẫn của Thôi Đào, đến các hiệu thuốc lớn để mua dược liệu.
Thôi Đào thì đi theo bọn Hàn Kỳ và Vương Chiêu, chạy khắp Dương Vũ, Toan Tảo, Thái Khang, Tương Ấp và Đông Minh xung quanh Biện Kinh để niêm phong 18 địa điểm của Địa Tang Các, truy nã khoảng 42 kẻ có liên quan.
Nhưng chúng đều là đám lâu la không biết gì nhiều, chẳng khai thác được thông tin gì quan trọng, tra ra được 1 quản lý, cấp trên là cô Kiều.
Tóm lại là chỉ mò được vài ba con cá vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì.
Thôi Đào ghi chép hết hồ sơ về 18 cửa hàng đã niêm phong, phát hiện có 12 cửa hàng son phấn, 4 quán trà và 2 quán rượu.
Sao lại có nhiều cửa hàng son phấn tới vậy? Vì trong Địa Tang Các nữ giới chiếm đa số, khá thạo việc làm son phấn sao? Có thể tự làm và bán ư?
Thôi Đào điều tra son phấn trong 12 cửa hàng thì thạch kẻ mày và bột màu đều có chất lượng cực tốt.
Sau khi về Biện Kinh, nàng tiện đường đi tới xem hàng ở vài cửa hàng son phấn, thế mà chẳng đọ nổi với Địa Tang Các.
Thôi Đào bèn lấy son phấn mang từ cửa hàng của Địa Tang Các ra cho Chưởng quỹ xem, hỏi là sản xuất từ nơi nào.
“Thạch kẻ mày này lên màu rất chuẩn, hẳn là từ phía Nam rồi.” Chưởng quỹ nói.
Thôi Đào đáp lại rồi đi xem son phấn trong cửa hàng này.
“Không phải là chúng tôi không có thạch kẻ mày nào tốt hơn cái này, nhưng giá lại hơi đắt hơn một chút, lang quân có muốn mua cho vợ mình một ít không ạ? Còn tốt hơn loại này nữa đấy!” Chưởng quỹ nhân cơ hội mà thì thầm với Hàn Kỳ.
Tuy tiếng thì thầm rất nhỏ nhưng Thôi Đào lại nghe rất nhỏ.
Chưởng quỹ này đúng là vừa nhìn đã muốn tranh thủ cơ hội lừa người rồi.
Thôi Đào bèn nói với gã: “Chúng tôi là —”
“Lấy 1 miếng ra xem thử đi.”
Thôi Đào còn chưa dứt lời đã bị Hàn Kỳ cắt ngang.
Chưởng quỹ lập tức đáp lại, chạy mang ra một hộp gấm nhỏ rồi cho Hàn Kỳ xem bột chàm chất lượng cao bên trong.
Thôi Đào cố tình nháy mắt với Hàn Kỳ, lại nhướng mày lên.
Nàng trời sinh đã đẹp sẵn, lông mày rậm, căn bản đâu có cần vẽ vời lông mày làm gì chứ?
Chưởng quỹ nói với Hàn Kỳ rằng thạch kẻ mày này được sản xuất ở huyện Thủy Hưng, rất hiếm có, gã phải tốn rất nhiều tiền mới mua được, khắp Biện Kinh cũng chỉ có 1 miếng này thôi.
“Vì thế nên giá hơi đắt một tí, 10 xâu ạ.”
“Ông bán thạch kẻ mày hay bán vàng vậy hả!” Thôi Đào mắng.
“Tôi thấy lang quân với nương tử rất xứng đôi, cũng xem như là có duyên vậy, hôm nay phá lệ giảm một chút nhé, 5 xâu thôi! Thật sự không rẻ hơn được nữa đâu!” Chưởng quỹ tỏ vẻ đau lòng.
Thôi Đào thật sự muốn cầm chày gỗ gõ đầu gã cho rồi, 5 xâu là giá trên trời đấy, bình thường 1 miếng thạch kẻ mày nhiều nhất cũng chỉ 20 – 30 văn thôi, 5 xâu đủ để mua 1 rương lớn dùng trong 5000 năm đấy.
Hàn Kỳ lại lẳng lặng đưa giao tử ra rồi cầm lấy thạch kẻ mày.
Thôi Đào kinh ngạc nhìn chàng: “Tiền phải tiêu cho thỏa đáng, sao Lục lang có thể để tên gian thương kia được hời chứ.”
“Ta không mua thạch kẻ mày mà là mua kỷ niệm.” Hàn Kỳ khẽ cười, hỏi Thôi Đào có cần thạch kẻ mày này không, nếu không thì chàng sẽ giữ lại.
Thôi Đào lập tức cướp lấy, “Mua cũng đã mua rồi, có thể không nhận à.
Nhưng có gì mà kỷ niệm hả? Kỷ niệm bị chặt chém à?”
“Vừa rồi không nghe à?”
Thôi Đào nghe Hàn Kỳ hỏi thế mới nhớ lại lời mà tên gian thương kia nói lúc nãy, trong lòng chợt hiểu ra chàng đang vì câu “vợ của lang quân”, “lang quân và nương tử rất xứng đôi” nên mới mua cho Chưởng quỹ.
Mặt Thôi Đào lập tức nóng bừng lên.
“Thế mà không để ý à?” Con ngươi đen láy của Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào chăm chú như muốn nhìn thấu nàng.
Thôi Đào gãi đầu, ấp úng nói: “Lúc đó em đang dồn hết sự chú ý vào chuyện điều tra, mấy lời nói nhảm đều tự động bỏ qua cả.”
“Nói nhảm?” Hàn Kỳ thấp giọng lặp lại.
“Ý em là gã đang cố tình lừa chúng ta, lừa tiền của Lục lang mà!” Thôi Đào vội nói lảng sang chuyện khác.
Dù sao cũng không thể thừa nhận nàng đã nhiều lần trộm nghĩ mình là vợ Hàn Kỳ được.
Ví dụ như hôm qua vừa mới nghĩ tới đấy thôi, bởi vậy lúc nghe Chưởng quỹ kia gọi thế mới cảm thấy chẳng sao, hơn nữa nàng thực sự đang dồn sự để ý vào vụ án nên cũng cho qua chuyện này.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng son phấn, gò má Thôi Đào ửng hồng, cúi thấp đầu.
Cả hai sóng vai nhau yên lặng đi một lúc lâu, đến khi Thôi Đào đã khôi phục lại trạng thái bình thường thì Hàn Kỳ đột nhiên lên tiếng.
“Em cũng từng âm thầm nghĩ tới rồi sao?”
Thôi Đào giật mình, lập tức cúi thấp đầu hơn, tránh bị lộ ra vẻ xấu hổ.
Nghĩ thế vốn là một chuyện xấu hổ rồi, xấu hổ hơn nữa là bị đối phương bắt quả tang, còn hỏi ra miệng nữa.
Cũng may Hàn Kỳ dùng từ “cũng”, có người làm bạn với mình, nàng cũng không quá lúng túng.
“Nghĩ tới là bình thường, không nghĩ