Edit: Byun
Beta: TH
Hạ Tiểu Mãn đi phỏng vấn.
Toàn bộ quá trình phỏng vấn của cô rất thuận lợi nhưng kết quả lại không ổn lắm.
Không phải công ty này không muốn tuyển dụng cô, mà là do cô không thích công ty này.
Đãi ngộ, phúc lợi rất bình thường, lại yêu cầu công nhân viên phải có trách nhiệm cao và nắm chắc rất nhiều các kỹ năng công việc.
Ngoài ra, quy mô của công ty thật sự quá nhỏ.
Tính tới tính lui cũng chỉ có khoảng hai mươi người, những hạng mục mà công ty này đang phụ trách cũng không lớn, tương lai phát triển cũng bình thường, cho nên cô cũng không vừa ý lắm.
Cô đã từng này tuổi, cũng không muốn tùy tiện chọn một nơi công tác không được như ý.
Cô cần một nơi ổn định, cần phải có một công việc ổn định, cho nên cô cần một công ty có tương lai rộng mở.
Như vậy, cô mới có thể làm việc lâu dài với công ty, từ từ thăng chức tăng lương, thế mới đảm bảo được ít nhiều cho cuộc sống.
Nghĩ lại những điều này, cô bỗng cảm thấy buồn bã.
Kỳ thật cô cũng chỉ mới 26, nhưng cô lại cảm thấy chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể trông xa đến tận cuối đời.
Mỗi ngày cẩn thận làm việc, đổi lấy một mức lương cố định hàng tháng.
Cả đời đi làm rồi lại tan tầm, bầu bạn với ánh nắng mặt trời, với ánh đèn neon trong thành phố sau khi mặt trời lặn.
Ôi trời, nhàm chán quá.
Hạ Tiểu Mãn khoác áo lông, đầu đội mũ, cúi đầu bước đi trên đường, ngẫu nhiên dùng mũi chân đá đá mấy hòn đá nhỏ không biết ở đâu ra, cảm thấy buồn chán.
Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, cô tùy tiện tìm một chỗ đứng lại, lấy điện thoại nhìn xem.
Là điện thoại của Triệu tiên sinh.
Khóe môi vô thức cong lên, cô đưa điện thoại lên bên tai, “Alo…” Giọng ngọt ngào như mật.
Cô cảm thấy thật kì diệu, rõ ràng lúc nãy trong lòng cô còn buồn, nhưng khi nghe điện thoại của anh ấy, giọng nói lại trở nên ngọt như vậy?
Cô nghĩ ngợi, cả người lại tiếp tục đi về phía trước.
Trong điện thoại, Triệu Cải Cách hỏi cô, “Phỏng vấn xong rồi hả?”
“Dạ.” Hạ Tiểu Mãn trả lời, “Đã xong rồi.”
Nghe thấy một chút không vui trong giọng cô, anh cười khẽ hỏi: “Không thuận lợi?”
“Đúng vậy.” Hạ Tiểu Mãn méo miệng, gió quá lớn, cô hơi lạnh nên thay đổi tay cầm điện thoại, nói tiếp: “Là do anh không chịu nói rõ với em sự việc kia cho nên em không có tâm trạng để phỏng vấn.”
Đương nhiên là không phải thế, trong lúc phỏng vấn, cô rất thoải mái, không bị anh ảnh hưởng.
Cô lại nghĩ tới cái “âm mưu” kia.
Ở đầu dây bên kia, anh cười nhẹ, phát ra tiếng trầm thấp lại khiến tai cô tê dại.
“Đi ăn với anh không? Trong lúc ăn cơm sẽ nói cho em biết.”
Sự cám dỗ quá lớn nên Hạ Tiểu Mãn không kháng cự được, ngoan ngoãn đồng ý.
“Muốn ăn gì?” Anh ấy hỏi.
“Ừm…” Hạ Tiểu Mãn trầm ngâm một tiếng, ngọt ngấy trả lời: “Nghe theo anh.”
Nói xong, Hạ Tiểu Mãn lập tức hối hận.
Cô không biết người khác yêu đương như thế nào, chỉ cảm thấy bản thân sau khi yêu, cư xử đều không giống cô trước đây.
Trước đây, muốn cô dùng cái giọng điệu ngọt ngấy như vậy nói chuyện thì trăm triệu lần không có khả năng.
Cô cũng đã 26 tuổi, nói vậy có phải rất ghê không, khiến người khác nổi da gà.
Cô bị chính liên tưởng của mình gây sốc một chút, kích thích đến run lập cập.
Cô hắng giọng, cố gắng để bản thân trở về trạng thái lúc bình thường.
“Làm sao vậy?” Bên kia Triệu Cải Cách rất tinh ý nhận ra, dừng nói cho cô nghe đi đâu để ăn, hỏi: “Cổ họng không thoải mái?”
“Không…” Hạ Tiểu Mãn chột dạ, đảo mắt nhẹ giọng nói: “Họng hơi khô.”
“Anh nghe được tiếng gió phía bên em, có phải bên ngoài đang rất lạnh? Không nhiều lời với em nữa, em ngồi tàu điện ngầm đến New Parkway, chúng ta ăn cơm ở đó đi.”
“Ừm.”
Hạ Tiểu Mãn cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhớ lại cái giọng ngọt phát ngấy ấy.
New Parkway là một nhà nhà hàng Nhật, Hạ Tiểu Mãn đến sớm hơn Triệu Cải Cách, được người phục vụ hướng dẫn, ngồi ở một bàn ngay cạnh cửa sổ chờ anh ấy.
Triệu Cải Cách cũng không để cô chờ quá lâu, mười mấy phút đã có mặt.
Người đàn ông dáng vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi, hai chân thon dài thẳng tắp.
Trên người anh mặc chiếc áo len dệt kim cổ chữ V, khoác thêm một cái áo khoác nhẹ nhàng và một chiếc quần màu xanh đậm.
Rõ ràng trông vô cùng đơn giản nhưng lại hết sức hợp thời trang.
Hạ Tiểu Mãn nhìn qua chỗ khác, bưng ly nước nhấp một ngụm, khóe mắt lại không kìm chế được hướng về phía anh ấy.
Cô thật sự nhặt được bảo vật, cũng không biết chỗ nào có được vận may khỉ gió như vậy.
Khụ khụ…
Sặc.
Đúng lúc Triệu Cải Cách đi tới, rút khăn giấy đưa cho cô, “Chăm chú nhìn cái gì vậy? Đến nỗi uống nước cũng bị sặc.”
Tuy hỏi cô đang nhìn gì, nhưng cái giọng điệu xấu xa kia, đôi mắt hẹp dài cười khiêu khích, rõ ràng chính là ám chỉ, trêu chọc cô nhìn trộm anh ấy.
Hạ Tiểu Mãn lại sặc, lần này là do sặc nước miếng.
“Khụ khụ khụ…”
Cô bị sặc đến đỏ bừng mặt mũi, mơ hồ cảm thấy giọng điệu và biểu tình vừa mới kia của anh trong nháy mắt, sao lại có chút lưu manh và hư hỏng?
Còn đâu sự dịu dàng như gió xuân trước nữa?
Cô ngạc nhiên ngước nhìn anh.
Lại thấy vẻ hoà nhã, ấm áp như mọi khi trên nét mặt anh, mang theo ý cười tươi, nhìn cô nói: “Chậm một chút, sao lại để sặc thành như vậy.”
Giọng điệu bao dung như anh trai nhỏ trong nhà.
Hạ Tiểu Mãn lại uống nước.
Được rồi, vừa rồi có thể là do cô tự ảo giác.
Vốn dĩ Triệu Cải Cách muốn ngồi đối diện với cô, nhưng vì lúc cô bị sặc, anh thuận thế đi tới vuốt lưng cho cô, vậy nên sau đó rất tự nhiên ngồi bên cạnh, dựa sát vào cô.
Hạ Tiểu Mãn hơi thắc mắc ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh xoay thực đơn về phía mình hỏi: “Muốn ăn gì nào?”
Hạ