Edit: Byun
Beta: TH
Hạ Tiểu Mãn không nghĩ tới lần đầu tiên dụ dỗ trai đẹp lại thuận lợi như vậy.
Sau khi cùng Triệu Cải Cách ra khỏi bệnh viện, cô vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
“Muốn ăn gì?” Người bên cạnh hỏi cô.
Hạ Tiểu Mãn lấy lại tinh thần, vẻ mặt bình tĩnh duỗi tay vén lại lọn tóc bị gió thổi loạn, “Gì cũng được.”
Nhưng lại không hề hay biết để lộ ra vành tai đã sớm phiếm hồng phản chủ của mình, phơi bày toàn bộ sự khẩn trương và lúng túng của cô bại lộ trước mặt người đàn ông.
Triệu Cải Cách nhìn cô cười một cái, mang theo vài phần kìm nén mà đánh mắt sang chỗ khác, “Vậy đi ăn lẩu đi.”
Lần trước thấy cô ăn cái nồi lẩu nhỏ kia, anh nghĩ cô hẳn là thích nó.
Hạ Tiểu Mãn tùy tiện gật đầu.
“Tôi đi lấy xe, cô ở đây chờ tôi nhé.”
Hạ Tiểu Mãn lại gật đầu, “Được ạ.”
Triệu Cải Cách quay đầu rời đi.
Hạ Tiểu Mãn đứng trong gió lạnh cóng một lát, mới bất tri bất giác phản ứng lại —
Anh ấy có xe?
Lần trước cô còn thấy anh ấy ở trạm xe buýt chờ xe tới.
Không bao lâu sau, một chiếc xe Porsche màu xanh nghênh ngang dừng trước thềm của bệnh viện.
Hạ Tiểu Mãn rụt cổ vào áo khoác đen, thờ ơ liếc nhìn chiếc Porsche một cái rồi không nhìn nữa, yên lặng đợi tiếp.
Mãi cho đến khi cô nghe được hai tiếng tiếng còi xe “bíp bíp” vang lên, Hạ Tiểu Mãn mới ngơ ngác ngẩng đầu.
Cửa kính ghế lái phụ hạ xuống, bên trong xe, một người đàn ông đẹp trai ló người ra nhìn cô với vẻ đầy thâm ý: “Lên xe.”
Hạ Tiểu Mãn: “…”
Cô chần chờ bước vài bước xuống thềm đá, tay run rẩy mở cửa xe.
Sau khi lên xe, thắt dây an toàn, còn chưa chắc chắn hỏi lại, “Đây là xe của anh?”
Không biết có phải Hạ Tiểu Mãn bị ảo giác hay không mà thấy người đàn ông bên cạnh ngập ngừng một lát, mới lên tiếng, “Ừ.”
“…” Hạ Tiểu Mãn có cảm giác không chân thật lắm, không nghĩ tới người hướng nội như anh ấy sẽ mua một chiếc xe táo bạo như thế.
“Có chuyện gì sao?” Người đàn ông bên cạnh thấy cô không nói gì, hỏi lại một câu.
“A.” Hạ Tiểu Mãn lên tiếng, giả bộ không có gì cười nói: “Lần trước tôi thấy anh ở trạm giao thông công cộng chờ xe, tôi còn tưởng rằng anh đi làm bằng xe buýt.”
“Mấy ngày hôm trước sao?”
“Đúng vậy.”
“Xe tôi bị xước nên đưa đến cửa hàng 4S để bảo dưỡng.”
“À, thì ra là thế.” Cô gượng gạo trả lời, bên trong xe nhất thời rơi vào im lặng, Hạ Tiểu Mãn thật muốn cắn luôn lưỡi mình.
Cô hơi không thoải mái nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Một lát sau cô nghe được một tiếng cười khẽ, anh ấy nói: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ nói xe này quá đồng bóng rồi.”
Hạ Tiểu Mãn bị nhìn thấu tâm tư nên cảm thấy xấu hổ, cô vén tóc qua bên tai, giải thích: “Có hơi bất ngờ một tí, không nghĩ tới với tính cách của anh lại mua một chiếc xe như vậy.”
“Là chị của tôi tặng.” Triệu Cải Cách lén cất lại tâm tư nhỏ, vô cùng không có liêm sỉ đổ lại lên đầu người khác, tự tẩy trắng cho mình.
“Anh cũng có chị gái à?” Hạ Tiểu Mãn bất ngờ.
Người đàn ông cong cong khóe môi, “Ừ.”
“Hẳn là chị gái anh rất thương anh.”
Ý cười trên mặt người đàn ông hạ xuống vài phần.
Anh ấy trả lời, “Ừ.”
Hạ Tiểu Mãn kinh ngạc nhìn anh, không hiểu cô đã nói sai chỗ nào rồi, nhất thời không dám tùy tiện mở miệng nữa.
Trong lòng có phần thấp thỏm.
Quả nhiên cô đúng là không am hiểu chủ động.
Triệu Cải Cách lái xe, khóe mắt liếc nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô hơi cô đơn, đang âm thầm tự trách bản thân thì chuyển đề tài, “HaiDiLao Hotpot [1] có được không?”
[1] HaiDiLao Hotpot (海底捞) được dịch từ tiếng Anh – Haidilao International Holding Ltd, là một chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập tại Jianyang, Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc vào năm 1994.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã có thể thấy được cửa kính cao ốc nơi có cửa hàng HaiDiLao.
Hạ Tiểu Mãn gật đầu, “Được ạ.”
Lúc cô nghiêng đầu lại, Triệu Cải Cách thấy khóe miệng cô mới nhớ tới cô còn đang bị nhiệt miệng, không thể ăn cay.
Thế mà lúc nãy anh lại quên mất điều này.
Nghĩ vậy liền muốn bẻ lái tìm đường khác, “Thôi, hay là chúng ta đi ăn thứ khác.”
Hạ Tiểu Mãn khó hiểu, “Sao vậy?”
Triệu Cải Cách liếc cô một cái, chỉ khóe miệng cô, “Không phải cô bị nhiệt miệng sao?”
Hạ Tiểu Mãn theo bản năng sờ khóe miệng mình, chỗ đó đã kết vảy.
Mặt cô nháy mắt đỏ lựng lên, giờ mới phát hiện ra miệng mình đầy bọng nước mà đi thả thính trai đẹp.
Thật là…
Xấu hổ chết.
Cô cảm thấy mất mặt nên ngay lập tức muốn tỏ vẻ mình không để ý chuyện đó, cậy mạnh nói: “Không sao, đừng để bị muộn, đi ăn lẩu đi.” Đã tới rồi rồi.
Triệu Cải Cách liếc mắt nhìn cô một cái, cười khẽ, phát ra âm thanh trầm thấp mà dịu dàng, “Được rồi.”
Một tiếng ầm nổ ra, lỗ tai Hạ Tiểu Mãn nóng bừng, cảm thấy bản thân giống như đang bị châm lửa, thật muốn bùng cháy.
Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng ổn định trái tim đang đập loạn của mình.
Quá phạm quy, được rồi, anh nói với cái kiểu điệu bộ như thế để làm gì?
Có vẻ như ông trời rất chiếu cố cô, lúc nào cũng nghe được lời cô nói…
Hạ Tiểu Mãn mặt không hề bớt đỏ, duỗi tay nhấn hạ cửa sổ xe xuống.
Sau khi để gió lạnh thổi vào mặt, lại cảm thấy mình quá ngu ngốc.
Ngày mùa đông, mở cửa sổ xe ra là ngại mọi người không biết cô đang bị trêu ghẹo có phải không?
Cô tự lừa dối bản thân, nhanh chóng đóng cửa sổ xe lại.
Nhìn trộm người đang ngồi ghế điều khiển bên cạnh.
May quá, anh ấy không có phản ứng gì, chắc là không bị hành động ngốc nghếch vừa rồi của cô chọc cười đâu.
Hạ Tiểu Mãn thành thật ngồi im trên ghế phụ.
Sau đó —
Cô lại thấy Triệu Cải Cách duỗi tay đóng máy sưởi bên trong xe.
Hạ Tiểu Mãn: “…”
Vậy là anh ấy vẫn để ý tới hành động của cô phải không?
Hạ Tiểu Mãn trong nháy mắt muốn độn thổ ngay tại chỗ!
Trời ơi, chừa cho cô chút mặt mũi đi.
Con phố buôn bán đông đúc, Triệu Cải Cách chở cô bị mắc kẹt trong dòng xe cộ tấp nập, cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu xe.
Trong nhà hàng Haidilao, Triệu Cải Cách đề nghị chọn nước lẩu, “Cô bị nhiệt miệng nên tốt nhất vẫn là không nên ăn cay, nước lèo với cà chua được chứ?”
Anh giương mắt, nghiêm túc hỏi ý kiến của cô.
Hạ Tiểu Mãn: “…” Cô lúng túng gật đầu, hơi hối hận đã mời anh hôm nay đi ăn.
Mùa đông đi ăn lẩu, còn để cho người ta vì mình mà ăn nước lèo cà chua.
Quả thật vô cùng mất mặt!
Triệu Cải Cách như đọc được suy nghĩ của cô, vừa gọi món ăn vừa cười nói: “Không cần để ý, khẩu vị thường ngày của tôi cũng rất thanh đạm.”
Hạ Tiểu Mãn không biết thật hay giả, nhưng bị hành động lịch sự của người đàn ông này thu hút.
Cô cảm thấy người đàn ông này thật hoàn mỹ, bất kể là diện mạo, nghề nghiệp, hay là cách đối nhân xử thế đều hợp ý cô.
Cô nghĩ chắc anh ấy cũng có ý với mình.
Dù sao cũng là nam nữ trưởng thành, một người mở miệng nói ra lời hẹn, một người kín đáo đồng ý, nếu không phải hứng thú lẫn nhau thì sao có bữa cơm này.
Nhận ra điều này, trong lòng cô trở nên ngọt ngào hơn, trái tim âm thầm nhảy nhót.
Khi ăn, hai người tùy ý tán gẫu với nhau.
“Thật không ngờ anh lại là bác sĩ.”
“Tôi cũng rất bất ngờ, trong lúc khám bệnh cho người khác lại gặp cô, dọa tôi hết hồn.”
Mắt Hạ Tiểu Mãn sáng lấp lánh nhìn anh ấy, “Thế nào?”
Triệu Cải Cách sờ sờ mũi, nói đùa: “Tôi không thích nhìn thấy người quen ở phòng khám.”
Dù sao những người đến chỗ anh khám bệnh đều là do tim mạch không ổn.
Hạ Tiểu Mãn mỉm cười, nói: “Anh mặc áo blouse trắng rất tuấn tú.”
Triệu Cải Cách nhìn cô bằng ánh mắt nhu hoà, cười: “Thật không?”
Hạ Tiểu Mãn gật đầu, mặc kệ mặt đang nóng dần cũng hài hước giỡn lại: “Đúng vậy, ít nhất thì ngầu hơn tên anh nhiều.”
Lúc cô đi khám bệnh với Do Tình đã biết tên của anh ấy.
Cô vẫn cho rằng “Cải Cách” là tên tài khoản trên mạng của anh ấy, không ngờ là tên thật.
Triệu Cải Cách đỡ trán, “Ông nội của tôi đặt, nhất định phải gắn liền tôi với một đời lịch sử đen tối.”
Hạ Tiểu Mãn bị anh ấy chọc cười, ánh mắt hai người đụng phải nhau, cả hai đều mỉm cười.
Cô nghĩ sau một bữa cơm này, khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần lại không ít.
Sau khi ăn cơm, di động của anh ấy reo lên, Triệu Cải Cách nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, nói với cô một câu: “Xin lỗi.”
Hạ Tiểu Mãn ra hiệu cứ bình thường với anh ấy, nhìn anh ấy điện thoại.
Xung quanh đều mọi người đang ăn lẩu, không khí tương đối ồn ào.
Hạ Tiểu Mãn cũng không thể nghe thấy đối phương đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy Triệu Cải Cách nhìn cô một cái, nhíu mày hỏi lại người bên kia điện thoại, “Bây giờ?”
Hạ Tiểu Mãn theo bản năng buông đũa xuống, cảm thấy khả năng là anh ấy có việc bận.
Cô đã sẵn sàng chuẩn bị đi về, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh ấy: “Không được, mấy người tự chơi đi.”
“Tớ đang có việc, không đi.”
“…” Hạ Tiểu Mãn