Trần tam lang nghe vậy vội dập đầu với Hàn Kỳ, “Thật sự là 2 bà vú đó sai chúng tôi cướp nhà nương tử của họ mà, đám tiểu nhân chỉ tham tiền thôi, ai ngờ họ lại nhân cơ hội mà ra tay độc ác, dìm chết nương tử nhà mình, đến cả 2 người đốn củi cũng không tha nữa!”
“Theo lời của ngươi thì mười mấy người các người chẳng ai ra tay cả, chỉ có 2 người họ giết 3 người kia thôi sao?” Thôi Đào chất vấn.
Trần tam lang vội nói: “Đám tiểu nhân có tội, đúng là đám tiểu nhân có ra tay, nhưng chúng tôi chỉ định trói 3 người họ lại rồi dọa một chút thôi.
Cũng trách chúng tôi còn non dại, kích động không biết suy nghĩ nên bất cẩn nói cho họ biết chuyện chúng tôi hợp tác với nhau.
Ai mà ngờ 2 bà vú đó độc ác tới vậy, nhân lúc ấn họ xuống nước đã khiến họ chết đuối hết! (EbookTruyen.Net)
Họ nói chuyện cũng tới nước này rồi, nếu không làm vậy thì tất cả sẽ gặp chuyện hết.
Để chặn miệng chúng tôi, họ lấy của hồi môn mà Thái nương tử mang theo chia gần hết cho chúng tôi, còn sai đám tiểu nhân xử lý thi thể, mọi người cứ thế mà quên đi chuyện này, sau này không ai được phép nhắc lại, nếu không thì tất cả sẽ cùng vào tù.”
Trần tam lang kể tiếp, chúng đều là kẻ nhát gan, đúng lúc khi ấy có người tới xưởng gốm nên không dám mạo hiểm chuyển xác ra ngoài, cứ vùi tạm thi thể trong đống cát cạnh lò gạch.
Chúng biết lò gạch đã bỏ hoang, đống cát này tạm thời không có ai dùng, đợi khi nào có cơ hội thì chuyển xác đi.
Nhưng chẳng ai trong số chúng dám dụng vào 3 cái xác, cứ thế kéo dài, sau đó nghĩ đã lâu vậy rồi chắc thi thể cũng đã mục rữa thành xương trắng, không nhìn ra được gì, dù có đào ra được cũng chẳng sợ nên cứ mặc kệ ở đó.
Mãi đến mấy ngày trước có người của phủ Khai Phong đến điều tra đào ra, chúng mới biết 3 cái xác đã trở thành thây khô.
“Thường ngày đám tiểu nhân dùng mánh lới để trộm cắp, hù dọa chiếm hời của mọi người, đó là lỗi của đám tiểu nhân, đám tiểu nhân có tội, nhưng chúng tôi thật sự không có giết người mà.
Lạy Thôi quan Hàn minh giám cho ạ!” Trần tam lang kêu oan, dập đầu với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ bèn hỏi Trần tam lang còn nhớ hôm xảy ra chuyện cụ thể là ngày mấy không.
Trần tam lang: “28 tháng 5 ạ, bình thường tiểu nhân không hay nhớ thời gian, nhưng vì hôm đó xảy ra chuyện lớn nên tiểu nhân nhớ rất rõ.”
Hàn Kỳ lại hỏi y ngày 28 tháng 5 đã cướp lúc nào, Trần tam lang đáp lại là vào buổi chiều.
“Lúc đó trời có mưa không?” Hàn Kỳ lại hỏi.
Trần tam lang hơi sửng sốt, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một lúc, “Không nhớ rõ lắm ạ.”
Hỏi bà vú Tôn và bà vú Chu như thế, cả hai cũng trả lời giống thời gian, là xuất phát từ buổi chiều, còn trời có mưa hay không thì 2 người không nhớ rõ.
Tiếp đó Vương Chiêu dẫn người tới thẩm vấn hơn 10 tên đồng bọn của Trần tam lang, lời khai tất cả đều thống nhất, không khác mấy so với miêu tả của y.
“Nếu chúng đã biết phủ Khai Phong điều tra ra thây khô từ trước thì chuẩn bị sẵn cũng là bình thường thôi.” Thôi Đào không nghĩ rằng những bằng chứng này hoàn toàn đáng tin.
“Vậy rốt cuộc bên nào mới là người nói thật đây?” Lý Viễn thấy dù mình có cào nát da đầu cũng không nghĩ ra được.
Khó khăn lắm mới tra ra được mặt mày của vụ án xảy ra từ 1 năm trước, nhưng giờ 2 bên nghi phạm bên nào cũng cho mình là đúng cả.
Lý Viễn lo đến mức chỉ hận không có mặt ở hiện trường lúc đó, nếu không hắn đã biết được sự thật rồi.
Thôi Đào nhìn về phía Hàn Kỳ.
“Theo ghi chép thời tiết địa phương, sáng ngày 28 tháng 5 trời trong xanh, đến trưa đột nhiên bắt đầu đổ mưa to.
Thái thị đến chùa Đại Phật lễ Phật không phải ngày một ngày hai, sau lại có thể lựa lúc trời mưa to để vội về nhà chứ?” Hàn Kỳ nói.
Ghi chép thời tiết của huyện chắc chắn là chính xác hơn đám Trần tam lang và bà vú Chu nhiều.
“Tất nhiên phải có duyên cớ gì nên mới sốt ruột về ngay như thế, mà bà vú Tôn và bà vú Chu đều không nhắc tới chuyện này, có thể thấy 2 người này đã nói láo.”
Thôi Đào tỏ vẻ đồng ý, sau đó lại nói.
“Nhưng lời khai của đám Trần tam lang cũng có vấn đề, nếu 2 bà vú thật sự là người có tâm địa độc ác thì chẳng cần phải phí tâm gọi hơn mười mấy người Trần tam lang giúp ra tay làm gì.
Cả hai đều là người bên cạnh Thái nương tử, có rất nhiều cơ hội để tự ra tay, nhờ nhiều người như thế, chưa nói tới rủi ro, tiền cũng phải chia nhỏ ra nữa.”
Hàn Kỳ gật đầu đồng ý với Thôi Đào.
Lý Viễn nghe xong lại càng mông lung, hắn gãi đầu, nghiêm túc phân tích, “Vậy đúng là đám Trần tam lang giết người sao? Nhưng 2 bà vú cũng chẳng phải vô tội gì?”
“2 bên đều đang nói dối,” Hàn Kỳ tổng kết, “Tất cả đều khai ra những lời có lợi cho phe mình.”
Hung thủ đang muốn giảo biện để hòng thoát khỏi trừng phạt.
Chuyện thế này rất thường thấy trong quá trình thẩm lý vụ án.
Thôi Đào bảo Vương Chiêu mang bức vẽ trâm cài tóc tới, lần lượt hỏi 2 bà vú và đám Trần tam lang rằng có phải họ đã từng thấy qua cây trâm này không, giờ đang ở đâu.
Đám Trần tam lang bảo đã từng trông thấy, sau khi cướp được cây trâm từ tay Thái Liên Chi, chúng vốn định giữ làm của riêng, nhưng bị 2 bà vú cầm đi mất.
2 bà vú thì lại nói cây trâm đã bị đám Trần tam lang lấy đi rồi.
Thôi Đào bèn để cho 2 bên giằng co với nhau, cả hai phe vừa bước vào công đường đã bắt đầu nhao nhao.
“Đúng lúc ta có vài lá bùa nói thật đây, chỉ cần các người giơ bùa lên thề, lát nữa nói xong thì đốt đi là sẽ linh nghiệm ngay.”
2 bà vú liền thề độc rằng mình không hề lấy cây trâm, nếu có họ sẽ chết không toàn thây, cả nhà không được yên lành.
Đến lượt đám Trần tam lang, cả bọn đều tỏ ra e sợ, do dự một chút sau đó mới giơ tay thề độc theo Trần tam lang.
Thái độ trên công đường của Trần tam lang thực sự rất phách lối, nếu chỉ thẩm vấn riêng mình y thì Thôi Đào e là khó đánh giá ra được gì.
Nhưng nhiều người thì sẽ luôn có kẻ yếu đuối, dễ lộ sơ hở hơn.
Chuyện đã quá rõ ràng, hẳn là đám Trần tam lang đã giết người, 2 bà vú không nói dối chuyện này.
Thôi Đào không thẩm vấn đám Trần tam lang nữa, những kẻ này rõ ràng không hề khai thật, không có chứng cứ bắt giữ thì chúng sẽ ngậm miệng đến chết cũng không nhận.
Thôi Đào cho chúng lui xuống, thẩm vấn bà vú Chu và bà vú Tôn trước.
Thôi Đào lập tức nhắc tới con trai bà vú Chu và con gái bà vú Tôn, “Tôi vừa đến thăm họ, ai cũng tốt, hiểu chuyện và hay cười.”
Bà vú Chu nghĩ tới đứa con thơ, bà vú Tôn cũng nghĩ tới đứa con gái sắp gả…
“Nếu không phải vì các người mở miệng xúi giục thì Thái thị sẽ hớt hải chạy về nhà vào ngày mưa sao? Trời đổ mưa to như thế, dù đám Trần tam lang có thích đứng ven đường giả cướp đi nữa cũng sẽ không ngu tới mức đứng đợi trong vô định như thế.
Chỉ có một khả năng, chúng biết chắc sẽ có người tới.
Đám Trần tam lang là do các người thuê, chuyện này là thật, chúng không nói dối.”
Thôi Đào khiến bà vú Chu và bà vú Tôn trở nên lo lắng, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, người hơi run rẩy.
“Nếu 2 người là kẻ đã sai khiến gây ra vụ án này thì dù 2 người không tự mình ra tay cũng chính là chủ mưu, nên phạt thế nào đây?” Thôi Đào nhìn về phía Vương Chiêu.
Vương Chiêu nói to: “Nô bộc mưu hại chủ nhân, tội thêm một bậc, trảm lập quyết!”
Bà vú Chu và bà vú Tôn nghe 3 chữ “trảm lập quyết” thì sợ tới mức cả người run bần bật.
“Các người nghĩ sau này con mình còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt người ngoài nữa không? Các người là tội phạm giết người rồi đấy! Xuất giá ư? Ai dám lấy hả? Cưới vợ? Ai dám gả chứ? Đó là con gái và con trai của tội phạm giết người đấy!”
Thôi Đào quay đầu lại hỏi Lý Viễn có bằng lòng để con gái hoặc con trai nhà mình kết hôn với con người như thế không.
“Ta đâu có điên! Mà dù có điên cũng không! Ta chỉ muốn tránh xa mấy người đó thôi!” Lý Viễn phối hợp làm ra vẻ mặt căm ghét.
“Các người chính là chủ mưu!” Thôi Đào lặp lại lần nữa, “Dù các người có tự tay giết người hay không thì đều là chủ mưu cả!”
Bà vú Chu không chịu nổi cái danh này, cả kinh trợn mắt lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, chúng tôi không phải mà!”
“Chúng tôi không có giết người! Chúng tôi không hề muốn Thái nương tử chết mà!” Bà vú Tôn cũng luống cuống theo, “Đó không phải là ý định của chúng tôi! Không phải chúng tôi chỉ điểm mà, là Lý nhị nương! Là Lý nhị nương đấy!”
Rõ ràng rồi.
Thôi Đào vô thức nhìn về phía Hàn Kỳ, bấy giờ sắc mặt của chàng đã lạnh lùng đến cùng cực.
Vì chàng biết rõ liên quan tới Lý nhị nương là thế nào.
Tiếng kinh đường mộc vang vọng cả công đường.
Bà vú Chu và bà vú Tôn không dám nói dối nữa, lần lượt khai thật ra.
Từ sau khi Thái Liên Chi rời khỏi nhà họ Lý để đến chùa Đại Phật, Lý nhị nương sẽ thỉnh thoảng phái người tới tìm bà vú Chu và bà vú Tôn, không đưa tiền thì đưa đồ, dặn 2 bà vú chăm sóc cho Thái Liên Chi thật tốt.
2 người Chu, Tôn vốn đã nhìn Lý nhị nương trưởng thành, cũng có ít nhiều tình cảm với cô ta.
Họ thấy Lý nhị nương khéo hiểu lòng người như thế lại càng đau lòng hơn cho cô ta, hiểu rằng Lý nhị nương lo lắng cho Thái Liên Chi như thế cũng là mong Thái Liên Chi có thể cho cô ta một cơ hội để nối duyên cho mình với Hàn lục lang.
Vì nhận quá nhiều lợi ích từ Lý nhị nương nên cả 2 bà vú đều vô thức cảm thấy Thái Liên Chi có chút không nể tình thân.
Đều là người nhà cả, cũng đâu phải ép cưới gì người ta, sao không thể nói đỡ giúp vài câu để xúc tiến một chút chứ? Tuy trước đây cũng khó chịu, nhưng người thân thì làm gì có chuyện thù ghét nhau?
2 bà vú Chu, Tôn bèn lựa thời cơ mà khuyên nhủ Thái Liên Chi.
Nhưng lần này Thái Liên Chi đã không dễ nghe lời như lúc thị mới gả vào cửa nữa, có khuyên rách mồm cũng vô ích.
2 người chỉ có thể thầm oán trách Thái Liên Chi không biết thức thời, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Đến giữa tháng 5, Lý nhị nương tự mình tới chùa Đại Phật một chuyến để bàn bạc với 2 người Chu, Tôn, chi bằng cứ nghĩ cách cho Thái thị về nhà sớm để nhanh chóng giải hòa với cha cô ta.
2 bà vú vốn đã chán ngấy cuộc sống kham khổ trong chùa, một là thấy 2 vợ chồng xa nhau lâu ngày không tốt, 2 là họ cũng nhớ con của mình, vì thế cả hai lập tức đồng ý với ý kiến của Lý nhị nương.
“Bà vú Đông đi theo Lý nhị nương hỏi nếu giờ chúng tôi có cơ hội thì có nguyện ý giúp Nhị nương không.
Thị nói dù có khuyên Thái nương tử thế nào thì người cũng sẽ không chịu đi tìm Hàn lục lang đâu, vì vậy không thể chỉ thuyết phục bằng miệng được.”
Vì nhắc tới Hàn Kỳ nên bà vú Tôn và bà vú Chu đều sợ hãi nhìn người đang ngồi chính giữa công đường kia.
Hàn Kỳ lạnh nhạt nhìn họ, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt bình thản đến mức đáng sợ, dù không nhìn ra bao nhiêu ý hận thù nhưng lại khiến người bị nhìn cảm thấy run sợ trong vô thức.
Bà vú Tôn mấp máy nói: “Thị nói cần phải có một liều thuốc mạnh để Thái nương tử cảm động, khi có tác dụng thì…”
Bà vú Đông kể lần này họ tới chùa Đại Phật đã đụng phải một đám côn đồ nhỏ tuổi trên đường đang giả cướp hù dọa người khác.
Có thể sắp đặt một chút, dọa Thái Liên Chi sợ sau đó để Lý nhị nương dẫn người tới cứu, như thế Thái Liên Chi sao không cảm động được?
Họ đều biết Thái Liên Chi là một người dễ mềm lòng, sau khi được Lý nhị nương cứu giúp, dù cô ta có nài nỉ chuyện gì cũng sẽ không có lý do từ chối.
Cả Chu và Tôn đều thấy ý kiến này rất hay, bằng lòng phối hợp với kế hoạch của Lý nhị nương và bà vú Đông.
Bà vú Đông bèn bảo cả hai đợi tin, sau này cứ dựa theo chỉ dẫn của họ là được.
Ngày 27 tháng 5 năm đó, cả hai nhận được thông tin của bà vú Đông truyền tới, báo cho họ phải xuất phát vào buổi chiều ngày 28 tháng 5, kèm theo là một bức thư của Lý nhị nương báo tin cha mình bị bệnh nặng, cứ tùy thời mà dùng.
Bà vú Đông còn nói với 2 người Chu, Tôn rằng sau khi xuất phát sẽ có “bất trắc”, không cần phải sợ, chỉ là diễn kịch mà thôi, sau đó Lý nhị nương sẽ dẫn người chạy tới cứu họ.
2 bà vú Chu, Tôn dò hỏi Thái Liên Chi trước, thấy Thái Liên Chi kiên quyết muốn chờ Lý Triêu Nhạc đích thân tới xin lỗi mới về nhà họ Lý nên cả hai không dám nói thêm gì nữa.
Buổi trưa ngày hôm sau trời bắt đầu mưa, cả hai thấy thế lại càng không tiện khuyên Thái Liên Chi khởi hành hôm nay, chỉ có thể giả vờ lo lắng vì nhận được thư, nói với Thái Liên Chi rằng lão gia ở nhà đã bị bệnh nặng.
Dù gì cũng là chồng mình, Thái Liên Chi đọc thư của Lý nhị nương xong sao có thể ở lại chùa được nữa, tất nhiên là phải về gấp rồi.
Lúc sắp tới huyện Trần Lưu, xe của họ bị đám Trần tam lương cướp rồi bị ép tới xưởng gốm.
2 bà vú Chu, Tôn vững tâm lý, không sợ mấy, nhưng Thái Liên Chi thì bắt đầu hoảng loạn.
Thị lấy của hồi môn mang theo ra giao hết tất cả, chỉ giữ rịt lại cây trâm cài tóc, xin đám Trần tam lang thả họ ra.
Đám Trần tam lang thấy tiền liền sáng mắt, nào biết đạo lý gì, tất nhiên là muốn lấy hết.
Vì trời mưa nên quần áo bị ướt dính sát vào da, có kẻ tinh mắt thấy Thái Liên Chi giấu gì đó trong ngực.
Đám Trần tam lang nghĩ hẳn đây là của quý nên bắt thị giao ra, Thái Liên Chi không chịu, 2 bên giằng co nhau, đám Trần tam lang bị chọc giận bèn đá vào cái vào Thái Liên Chi, ấn thị xuống ao.
Lúc này 2 người dân theo dõi của bị phát hiện, cứ thế cũng bị ấn xuống ao.
Đám Trần tam lang chỉ mới mười mấy tuổi, thiếu niên khỏe mạnh, nổi điên lên ra tay không biết chừng mực, đợi tới lúc chúng ý thức được vấn đề thì người cũng đã chết rồi.
Bà vú Chu và bà vú Tôn ở bên cạnh đều sợ đến trợn trừng mắt.
Đám Trần tam lang cũng sợ đến choáng váng, trong nháy mắt tất cả đã im bặt, thậm chí không có tiếng hô hấp.
Sau đó, 2 người Chu, Tôn bắt đầu khóc lóc hô hoán rằng giết người rồi.
Cuối cùng Trần tam lang cũng tỉnh hồn lại, nhìn chằm chằm bà vú Chu và bà vú Tôn, cả hai cảm giác được không ổn liền vội xin tha.
Lúc này có người tới xưởng gốm, Trần tam lang bèn để lại vài anh em để cản người, y thì dẫn người khiêng thi thể đi, bắt Chu và Tôn đào hố chôn xác, đồng thời uy hiếp nếu 2 người dám tùy tiện nói ra ngoài thì chúng sẽ đồng loạt chỉ điểm họ là kẻ giết người.
Với lại hơn nửa vụ bắt cóc này vốn là chúng nhận tiền mà làm thuê, chúng sẽ khai ra hết rằng 2 bà vú là người giúp đỡ.
2 bà vú Chu, Tôn tự biết mình cũng không trong sạch gì cho cam, chỉ có thể làm theo và ngoan ngoãn im miệng.
Họ về Trần Lưu được nửa đường mới gặp được Lý nhị nương dẫn người chạy tới.
Lúc ra cửa Lý nhị nương gặp chút tai nạn, trên đường gặp phải một người đánh xe chở củi chặn được nên mới tới muộn.
2 người Chu, Tôn khóc lóc kể rõ với Lý nhị nương, Lý nhị nương cũng bị dọa đến phát khóc, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Sau đó dưới sự đề nghị của bà vú Đông, Lý nhị nương sắp xếp cho 2 người tới ở trong Mai Hoa Quan.
Vốn định để cả hai ở đó vài năm, đợi khi mọi chuyện hoàn toàn lắng xuống sẽ viện cớ cho họ xuất hiện trở lại.
Thôi Đào và Hàn Kỳ nghe kể như thế, cảm thấy mọi chuyện rất hợp lý.
Sau đó đám Trần tam lang bị thẩm vấn lại giằng co với 2 bà vú lần nữa, Trần tam lang bắt đầu cãi cùn, không chịu nhận.
Y nói lúc đó chúng chỉ là người đứng xem, nhưng đám thiếu niên không thực sự giết người lại không chịu nổi nữa, cuối cùng chịu khai thật ra.
Tất cả kể lại mọi chuyện, cơ bản đều giống với lời khai của 2 bà vú.
Chúng còn nói, sau khi xảy ra chuyện Trần tam lang còn sai chúng đi lấy 2 bó củi và đao bổ củi còn sót lại trên đường của 2 người dân.
Còn cây trâm cài tóc đó, Trần tam lang đã dẫn theo 2 tên anh em tới một cửa hàng mua bán trang sức tên Trân Bảo ở Biện Kinh, chỗ đó không ai biết thân phận của chúng, hơn nữa chọn cửa hàng lớn ở Biện Kinh cũng bán được nhiều tiền hơn.
Trần tam lang có tiền tất nhiên sẽ chia đều có mọi người, như thế tất cả mới ngoan ngoãn câm miệng lại, không ai trách ai, tất cả đều giữ bí mật, không hề nhắc tới chuyện hôm đó nữa.
“Chúng… chúng tôi thật sự không ngờ chỉ đùa một chút, trêu đùa họ một chút mà họ đã chết rồi!”
Thấy hầu hết anh em đều đã khai ra, tất nhiên Trần tam lang cũng hết cách cãi cùn, chỉ biết đau đớn biện giải cho mình.
Từ trước tới nay Vương Chiêu không hề nói bừa trên công đường, nhưng lần này hắn không nhịn được nữa, hung hăng nhìn Trần tam lang chầm chầm: “Đúng là một tên súc sinh mà.”
Hàn Kỳ im lặng ngồi sau bàn xử án, hờ hững nhìn Trần tam lang đang khóc thét hối hận và đám bà vú Chu, bà vú Tôn, một lúc lâu sau, chàng mới lên tiếng ra lệnh thẩm vấn Lý nhị nương và bà vú Đông.
Với tư cách là người liên quan mật thiết, Lý Triêu Nhạc cũng bị giam trong phủ Khai Phong chờ lệnh thẩm vấn.
Thôi Đào và Vương Chiêu cùng nhau dẫn người tới Trần Lưu Lý Gia, vì việc điều tra và bắt giữ 2 bà vú Chu, Tôn đều được tiến hành trong âm thầm, không đánh động gì ra ngoài nên bên nhà họ Lý không hề hay biết.
Đầu tiên bọn Thôi Đào bắt Lý nhị nương và bà vú Đông trước.
Trùng hợp lúc tiến hành bắt giữ Lý Triêu Nhạc, ông ta đang trốn trong phòng nhậu nhẹt.
Dù Lý Triêu Nhạc đã từ quan để chịu đại tang nhưng sau thời gian báo hiếu vẫn có thể phục chức được.
Tuy nhiên hành động này của ông ta đã cắt đứt mối duyên với chữ “quan” rồi.
Lúc Lý nhị nương và bà vú Đông bị bắt vẫn không hiểu tại sao, chất vấn bọn Vương Chiêu: “Các người có lý do gì mà đột nhiên xông vào bắt bọn ta chứ?”
“Vì các người xúi giục giết người đấy!” Vương Chiêu tức tối nói.
Nói cho cùng thì cả hai đã xúi giục đám côn đồ Trần tam lang cướp xe dọa Thái Liên Chi cũng không tính là xúi giục giết người được, nhưng chính vì hành vi khốn kiếp này đã hại chết Thái Liên Chi và 2 người dân có lòng tốt, chẳng khác gì với xúi giục giết người cả.
Lý nhị nương và bà vú Đông nghe vậy liền giật nảy mình, sự thấp thỏm trong lòng họ đột nhiên trương phình ra, cuối cùng trở thành một nỗi sợ vô tận.
Sau khi nghe lời khai của bà vú Chu, bà vú Tôn và Trần tam lang, 2 người hoàn toàn ý thức được: Xong hết rồi!
Khi