Lúc đầu Hàn Kỳ nghe Thôi Đào nói chữ này còn hơi khó hiểu.
Nhưng vì có lời giải thích trước đó của nàng, gì mà “người ta đồn rằng đàn ông các chàng thích nhất là 1 chữ”, chàng thông minh như thế sao không hiểu được chữ “lớn” này có ý gì cơ chứ.
Trong nháy mắt Hàn Kỳ cảm thấy trong lòng rất phức tạp, khó có từ ngữ nào có thể diễn tả chính xác được tâm trạng và cảm xúc hiện giờ của chàng.
Thực ra nàng có đủ can đảm để nói, vì chàng thích nghe mà có lòng nói, nhưng nói giữa đường phố thế này thì…
Hàn Kỳ không bao giờ ngờ được có một ngày mình lại vì chữ này mà ý nghĩ đảo điên, cảm xúc lẫn lộn, vừa khó chịu, vừa không vui mà lại hơi vui… Cuối cùng chàng chỉ có thể nhìn về hướng kẻ đầu têu của hết thảy những chuyện này.
Tất nhiên Thôi Đào cũng không thể chối cãi được, chỉ có thể ấp úng lảng sang chuyện khác, than rằng cuối cùng trời cũng tối rồi, chợ đêm bắt đầu đông đúc rồi kéo Hàn Kỳ đến quầy chè hạt sen của vợ chồng Tôn thị.
Sau khi gọi món chè hạt sen độc nhất vô nhị, Thôi Đào ngồi trong một góc tối với Hàn Kỳ, nhỏ giọng bàn về hướng điều tra kế tiếp của vụ án thây khô.
“Lát nữa em sẽ về nha môn để tra hết ghi chép báo mất tích năm ngoái.
Nếu nạn nhân nữ có ít thân phận, lại còn cải trang ra ngoài thì bị mất tích sẽ rất dễ tìm.” Thôi Đào vừa nói chuyện vừa múc chè hạt sen.
Nàng đã cho thêm lê, nho khô và mật đậu*, hạt sen dẻo mềm ngâm trong nước chua chua ngọt ngọt, múc một miếng cho vào miệng khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ thư thái.
Vui là vì ăn ngọt, đồ ngọt luôn khiến tâm trạng ngọt theo, thư thái là vì trong đó có mùi rượu thoang thoảng, uống vào máu chảy nhanh hơn, gân cốt thả lỏng nhưng không xụi lơ.
Hạt sen, mật đậu, lê và nho khô tranh đấu lẫn nhau trong miệng, chém giết đối phương tới khi mùi vị thơm ngọt hiện ra rõ ràng, sau đó tứ bại câu thương tan trong nước rượu ngọt ngào, khiến người ta ăn mà không dừng được.
(*) Một món tráng miệng nổi tiếng khác của Nhật Bản làm từ thạch rau câu agar trái cây, bột shiratama (một loại bánh làm từ bột màu trắng, được viên tròn, gần giống với bánh trôi của Việt Nam), nhân đậu đỏ, cùng với si-rô ở trên.
Ăn xong 1 bát, gò má đã hơi nóng lên, lúc khóe miệng cong lên còn dậy lên chút hơi thở chua chua ngọt ngọt nữa.
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào vẫn chưa ăn đủ bèn gọi cho nàng thêm một bát nước dùng để nấu chè hạt sen.
Thôi Đào rất muốn thử hết các vị, nhưng vừa nãy đã ăn mì hoành thánh rồi nên không thể nào chứa hết được.
Nàng đang do dự xem chọn vị nào thì chợt nhận ra Hàn Kỳ đã thay mình quyết định rồi.
Thôi Đào tò mò hỏi Hàn Kỳ: “Sao chàng biết em muốn ăn vị nào trước? Lỡ đâu em không thích thì sao.”
“Em không phải người kén ăn mà.” Hàn Kỳ nói.
“Cũng đúng, nhưng dù không kén ăn thì cũng nên hỏi em một chút chứ.” Thôi Đào đang định giả vờ oán trách rằng Hàn Kỳ không biết tôn trọng ý kiến của mình, chợt thấy một người phụ nữ trung niên bưng ra 1 phần lá sen gói nem rán.
Thôi Đào: “…”
“Cần đổi cái khác không?” Hàn Kỳ nói xong bèn đưa tay định bưng bát chè hạt sen của Thôi Đào tới bên mình.
Thôi Đào lập tức giành lại, cười ha hả nói với Hàn Kỳ: “Vậy đủ rồi, ăn chung với đồ ăn vặt nữa là đúng bài.”
Hàn Kỳ cũng bật cười theo, nhìn Thôi Đào cầm một miếng nem rán giòn tan vàng óng cho vào miệng, nhai răng rắc.
“Ôi —” Thôi Đào vừa kinh ngạc nhai vừa vui sướng nhìn Hàn Kỳ, vẻ mặt như đang nói với chàng rằng món nem rán này cực kỳ ngon miệng.
Thôi Đào gắp một miếng đút cho Hàn Kỳ, suýt chút đã cho thẳng vào miệng chàng, nhưng vì ở đây không thích hợp nên đành phải kiềm chế lại.
Hàn Kỳ lấy đũa của mình nhận lấy rồi cũng nếm thử.
Cùng là nem rán nhưng nét mặt của Hàn Kỳ lúc ăn vào lại vô cùng bình thản, trông như đang uống nước lã vậy, chẳng có gì khác biệt.
Thôi Đào thật sự ngưỡng mộ khả năng chống chọi lại đồ ăn ngon của Hàn Kỳ, nàng không thể làm vậy được.
Bên ngoài nem rán được chiên giòn, có hương hoa, nhân đậu đỏ bên trong được bóc vỏ rất kỹ, kết hợp với nhân mứt hoa quế, gói chung với nhau rồi chiên lên, lúc cắn miếng đầu tiên sẽ cảm nhận được mùi hương bùng nổ, có thể nói là sảng khoái không gì sánh bằng.
Mùi đậu đỏ thơm ngọt và mùi hoa quế nhàn nhạt luẩn quẩn giữa răng môi, sao có thể thờ ơ với mùi hương tuyệt mỹ như thế cơ chứ? Không thể nào!
Thôi Đào ăn 2 miếng nem rán xong bèn uống 1 ngụm nước chè hạt sen, thật sự là một sự kết hợp hoàn hảo.
Bát nước Hàn Kỳ gọi hơi lạnh, không chỉ có thể loại bỏ vị ngậy của đồ chiên mà còn trung hòa được vị nước rượu lúc nãy nàng ăn.
Ăn xong hết thảy, Thôi Đào cảm thấy bụng mình đã no đến căng tròn rồi.
Trên đường về, Thôi Đào nghe Hàn Kỳ hỏi mình đã ăn no chưa, phía trước còn một quán khá ngon nữa —
Thôi Đào lập tức bắt Hàn Kỳ im lặng, bảo nàng thì muốn ăn nhưng lực bất tòng tâm, bụng hết chỗ rồi.
“Ăn đến no căng rồi này.” Thôi Đào xoa bụng thở dài.
Hàn Kỳ cụp mắt nhìn thoáng qua, chẳng thấy tròn chút nào, vòng eo vẫn nhỏ xíu, chàng thấy nàng vẫn còn rất gầy.
“Không tin chàng thử sờ chút đi, tròn thật mà.” Thôi Đào thấy Hàn Kỳ không tin bèn vỗ bụng bảo chàng sờ.
Cánh môi mỏng của Hàn Kỳ mím lại thành một đường thẳng, chàng nhìn Thôi Đào rồi bước đi tiếp, tất nhiên là không sờ rồi.
“Lục lang chê em đấy à?” Thôi Đào vui vẻ đuổi theo hỏi chàng.
“Không có.” Hàn Kỳ lập tức phủ nhận, sau khi đối diện với đôi mắt đang cười của Thôi Đào mới biết nàng đang đùa.
“Hiếm khi có cơ hội để Lục lang cảm nhận cái bụng tròn này của em mà.”
Thôi Đào như một yêu tinh không tuân thủ lễ giáo đang quyến rũ hòa thượng phá giới vậy.
Hàn Kỳ ngưng thở, chỉ cắm đầu đi tiếp, không để ý tới Thôi Đào nữa.
Thôi Đào nghiêng đầu nhìn bóng lưng Hàn Kỳ một chút rồi mới chạy tới cạnh chàng, lấy ngón út câu vào ngón út của chàng.
Hàng mi Hàn Kỳ thoáng run lên, ngón tay cũng câu chặt lại ngón tay của Thôi Đào.
Một lát sau, vẫn chưa đến phủ Khai Phong nhưng Thôi Đào đã bảo Hàn Kỳ về trước.
“Đưa tới đây là được rồi, chàng về nghỉ ngơi sớm tí đi.
Hôm nay có vụ án nên nhiều khi ngoài cửa nhiều người qua lại, sẽ bị họ trông thấy mất.” Thôi Đào tạm biệt Hàn Kỳ.
“Ừm.”
Hàn Kỳ đưa mắt nhìn Thôi Đào biến mất chỗ đầu phố rồi mới quay người rời đi.
Thôi Đào cong môi, tay cầm lồng đèn vui vẻ lắc lư đi về phía trước, trong miệng còn khẽ ngâm nga hát.
Lúc nàng đi tới cuối con hẻm nhỏ ở phủ Khai Phong, người đứng phía sau mới lộ diện.
Tiếng ngâm nga im bặt, Thôi Đào lạnh mặt xuống, quay đầu nhìn về phía người kia, “Cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi à?”
Tên áo đen bịt mặt hơi sửng sốt rồi lập tức giơ đao lên.
“Không dám nói chuyện, lẽ nào chúng ta là người quen ư?” Thôi Đào lại hỏi.
“Bớt nói nhảm đi! Hôm nay ta sẽ báo thù cho Các chủ!” Giọng nữ sắc bén vang lên, ả lập tức vung đao về phía Thôi Đào.
Thôi Đào lập tức nâng đèn lồng lên, người phụ nữ áo đen không ngờ tới liền lùi về phía sau 1 bước.
Nhờ có ánh sáng từ đèn lồng, Thôi Đào đã nhìn thấy rõ được đôi mắt của người phụ nữ bịt mặt này.
Nàng vẫn còn nhớ, lúc trước phủ Khai Phong tiêu diệt phân đà Biện Kinh của Địa Tang Các, có kẻ đã dùng cổ hương để diệt khẩu, nàng đã vẽ được đôi mắt của kẻ tình nghi nhờ miêu tả của chưởng quỹ tiệm bán nhang.
Đôi mắt đó có vẻ như giống hệt với đôi mắt này, mắt lá liễu, 2 mí, lông mày cũng dùng thạch kẻ mày vẽ thành mày liễu.
Tất nhiên chỉ có một cặp mắt thì không thể chứng minh được điều gì, người có mắt giống nhau rất nhiều.
Nhưng kẻ mặc nguyên bộ đồ đen hô hào báo thù cho Các chủ giữa đêm khuya thì chắc chắn là ả rồi, không thể sai được.
“Là ngươi đã đốt nhang để hại chết tất cả người trong phân đà Biện Kinh?”
Xuân Lệ kinh ngạc trừng mắt nhìn Thôi Đào, ả chỉ vừa mới lộ diện nói một câu thôi, sao Thôi thất nương này có thể chắc chắn được chính là ả đã ra tay chứ?
Chẳng trách Các chủ Tô và cô Kiều đều chết trong bẫy của nàng ta, cô gái này thật sự không hề đơn giản, thậm chí còn rất đáng sợ nữa!
“Chịu chết đi!” Xuân Lệ không cần phải nhiều lời nữa, ả lập tức phi đao bổ tới Thôi Đào.
Thôi Đào tránh né được vài lần, sau đó phóng ra 2 cây kim bạc tới huyệt vị của Xuân Lệ nhưng lại bị ả tránh thoát.
Ái chà, võ công không tệ nhỉ!
Thôi Đào đã sớm đoán được chuyện này.
Trước đó ả đã lén theo dõi nàng và Hàn Kỳ từ lúc nào rồi.
Vì lúc nãy Hàn Kỳ thẹn thùng nên Thôi Đào mới cố tình nín thở muốn nghe nhịp tim của chàng, kết quả là giật mình phát hiện sau lưng họ có kẻ đang theo dõi, cũng ý thức được võ công của kẻ này chắc chắn không tệ, vì thế họ mới không phát giác ra được.
Thôi Đào bèn cố tình tách ra Hàn Kỳ sớm hơn để tạo cơ hội của kẻ được lộ diện.
“Tô Ngọc Uyển là gì của ngươi?” Thôi Đào hỏi.
Ả không đáp lại.
“Ngươi cũng được cô Kiều dạy ra đúng không?” Thôi Đào lại hỏi.
Ả ta vẫn không đáp.
“Hàn Tống có quan hệ gì với ngươi?” Thôi Đào hỏi lần thứ 3.
Xuân Lệ hơi sửng sốt, không kịp né tránh nên bả vai đã bị trúng 1 cây kim bạc của Thôi Đào.
“Ngươi — “
Xuân Lệ vừa mở miệng đã bị mất khống chế rồi ngậm lại.
Rõ ràng ả ta đã ý thức được Thôi Đào đang dùng lời nói để khiêu khích mình, nàng đang dò thử thái độ và lời nói của ả để lấy thêm thông tin.
Kim bạc ghim vào đã làm tê liệt cả cánh tay của ả, may mà vẫn còn tay kia hoạt động được.
Xuân Lệ nhanh chóng nhổ bỏ kim bạc trên vai đi, căm hận trừng mắt nhìn Thôi Đào.
“Ta đoán ngươi đang muốn hỏi sao ta lại biết ngươi có liên quan tới Hàn Tống, đúng không? Xem ra ngươi sợ rồi, không dám nói gì nữa, thế mà còn định ám sát ta ư?” Thôi Đào vừa hỏi vừa chế giễu khiến Xuân Lệ cực kỳ tức giận, ả nắm chặt thanh đao trong tay, định tấn công Thôi Đào lần nữa.
“Hả? Vậy ngươi có muốn biết đáp án không? Tại sao ta lại biết ngươi có liên quan tới Hàn Tống ấy?”
Thôi Đào khẽ cười, ánh mắt dò xét Xuân Lệ từ trên xuống dưới, tiện thể cũng ghi nhớ luôn chiều cao, thân hình và kích thước giày của ả.
“Nói đi, làm sao mà ngươi biết được!” Xuân Lệ giục.
“Trên người ngươi và anh ta có mùi giống nhau, nhất là trên tóc.”
Thôi Đào khiến Xuân Lệ trong nháy mắt đã hoảng hốt, nhưng ngay lập tức lại càng phẫn nộ, có lẽ là vì Thôi Đào đã biết được thông tin mấu chốt, đối với ả mà nói đây là đòn trí mạng, vì thế Xuân Lệ lại tấn công Thôi Đào.
Trong khi kích động thì con người sẽ có hàng trăm chỗ sơ hở.
Lúc nãy Thôi Đào đấu với Xuân Lệ đã phát hiện mình hơi chật vật, có thể sẽ không địch lại ả.
Nhưng lúc này sự cuồng loạn đã chiến thắng lý trí rồi, Thôi Đào nghĩ mình có thể thắng được.
Xuân Lệ phát hiện từ tay Thôi Đào cùng lúc bay ra 5 cây kim bạc, sau khi tránh thoát hết tất thảy, ả đang hít thở lại thì bị cây kim bạc thứ 6 ghim trúng huyệt vị trước ngực.
“Thực ra là ta phóng ra tới 6 cây lận, chỉ là cây cuối hơi chậm tí thôi.”
Xuân Lệ nghe vậy thì tức đến đỏ mặt, ánh mắt phẫn nộ hận không thể lột da Thôi Đào, nhưng giờ cả người ả đều bị tê liệt cả, không cách nào cử động được.
Thôi Đào cười, đang định bước lên bắt Xuân Lệ thì bỗng có một tên áo đen khác xuất hiện, hắn phóng ra 3 cục gì đó màu trắng.
Thôi Đào tránh thoát, thứ đó rơi xuống rồi bốc ra một mùi hương cổ quái.
Nàng bị sặc phải ho một tiếng, lập tức bịt mũi lại, thấy tên áo đen đang giữ chặt Xuân Lệ rồi nhổ kim bạc trước ngực ả ra, cả hai lập tức chạy mất.
Đuổi theo được vài bước đã nghe có tiếng vó ngựa từ cuối hẻm truyền tới, Thôi Đào bèn dừng lại, không cần thiết phải tốn sức đuổi theo nữa, chắc chắn là đuổi không kịp rồi.
Thôi Đào quay lại chỗ khi nãy đánh nhau, nhặt lại kim bạc mình vừa phóng ra.
Mấy thứ này đắt lắm, đắt đến kỳ lạ, tất nhiên phải nhặt lại rồi.
Sau đó nàng liếc nhìn 3 cục màu trắng mà tên áo đen đã ném ra, là nấm phân trâu.
Kẻ này dùng thủ thuật trước đây nàng dùng để bắt hung thủ để đối phó ngược lại nàng à.
Thú vị đấy.
…
Lúc Thôi Đào về tới hoang viện, Vương tứ nương và Bình Nhi đang ăn hoành thánh trong mái đình.
Cả hai nhìn thấy Thôi Đào bèn vội hỏi nàng có ăn không.
Thôi Đào bảo đã ăn rồi, sau đó ngồi chung với họ, “Cửa hàng đã khấm khá rồi, cứ thuê người làm việc là được, hai cô không cần phải bận rộn cả ngày thế đâu.”
“Thế sao được, mọi thứ phải kiểm tra cho thật kỹ, nếu không không yên tâm được đâu.” Bình Nhi nói.
“Thì lựa những người mà hai cô tin tưởng với rành rẽ đấy, ghi rõ ràng trong hợp đồng thuê người, chẳng có sai sót gì lớn đâu.”
Thôi Đào lại hỏi họ có biết tại sao nàng bắt đầu buôn bán kem dưỡng tóc không.
“Không phải là vì có công thức bào chế à?” Vương tứ nương ngây thơ hỏi.
“Không phải đâu, Thôi nương tử rất giỏi đánh giá thức ăn, nếu cô ấy mở quán rượu thì chắc chắn làm ăn sẽ rất khá.
Y thuật cũng không tệ, có thể điều trị sức khỏe cho người ta nữa.” Bình Nhi cân nhắc, “Nhưng những chuyện này đều cần có Thôi nương tử tự mình làm, có phải vì buôn bán kem dưỡng tóc sẽ tiện hơn không?”
Thôi Đào gật đầu: “Vừa tiện vừa an toàn: Một là không muốn quy mô quá lớn, rêu rao quá mức; hai là đụng tới thứ gì cũng dễ gặp nguy hiểm, nhưng cái hại của kem dưỡng tóc tối đa cũng chỉ khiến người ta trọc đầu mà thôi.”
Vương tứ nương và Bình Nhi đều bừng tỉnh, chẳng trách lại đặt chè mè đen từ lầu Bát Tiên.
“Vì thế ta đã suy xét tới những rủi ro rồi, chẳng việc gì phải lo lắng cả, hai cô cứ buông đi.”
Ngoài việc không muốn họ quá mệt mỏi ra thì Thôi Đào cũng vì phủ Khai Phong đang có vụ án cần họ giúp thôi.
Cả hai ngoan ngoãn đồng ý.
Sau đó nghe Thôi Đào kể chuyện lúc nãy về gặp thích khách, Vương tứ nương lập tức vỗ bàn đứng dậy.
Thôi Đào và Bình Nhi đều hơi ngạc nhiên nhìn thị.
“Dù sao này có bận rộn thì ta với Bình Nhi phải có 1 người đi theo Thôi nương tử mới được!” Giọng nói Vương tứ nương vang vọng.
“Vậy ngồi nói cũng được mà.” Thôi Đào nhẹ giọng nói.
“Đúng đó, làm ta hết hồn! Hại ta nuốt hết cả mì hoành thánh vào bụng rồi này.” Bình Nhi phàn nàn.
Vương tứ nương cười ha hả, ngượng ngùng ngồi lại rồi bảo sau này sẽ chú ý hơn.
Nha dịch bảo vệ chạy tới truyền lời, báo với Thôi Đào rằng có người ở nhà Lữ tướng tới, muốn mời nàng đi một chuyến.
Vương tứ nương và Bình Nhi đều vô thức nghĩ tới Lữ nhị lang, nhìn thoáng qua nhau rồi thầm cười vận đào hoa của Thôi Đào lại tới rồi.
Thôi Đào lập tức nhờ nha dịch truyền lời lại: “Đến báo tin cho Hành sử Vương đi, nói ông ta tới phủ Gián nghị gặp bọn tôi.”
Phủ Gián nghị là nhà của Hàn Tống.
Vương tứ nương ngớ người ra, lén dắt tay áo Thôi Đào nhắc nàng nhầm rồi, người tìm nàng là nhà họ Lữ thì nên tới phủ Tể tướng mới đúng chứ.
Nha dịch cũng hơi bối rối, nhìn Thôi Đào để xác nhận lần nữa.
“Đúng rồi, cứ báo tin theo như tôi nói đi.”
Người làm truyền lời cho Lữ Công Bật vẫn còn chờ ở cửa ra vào, sau khi nhìn thấy Thôi Đào bèn định nói rõ mọi chuyện nhưng bị Thôi Đào báo lại rằng mình phải đến phủ Gián nghị trước.
Sau đó nàng cưỡi ngựa đi mất.
Người làm hết cách, đành phải truyền lại nguyên lời cho Lữ Công Bật.
Lúc Thôi Đào xuống ngựa trước phủ Gián nghị, Vương Chiêu đã chờ sẵn ở đó, sau đó Lữ Công Bật cũng theo tới.
Sau khi Vương Chiêu biết chuyện Thôi Đào vừa bị ám sát lúc nãy xong, hắn lập tức thông báo tình hình tới phủ Gián nghị, thương lượng để vào phủ.
Lữ Công Bật nghe Thôi Đào nói gặp nguy hiểm cũng nhíu chặt mày nhìn nàng, hỏi nàng có bị thương ở đâu không, lại dặn nàng phải chú ý an toàn.
Hắn còn định nói một cô gái như Thôi Đào không hợp để làm công việc nguy hiểm như ở phủ Khai Phong, nhưng hắn biết nếu nói ra sẽ chỉ khiến nàng không thích, vì thế gắng giữ lời nói trong miệng rồi nuốt xuống.
“Hôm nay anh hai họ tới tìm tôi có việc gì vậy?” Thôi Đào đoán được người nhà Lữ tướng tới tìm nàng hẳn sẽ không phải Đại Mã thị.
Đại Mã thị là một người phụ nữ thấu đáo, bà ta đã từng mời nàng ban ngày nhưng bị nàng từ chối, chắc chắn sẽ không cố chấp mời lần nữa.
Khi nãy nàng nói thế với người làm nhà họ Lữ là vì đã trễ thế này rồi, nàng sẽ không đến gặp Lữ Công Bật một mình.
Dù sao giờ nàng cũng đâu còn độc thân, phải cố gắng tránh những chuyện khiến người ta hiểu lầm chứ.
Giờ Lữ Công Bật đã theo tới, nhìn nét mặt có chút nặng nề của hắn, hẳn phải có chuyện gì đó quan trọng muốn nói với nàng nên mới quyết định xuất hiện trong tình huống này.
Lữ Công Bật đang định nói chuyện với Thôi Đào thì chợt nghe tiếng Lý Tài bực tức.
“Viếng thăm vọng tộc có chút phiền phức, dù là tra án cũng không thể vào thẳng phủ được, phải đợi truyền lời nữa.
Nếu nghi phạm trong phủ biết chuyện thì há không lập tức chạy trốn à?”
Lữ Công Bật bèn đi thẳng tới trước của phủ Gián nghị, thủ vệ tất nhiên nhận ra Nhị lang quân nhà Lữ tướng, vội vàng mời họ đi vào.
Hàn Tống đang ở trong nhà, nghe nói có người của phủ Khai Phong tới bèn vội chạy tới.
Quả nhiên sau khi nhìn thấy Thôi Đào, ánh mắt y lập tức dán chặt vào nàng, trên mặt cũng hiện ra nụ cười, lịch sự lễ phép hỏi nhóm họ sao lại tới đây.
Thôi Đào mở bức tranh vẽ đôi mắt kia ra cho Hàn Tống xem trước.
“Anh nhận ra không? Tàn dư của Địa Tang Các đang ở bên cạnh anh đấy.”
Hàn Tống nghe nói có liên quan tới Địa Tang Các thì nụ cười lập tức vụt tắt, y nhanh chóng xem kỹ cặp mắt trên bức tranh.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Thôi Đào gật đầu.
Hàn Tống cẩn thận nhìn cặp mắt vài lần, nghĩ một lúc sau đó lại lắc đầu.
“Nhiều lắm, nha hoàn bên người mà mẹ chọn cho ta, phần mắt đều trông thế này.” Hàn Tống sai người gọi hết tất cả nha hoàn trong phòng mình ra.
Tổng cộng có 24 nha hoàn, xếp theo đẳng cấp mà chia thành 4 nhóm, 6 hàng đứng trong phòng.
Thôi Đào lần lượt đối chiếu phần mắt của từng nha hoàn, Hàn Tống nói không sai, phần mắt của nha hoàn trong phòng y đều tương tự nhau, tất cả đều vẽ mày lá liễu.
“Đây là… tục lệ trong phủ bọn anh à?” Thôi Đào tò mò hỏi.
“Cứ xem là thế đi.”
Mẹ cả Vương thị của Hàn Tống thích bọn nha hoàn xinh đẹp và tươm tất một chút.
Vì thế người làm trong phủ đều ăn