Sầm Diên không phản ứng nhiều, chỉ gật đầu nói: "Được."
Cứ như thể nhận giấy đăng ký chỉ là một thứ không quan trọng đối với cô.
Đồ đã được giao rồi, không có lý do gì để ở lại đây, cô đẩy cửa rời đi.
Trước khi đi, cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, giọng ấm áp dặn dò: "Hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe đâu".
Bàn tay đang tìm hộp thuốc lá dừng lại.
Cánh cửa lại đóng lại.
Là người duy nhất còn lại trong phòng làm việc, lông mi Thương Đằng rũ xuống, thả lỏng tay ra, đặt lên bàn.
Không biết anh đang nghĩ gì, đôi mắt ấy không có tiêu cự.
Cả người vẫn rất bình tĩnh.
Cục dân chính mở cửa lúc tám giờ.
Sầm Diên có chút việc phải làm, phải tới cửa hàng vải một chuyến.
Cô dậy lúc sáu giờ.
Nghĩ rằng làm xong việc thì trở về vẫn vừa kịp giờ.
Vào mùa đông đường trơn trượt, cô không lái xe mà đến ngã tư và gọi một chiếc taxi.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc này bầu trời vẫn một màu xanh mờ mờ.
Không có nhiều người trên đường, cũng ít xe cộ.
Cô tựa đầu vào cửa kính xe, ngủ gật.
Tối hôm qua cô ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm như vậy, tính thời gian thì cô còn chưa ngủ được năm tiếng.
Đang mơ màng thì bị đánh thức do xe phía sau không phanh kịp và va chạm ở ngã tư đang chờ đèn đỏ.
Ngay cả khi thắt dây an toàn, lực va chạm cực lớn đã khiến cơ thể của Sầm Diên đổ về phía trước.
Chính nỗi đau này đã hoàn toàn kéo suy nghĩ của cô trở lại.
Trên cánh tay có một vết thương không quá dài nhưng cũng không hề ngắn.
Lượng máu chảy ra nhiều hơn đáng kể so với người bình thường.
Cô đột nhiên hoảng sợ, lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa, băng bó vết thương.
Lúc này, tài xế đã xuống xe để kiểm tra tình hình.
Máu không ngừng chảy, cô mở cửa xe xin tài xế đưa mình đến bệnh viện trước.
Tài xế nhìn thấy vết thương trên cánh tay của cô, liền nói với chủ xe Porsche ngồi sau: "Nhìn xem anh đâm mạnh như thế nào đi, khách của tôi cũng bị thương rồi, anh nói nên bồi thường như thế nào!"
Chủ sở hữu chiếc Porsche vẫn giữ phong độ và lễ phép: "Xe của tôi có bảo hiểm, chúng ta giữ nguyên hiện trường và đợi công ty bảo hiểm đến."
Chiếc khăn lụa màu be loang lổ vết máu, bàn tay che vết thương cũng đỏ lên.
Cũng không biết là do lạnh hay do sợ hãi.
Giọng của Sầm Diên khẽ run: "Phiền anh đưa tôi đến bệnh viện trước được không, tiền này tôi sẽ trả."
Tài xế taxi liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, có vẻ ông chủ Porsche trông giàu có hơn cô một chút.
Anh ta không chút do dự từ chối: "Vết thương của cô không phải chỉ mới bị trầy một chút thôi sao? Không cần làm ầm ĩ như vậy.
Mấy cô gái nhỏ bây giờ thật là yếu ớt quá."
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, Sầm Diên cuối cùng cũng từ từ bỏ tay xuống, không tiếp tục mở miệng nữa.
Cô trả tiền cho đoạn đường vừa rồi và lại tiếp tục đi về phía trước, cố gắng gọi xe.
Nhưng có quá ít người qua lại vào giờ này, cũng không có nhiều xe trên đường.
Lấy điện thoại ra, trên đầu danh bạ là tên của Thương Đằng.
Cô muốn gọi cho anh, nhưng do dự một lúc, cô lại khóa màn hình điện thoại.
Từng cơn gió lạnh buốt phả vào mặt, sắc như vết dao cứa.
Tuyết bên đường chưa kịp dọn sạch, cô bước cao bước thấp đi trên đường.
Máu đỏ chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả mảng trắng.
Nó giống như một bức tranh tuyệt đẹp và kỳ quái, nhưng Sầm Diên chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Loại cảm giác này thật không dễ chịu, đây là lần đầu tiên cô bị thương và chảy máu kể từ khi mắc phải căn bệnh này.
Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Điều gì đang chờ đợi cô?
Cô quấn chặt khăn quàng cổ, tự an ủi trong lòng, đừng sợ, sẽ không sao đâu.
May thay, một chiếc taxi đã dừng lại trước mặt cô.
Từ đây đến bệnh viện mất khoảng nửa tiếng, không quá xa.
Vết thương dài như thế này, nếu là người khác, có lẽ máu đã đông lại.
Nhưng cô vẫn không ngừng chảy máu.
Bàn tay che vết thương, máu không ngừng chảy ra từ giữa các ngón tay, vết máu nhỏ giọt trên miếng đệm bàn chân.
Một mùi máu tanh ngọt trong không khí.
Tài xế lo lắng hỏi: "Cô gái, cô không sao chứ?"
Bởi vì anh ta nhìn từ gương chiếu hậu thấy khuôn mặt vốn đã trắng của cô trở nên tái nhợt và không còn chút máu nào.
Sầm Diên đặt tay lên lưng ghế phụ lái, yếu ớt gật đầu: "Tôi không sao."
Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, giống như ngọn gió tháng tư, nhưng tiếc là gió quá yếu.
Như thể nó có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tài xế bất giác đạp ga và phóng nhanh hơn.
Khi đến bệnh viện, Sầm Diên đưa cho anh ta thêm 500 tệ nữa.
Cô nhẹ giọng xin lỗi: "Thực sự xin lỗi vì đã làm bẩn xe của anh.
500 tệ này là tiền rửa xe."
Tài xế vốn muốn từ chối, nhưng cô đã đi xa mất rồi.
Anh ta nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, rồi cúi đầu nhìn mấy tờ tiền trên tay đã dính màu máu nhạt.
Đây có lẽ là cô gái dịu dàng, có học thức nhất mà anh ta từng gặp.
Thật đáng tiếc.
Anh ta nhìn vào gương chiếu hậu và quay xe đi.
Thật tiếc khi một cô gái tốt như vậy, mà dường như không được số phận đối xử tử tế.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Sầm Diên không còn nhớ cô đã vào bệnh viện như thế nào.
Có lẽ thậm chí còn chưa đi vào.
Bởi vì cô đã ngất đi.
Trước mặt tối đen, cô hoàn toàn mất đi ý thức, nặng nề ngã xuống đất.
Khi tỉnh dậy, y tá đang thay thuốc cho cô, là một số loại thuốc kháng viêm.
Vết thương đã được cầm máu, không còn nghiêm trọng nữa.
Cô ngất xỉu vì mất máu quá nhiều và do suy nhược cơ thể.
Cô y tá vừa thay thuốc vừa nói về các biện pháp phòng ngừa.
Sầm Diên chật vật ngồi dậy khỏi giường, cô khó khăn nhấc người dậy.
Thay thuốc xong, y tá rời đi.
Sầm Diên liếc nhìn bầu trời đang tối dần bên ngoài cửa sổ, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho Thương Đằng, nhưng lại thấy trên đó có hơn 30 cuộc gọi nhỡ.
Tất cả từ cùng một người.
Là Thương Đằng.
Cô do dự dừng động tác, cuối cùng mở khóa màn hình và gọi lại.
Sau một vài tiếng bíp, điện thoại đã được kết nối.
Đêm đã sâu hơn, giọng anh khàn đến mức như vừa nuốt phải một nắm cát nóng bị nắng thiêu đốt, dây thanh quản cũng như bị bỏng.
Tôi đã gọi cho em rất nhiều lần.
Nhưng khi mở miệng lại thành "Sao không nghe máy?"
Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng có chút mệt mỏi không che giấu được.
Anh rất giỏi kiểm soát cảm xúc, lúc nào cũng mang vẻ mặt lãnh đạm.
Nhưng vào lúc này, có thể anh thực sự mệt mỏi.
Thậm chí không có đủ sức để ngụy trang.
Sầm Diên định mở miệng giải thích.
Cô muốn nói với anh rằng cô bị tai nạn xe trên đường, cô bị bệnh máu khó đông, cô ngất đi, cô mới tỉnh lại.
Vì vậy mới không nhận được cuộc gọi từ anh.
Tuy nhiên, Thương Đằng đã ngắt lời cô trước khi cô kịp nói ra.
Giọng anh lãnh đạm: "Cứ vậy đi, tôi sẽ không miễn cưỡng em."
Điện thoại nhanh chóng bị tắt.
Sầm Diên nhìn màn hình điện thoại đang dần tối đen, dời tầm mắt ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Gió nổi lên rồi, tiếng các cành cây bị gió thổi bay.
Kiểu thời tiết này thật quen thuộc.
Cái ngày mà cô có ấn tượng sâu sắc nhất với Trần Mặc Bắc dường như cũng chính là tình trạng thời tiết như này.
Từ nhỏ sức khỏe Sầm Diên đã không tốt, có lần cô ngất xỉu vì sốt cao giữa buổi học và được đưa đến bệnh xá để truyền dịch.
Qua tấm rèm, cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Giọng Trần Mặc Bắc nhẹ nhàng, tiếng kêu yếu ớt: "Em rất sợ."
Thương Đằng nhẹ giọng an ủi cô ấy: "Không sao đâu, sẽ không đau đâu, rất nhanh sẽ ổn thôi."
Thuốc của Sầm Diên gây khó chịu cho dạ dày, vì vậy bác sĩ đã đặt một thùng rác bên cạnh giường để cô có thể nôn ra bất cứ lúc nào.
Sầm Diên chống tay lên thành giường, nôn mửa cho đến khi không còn sức lực.
Bụng trống rỗng và bắt đầu cảm thấy buồn nôn trở lại.
Cô nghe thấy Thương Đằng hỏi Trần Mặc Bắc: "Em muốn ăn gì, anh đi mua cho em."
Bởi vì vừa đứng dậy muốn nôn, kim trên mu bàn tay của cô dịch chuyển, mũi kim bị lệch, một vết nhỏ thương nhanh chóng phồng lên, rất đau.
Cô y tá bước vào và giúp cô chỉnh lại.
Khoảnh khắc tấm rèm mở ra, Sầm Diên nhìn thấy Thương Đằng hơi nghiêng người và đắp cho Trần Mặc Bắc một tấm chăn mỏng.
Anh và Kỷ Thừa không chỉ ngoại hình tương tự, mà thậm chí khi nói chuyện dịu dàng thì giọng nói cũng tương đồng.
- -----------------
Phòng khách không bật đèn, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng cũng không có nhiều tác dụng chiếu sáng.
Có vài tàn thuốc đã tắt nằm rải rác trên chiếc gạt tàn trên bàn.
Di động vừa cúp máy đã bị ném trên bàn.
Xuyên suốt màn đêm tĩnh lặng, Thương Đằng mặc một bộ vest thẳng thớm ngồi trên ghế sô pha.
Chiếc cà vạt là món quà sinh nhật mà Sầm Diên đã mua cho anh vào năm ngoái, khuy măng sét là cô mua năm nay.
Bộ vest trên người là bộ họ mặc trong ngày cưới.
Anh cầm sổ hộ khẩu ở nhà đợi cả ngày, không ăn uống gì.
Có lẽ cửa sổ không đóng chặt, có gió lạnh thổi vào.
Thương Đằng xé cà vạt và kéo nó ra.
Rồi đi lên lầu.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Một tiếng trước bà Kỷ Lan gọi tới và yêu cầu anh về nhà.
Anh cởi quần áo và mặc một bộ mới.
Mắt anh rơi vào chiếc khuy măng sét, cuối cùng quay người đi xuống lầu.
Nhà mà mẹ anh đề cập đến là nhà riêng của bà ở ngoại