Edit: Byun
Beta: TH
Rạng sáng lúc ba giờ, Thiệu Châu say rượu, nằm ngủ trên giường khách sạn, tay chân dang thành hình chữ X.
Mùi rượu ám trên người nồng nặc, gắt mũi, quần áo cũng chưa thay.
Áo sơ mi màu trắng đã cởi hai cúc, nửa vạt áo dắt trong chiếc quần tung ra, nửa còn lại lộn xộn, lếch thếch dắt trong quần, nhăn nhúm không tả nổi.
Cả căn phòng tối đen, chỉ có chiếc đèn ngủ màu da cam trên đầu giường đang sáng.
Cái thùng rác bên cạnh bị anh ta đá đổ.
Anh ta uống rượu với hội anh em đến tận 1 giờ sáng, say đến nỗi mơ mơ màng màng được người khác đỡ vào phòng.
Những người đó đều say tí bỉ nên cũng không ai giúp anh ta dọn dẹp, ném anh ta xuống giường rồi thân ai người nấy lo.
Cho nên mặc dù bây giờ anh ta đang ngủ nhưng cũng không thoải mái là bao.
Lông mày nhăn lại, trong lúc ngủ lại mơ thấy đang đánh nhau với người khác.
Mà người đó cũng không phải ai khác mà chính là người gọi điện thoại rồi còn mắng anh ta nữa – Triệu Cải Cách.
“Tên khốn… Động kinh…”
Anh ta mơ thấy mình đánh một quyền vào đầu người đàn ông kia, để người đó quỳ rạp xuống mặt đất.
Đang định đánh thêm quyền thứ hai thì kỳ lạ lại có tiếng còi cảnh sát thanh chói tai vang lên, còn đang tìm xem đứa nào báo cảnh sát thì đã bị đánh thức.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh anh ta mới ý thức được, chó chết, làm gì có tiếng còi cảnh sát nào.
Là tiếng chuông di động đang ở bên cạnh tai anh ta.
“Chết tiệt…” Nửa đêm rồi ai lại còn đặc biệt gọi điện thoại cho mình!
Anh ta vò vò tóc, cau mày cầm di động lên nhìn thoáng qua, thấy rõ tên người gọi liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quẳng điện thoại qua một bên, đến nghe anh ta cũng lười nghe, ngủ tiếp.
Là con lừa Triệu Cải Cách.
Điện thoại vang lên được một lúc thì tiếng chuông ngừng reo.
Thiệu Châu mơ mơ màng màng lại muốn đi tìm Chu Công* nhưng tiếng chuông điện thoại lại không bỏ qua, tiếp tục không chịu buông tha vang lên.
Anh ta đau đầu muốn chết, trong căn phòng yên ắng thế này, âm thanh ấy y như tiếng chuông đòi mạng anh ta.
(*) Chu Công là nhà chính trị, nhà quân sự, nhà tư tưởng kiệt xuất thời Tây Chu, ông được tôn là người đặt nền móng của Nho học.
Khổng Tử trong Luận ngữ cũng có đoạn viết: “Thậm hề ngô suy dã! Cửu hỹ ngộ bất phụ mộng kiến Chu Công!” (Đáng thương thay! Đạo của ta suy rồi! Đã lâu ta không còn mơ thấy Chu Công nữa!).
Anh ta không kiên nhẫn bò dậy, nghe điện thoại, rống đáp lại y đúc lời nói của anh, “Mẹ nó, tốt nhất cậu nên có công chuyện gì đi!”
Bên kia Triệu Cải Cách cũng rất bình tĩnh, đối với hành động gầm rú của anh ta thì mắt điếc tai ngơ, đi thẳng vào vấn đề: “Ra đây đi, cùng chơi bóng với tôi.”
“…” Thiệu Châu yên lặng một lát, không thể nhịn được nữa quát: “Cậu đúng là đồ bị bệnh!” Nửa đêm ba giờ lại kêu anh ta đi ra ngoài chơi bóng?!
Anh ta không để ý đến tên có bệnh tâm thần đó nữa, cúp điện thoại.
Nhưng mẹ nó hình như tên này lại muốn giằng co với anh ta, anh ta tắt máy bên kia lại gọi lại.
Treo máy thì tên này cũng gọi lại, không để cho anh ta một lúc được bình yên.
Đây là di động của anh ta không tắt máy thì không thể yên đúng không?
Chuyện trong nhà Thiệu Châu rất đặc biệt, anh ta có thể ở bên ngoài chơi bời, cũng có thể buổi tối không về nhà ngủ.
Nhưng điện thoại nhất thiết phải khởi động 24 giờ và phải bảo đảm lúc nào cũng nhận được những cuộc điện thoại quan trọng.
Anh ta đang định kéo số điện thoại Triệu Cải Cách vào danh sách đen.
Nhưng sau khi bị tên này làm ầm ĩ đến tỉnh táo, suy nghĩ lại, tên này không buông tha mà tìm mình như vậy, hay là thật sự gặp phải chuyện gì rồi.
Rốt cuộc thì nửa đêm hôm trước, lúc nghe điện thoại của mình, cảm xúc tên này cũng không ổn định lắm.
Nghĩ vậy, anh ta liền hạ quyết tâm, vọt vào phòng để tắm rửa, cố gắng chịu đựng cơn đau muốn nứt đầu ra, đi tìm tên này.
Lúc anh ta đến đó cũng đã gần 4 giờ sáng, trong quán bida ngoại trừ một người phục vụ nằm bò ngủ gà ngủ gật ở trên quầy bar, cũng không còn những người khác.
Liếc mắt một cái lập tức có thể nhìn thấy bóng dáng đang cầm gậy chơi bóng của Triệu Cải Cách.
Tối hôm trước, Thiệu Châu tìm đường chết, anh ta bị rút hết tinh thần, bây giờ cũng không hơi sức đâu hầu anh chơi.
Anh ta đến chỗ ghế sô pha bên cạnh bàn chơi của anh ta, mềm oặt giống như bùn nhão ngã người trên ghế.
“Hôm nay cậu không đi làm à?” Còn có tinh lực ở đây suốt đêm.
“Bang” một tiếng, quả bóng trắng đụng phải quả màu tím làm nó lăn lăn, lộc cộc rớt vào trong lỗ.
Triệu Cải Cách đứng thẳng dậy, thu gậy lại rồi đổi góc độ, “Có, nhưng tối nay hơi phấn khích, không ngủ được, dứt khoát chơi suốt đêm.”
Thiệu Châu nằm nhoài trên sô pha, nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Chuyện gì vậy?”
Nghe ý tứ này, có vẻ không giống tên này gặp phải chuyện gì quá tệ.
Triệu Cải Cách tìm một góc hoàn hảo, cúi người, cầm cây gậy trong tay, lấy quả bóng màu trắng làm trung tâm, ngắm về phía quả màu đen cuối cùng nằm trên bàn.
Lấy đà đẩy đẩy, “bang” một tiếng, đầu gậy đẩy trúng, quả bóng đen lại rơi xuống lỗ.
Lần này Triệu Cải Cách hoàn toàn thu gậy, thấy được có vẻ tâm trạng của anh không tồi.
Cất gậy sau giá đỡ, khóe miệng Triệu Cái Cách cong lên, mắt nhìn người anh em của mình, có chút khoe khoang và thỏa mãn nói: “Ông đây theo đuổi người ta được rồi.”
“…”
Thiệu Châu cho rằng mình bị