*****
Sầm Diên lại cảm ơn Thương Đằng, gần đây dường như cô đã nói với anh lời này rất nhiều lần.
Anh giúp đỡ cô rất nhiều, hơn nữa còn là kiểu không mong đợi được đáp lại.
Sầm Diên thực sự rất sợ mắc nợ người khác, bởi vì cô cảm thấy có thể cô sẽ không có năng lực trả được.
"Không có năng lực" này không phải vì cô không trả nổi, mà là vì cô sợ rằng mình không có thời gian.
Đối với một người bệnh, tương lai là một chặng đường đếm ngược, giống như một chiếc đồng hồ cát gia tốc, thời gian trôi qua nhanh hơn người bình thường.
Sau khi tiêm xong một ống thuốc, Thương Đằng rút kim ra và giữ nó cho cô.
Đầu ngón tay anh ấm áp, chạm nhẹ trên mu bàn tay cô.
Sầm Diên định rút tay lại, không ngờ lại bị anh nắm chặt.
Dáng vẻ anh như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng hỏi cô: "Hôm nay mấy giờ em tan làm?"
Sầm Diên hơi hoảng hốt: "Nếu không bận, chắc là năm giờ rưỡi."
"Ừm." Anh sợ sẽ làm cô đau nên ấn nhẹ, "Anh qua đón em".
"Không cần."
Thương Đằng phớt lờ cô, giả vờ như không nghe thấy.
Sầm Diên im lặng một lúc, cuối cùng bất lực thở dài.
Sao trước đây cô không biết Thương Đằng còn có một mặt như vậy, gặp phải đề tài không thích liền giả câm giả điếc.
Rõ ràng là một người chín chắn và lý trí, nhưng giờ lại trở nên ngây thơ, không nói lý lẽ.
Sầm Diên thấy thật buồn cười, không kìm được, cô thật sự bật cười.
Không phát ra tiếng động, chỉ mím môi cười, nhưng Thương Đằng đã nhìn thấy.
Anh ngước lên, lặng lẽ nhìn cô.
Lén cười bị phát hiện, khuôn mặt Sầm Diên có chút đỏ lên, cô khẽ mím môi, muốn xin lỗi, không nên giễu cợt anh.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông giống như một vực sâu, bắt đầu có những gợn sóng li ti.
Thương Đằng vươn tay sờ đầu cô, động tác nhẹ nhàng, dịu dàng nói: "Ở trước mặt anh, không cần phải che giấu cảm xúc."
Rèm cửa bị gió thổi tung, ánh nắng mặt trời tràn vào, bao phủ lên người họ.
Bánh quy ngủ ngon lành trên ổ.
Có một cảm giác năm tháng tĩnh lặng và yên bình.
- -----------
Đã mấy ngày không gặp Sầm Diên, sau khi nhìn thấy cô, Đồ Huyên Huyên như sắp khóc tới nơi, ôm chầm lấy cô, không ngừng ê a nói nhớ cô.
"Bệnh của chị có khá hơn chưa? Mấy ngày không gặp, em nhớ chị chết mất."
Bỗng dưng nghỉ không lý do, Đồ Huyên Huyên nhất định sẽ lo lắng, sợ cô ấy suy nghĩ lung tung, nên Sầm Diên nói dối rằng cô bị cảm và đang sốt.
Cô ôm cô ấy, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, cảm nhẹ, đã khỏi rồi."
Đồ Huyên Huyên ôm cô, cọ cọ một hồi.
Khóe mắt cô ấy vô tình thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Tình cờ anh cũng đang nhìn cô ấy, vẻ mặt của anh không được tốt lắm.
Không biết vì lý do gì, Đồ Huyên Huyên đột nhiên có ảo giác bị bắt gian tại giường.
Cô ấy vội vàng buông tay.
Sầm Diên cũng nhìn thấy Thương Đằng, cô vuốt nếp nhăn trên cổ áo của Đồ Huyên Huyên, hỏi anh: "Anh còn chưa đi về à?"
Thương Đằng gật đầu, bước vào, đặt thứ trong tay lên bàn: "Có mua một ít hoa quả cho em ở cửa hàng gần đây, đã rửa sạch."
Dâu tây và cherry, có cả vải.
Tất cả đều là những thứ Sầm Diên thích ăn, được đóng gói trong hộp, tận vài hộp.
"Nhớ ăn trưa, chiều anh tới đón."
Dường như sợ Sầm Diên từ chối, nên khi cô chưa kịp nói gì thì Thương Đằng đã quay lưng bỏ đi.
Cho dù ở trong đám đông tấp nập, anh vẫn là người dễ thấy nhất.
Mặc bộ vest thiết kế riêng, dáng người cao lớn, như ngọc như tùng.
Dù chỉ là bóng lưng vẫn mang một sự xa cách và cao quý thấm đẫm từ trong xương tủy.
Có đôi khi Sầm Diên cũng thấy đau lòng vì anh.
Dường như anh đã xây tường cao, vây quanh tứ phía, không cho bất kỳ ai đến gần mình, từ chối người khác cách xa hàng nghìn dặm.
Nhưng Sầm Diên lại không biết, bất kể bức tường cao bao nhiêu, chỉ cần là nơi có cô, Thương Đằng đều sẽ để dành một cánh cửa, tự tay mở nó ra, cầu xin cô đi vào.
Không hề có thiên vị, mà là sự độc quyền, cũng là duy nhất.
Mặc dù Thương Đằng đã đến đây vài lần, nhưng Đồ Huyên Huyên không thể kìm được trái tim đập loạn xạ mỗi khi nhìn thấy anh.
"Chị Sầm Diên, anh rể cũ của em đẹp trai như vậy, sao chị có thể bằng lòng ly hôn với anh ấy vậy? Nếu là em, em nhất định không nỡ buông tay.
Cho dù chỉ đặt ở nhà như một bình hoa, mỗi ngày nhìn thấy thì tâm trạng cũng sẽ tốt hơn! "
Cô ấy mang vẻ mặt hoa si, ôm trái tim thiếu nữ của mình, lưu luyến nhìn Thương Đằng rời đi.
Sầm Diên cười bất lực: "Đợi em lớn hơn chút nữa, tự nhiên sẽ hiểu."
Người đến người đi, lập tức không thấy bóng dáng anh nữa.
Không còn mục tiêu, Đồ Huyên Huyên thu hồi tầm mắt, lại ngồi xuống ghế: "Dù 80 tuổi, em vẫn mê trai đẹp.
Sống vì trai đẹp, chết vì đẹp trai, cả đời chiến đấu vì trai đẹp hết mình!"
Sầm Diên mỉm cười, đưa cây kéo cho cô ấy: "Vậy có thể giúp trai đẹp cắt mẫu trước được không?"
Khách hàng của đơn hàng này là nam, còn là Đồ Huyên Huyên đến tận nơi thương lượng và đo size.
Nhớ lại vóc dáng và khuôn mặt đó, Đồ Huyên Huyên mím môi: "Anh ta thì sao gọi là đẹp trai."
Sau nhiều ngày, Đồ Huyên Huyên đã thành thạo hơn rất nhiều, rất nhiều việc không cần Sầm Diên tự làm nữa.
Như vậy, cô cũng nhàn rỗi hơn.
Nhìn dâu tây trên bàn, Sầm Diên cầm lấy một quả rồi cắn một miếng nhỏ.
Rất mọng nước, cũng rất ngọt.
Suy nghĩ kỹ lại, xem ra trên thế giới này có rất nhiều thứ xinh đẹp, như hộp dâu tây này, hoặc như tòa nhà nhỏ có sân mà cô dự định sẽ có.
Vì vậy, cô vẫn muốn sống thật tốt, vì những thứ không đáng kể nhưng đẹp đẽ này có thể chữa lành cho cô.
Khi kiếm được nhiều tiền hơn, đủ để nuôi sống cô và mẹ Châu, cô sẽ quay về.
Sống một cuộc sống mà cô mong muốn, nhàn nhã, nhưng thanh thản, không cần suy nghĩ nhiều.
Có thể là do buổi sáng ăn quá nhiều dâu tây, đến giờ ăn trưa, Sầm Diên vẫn không quá đói.
Khi Đồ Huyên Huyên gọi đồ ăn, cô ấy hỏi Sầm Diên có muốn ăn chút không, cô lắc đầu cười: "Mọi người ăn đi, chị không ăn nữa đâu."
Cô có chút buồn chán, lấy bút viết, vẽ trên giấy.
Cô vẽ mẹ Châu, Giang Kỳ Cảnh, và cả Bánh quy.
Đồ Huyên Huyên mỗi ngày đều phải vật lộn rất lâu chỉ để nghĩ xem nên ăn cái gì.
Vừa lúc đang suy nghĩ nên ăn bibimbap hay phở thì người giao đồ đã tới cửa: "Xin chào, đồ ăn của quý khách."
(Bibimbap hay Pibimpap là một món ăn Triều Tiên.
Về từ nguyên, bibim có nghĩa là "hỗn