Sầm Diên đẩy vài lần, nhưng không đẩy ra được.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đẩy anh ra.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Anh không nói, vùi mặt vào vai cô.
Trên người Sầm Diên có một mùi hương hoa dễ chịu, lẽ ra là lúc nãy bị nhiễm ở cửa hàng hoa.
Có lẽ mùi hương này có tác dụng an thần, hoặc là cái ôm của Sầm Diên có thể mang lại cho anh một phần tình cảm thiếu hụt.
Tâm trạng Thương Đằng dần bình tĩnh trở lại.
Sầm Diên đợi hơi thở gấp gáp của anh vững vàng lại, mới hỏi: "Anh đã ăn chưa?"
Thương Đằng lắc đầu.
Bà Kỷ giữ anh lại ăn tối, nhưng Thương Đằng không muốn ở lại đó một khắc nào.
Ý niệm muốn nhìn thấy Sầm Diên càng thêm mãnh liệt, vì vậy anh trực tiếp lái xe tới đây, không có ai ở nhà, anh đã ở dưới lầu đợi, đợi rất lâu.
Cuối cùng, cũng gặp được.
Trước đây, bất kể lúc nào, cơ thể Thương Đằng cũng luôn ấm áp, không biết đã hứng gió lạnh bao lâu, bây giờ ngay cả bàn tay cũng lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cả cô.
Vì vậy, Sầm Diên nói: "Vào trước đi, bên ngoài lạnh lắm."
Cửa thang máy mở ra, một đôi mẹ con đi ra, họ thường xuyên đi ra ngoài nên nhiều lần gặp nhau.
Cô bé lần nào cũng chào hỏi lễ phép.
"Chào buổi tối chị xinh đẹp, chào chú ạ!"
Khi Thương Đằng nghe cách xưng hô này, anh khẽ cau mày, đóng cửa thang máy, mặc dù Sầm Diên vẫn đang nói chuyện với cô bé.
Sầm Diên nhẹ giọng khiển trách: "Anh như vậy thật không lễ phép."
Lại bắt đầu dạy dỗ anh.
Cô trực tiếp nhấn tầng 8, thang máy đều đặn đi lên.
"Gần đây anh có vẻ càng ngày càng nóng tính."
Mặc cho Sầm Diên có nói gì, anh cũng chỉ yên lặng lắng nghe, như am hiểu chân lý càng ngụy biện thì càng bị mắng.
Tuy rằng không có chuyện Sầm Diên mắng anh.
Quả thật, gần đây cảm xúc của anh dường như vẫn luôn trên bờ vực bùng phát.
Bệnh của Sầm Diên, tình trạng lộn xộn trong nhà, anh cảm thấy lý trí của mình đang bị đe dọa.
Nhưng mà, kết quả có vẻ không quá tệ.
Ngay cả Sầm Diên cũng không nhận ra, cô đã bắt đầu "quản" anh.
Lúc trước, dù anh có làm gì cô cũng thấy không sao cả, bởi vì cô không quan tâm.
Vì vậy, liệu anh có thể mạnh dạn cho rằng Sầm Diên đã bắt đầu quan tâm đến anh?
Nếu không, tại sao cô lại muốn quản anh, rõ ràng là không cần thiết.
Mặc kệ có phải là bản thân đơn phương tình nguyện hay không, nhưng sau khi thông suốt, Thương Đằng vẫn rất vui vẻ.
Tâm trạng âm u cả một ngày cuối cùng cũng chuyển biến.
- -----
Sầm Diên nấu cơm, nhưng việc cắt rau thì Thương Đằng không dám để cô làm.
Mặc dù Sầm Diên nói cô vẫn chưa yếu ớt tới mức đó, nhưng Thương Đằng vẫn nhất quyết không đồng ý.
Khi hai người giằng co, luôn có một bên bại trước.
Sầm Diên chính là người giơ cờ trắng đầu hàng.
Cô rất ít khi tranh chấp kịch liệt với người khác, huống chi chỉ là thái rau, nếu Thương Đằng muốn thì để anh thử xem.
Hôm nay cô muốn đổi khẩu vị, làm một chút cà ri.
Vì vậy đã rửa sạch khoai tây và cà rốt rồi để Thương Đằng cắt thành khối vuông.
Cô ở trong phòng khách trêu chọc con mèo một lúc, sau đó vào kiểm tra tiến độ.
Nhìn thấy những miếng khoai tây lớn nhỏ không đồng nhất, Sầm Diên đột nhiên nghi ngờ, liệu người nói khi ở nước ngoài phải tự làm việc nhà một thời gian có thực sự là Thương Đằng hay không.
Cô vừa muốn mở miệng, hay là cứ để cô làm.
Thương Đằng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, theo tiềm thức đặt con dao cách xa cô.
"Em đi ra ngoài ngồi trước đi, lập tức sẽ xong."
Sầm Diên im lặng một lúc: "Nên cắt chúng thành cỡ như nhau, nếu không mùi vị có thể không ngon lắm."
Thương Đằng hơi nhướng mày, tựa hồ không biết nguyên liệu nấu ăn cũng liên quan đến kích thước.
Khi ở nước ngoài một mình, quả thật anh có làm việc nhà, nhưng chỉ là dọn dẹp đơn giản.
Sau lại thuê người giúp việc, anh cũng không bao giờ quan tâm đến chuyện đó nữa, huống chi là tự mình nấu nướng.
Có lời nhắc nhở của Sầm Diên, lần này anh rất cẩn thận, mỗi một khối lớn nhỏ đều được anh đo đạc cẩn thận bằng mắt.
Thậm chí, nếu điều kiện cho phép anh còn muốn mượn công cụ.
Anh luôn nghiêm túc với những lời Sầm Diên nói.
Thực ra anh cũng không tính là khắt khe, cùng lắm xem như công tư phân minh.
Với những chuyện không dựa trên nguyên tắc, anh thường chọn cách làm ngơ, nhắm một mắt mở một mắt.
Đối nỗi nguyên tắc của anh là gì, thì cũng quá rộng.
Cụ thể, chính là lợi ích của anh.
Có thể là thực tế một chút, nhưng người làm ăn nào mà không thực tế.
Anh lại không phải nhà từ thiện, kiếm được chút tiền thì muốn báo đáp cho xã hội.
Nhưng bây giờ, chỉ có một.
Đó là Sầm Diên.
Giang Ngôn Châu khi đó đã tự miêu tả về bản thân như thế nào?
Đúng rồi, não yêu đương.
Anh ta tự giễu, nói mình đã trở thành một người có não yêu đương, không thể sống thiếu một người phụ nữ.
Thương Đằng đã gặp người phụ nữ đó vài lần, nhưng lần nào cũng không nhớ cô ấy trông như thế nào.
Không phải bởi vì cô ấy không đẹp, mà là anh chưa nhìn nghiêm túc lần nào.
Anh vô cảm với những lời tự giễu của Giang Ngôn Châu.
Không hiểu, cũng chưa từng hỏi.
Thậm chí còn không phải người xem, nhiều lắm chỉ là bạn bè thỉnh thoảng tụ tập vui chơi, uống rượu.
Hay đúng hơn là bạn nhậu.
Quen biết qua việc kinh doanh, có liên quan đến lợi ích, tình cảm không có chuyện thuần túy.
Nhưng bởi vì bậc cha chú quen biết nhiều năm, Thương Đằng và anh ta mới tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Không ngờ bản thân đã từng đứng bên lề thờ ơ nhìn Giang Ngôn Châu đau khổ vì tình, bây giờ lại nhanh chóng bị nếm trải cảm giác phong thủy luân chuyển.
Thương Đằng lắc đầu, cười bất lực.
Chính anh hiện tại cũng đã trở thành một kẻ có não yêu đương, không thể sống thiếu một người phụ nữ.
Bánh quy gần đây có vẻ ít thù địch hơn với Thương Đằng, điều này hẳn là do anh thường xuyên đến đây.
Không vừa mắt cũng dần dần thuận mắt.
Sầm Diên nấu cà ri xong, múc cơm và mang ra ngoài.
Cô không thể ăn quá cay, nên trước khi làm đã hỏi khẩu vị của Thương Đằng.
Nếu anh muốn ăn cay, cô có thể làm riêng.
Thương Đằng lắc đầu: "Không cần phiền phức như vậy, cứ theo sở thích của em đi."
Bánh quy ngửi thấy mùi thơm, cũng đứng trong phòng khách vừa kêu vừa nguẫy đuôi.
Sầm Diên đổ cho nó một ít thức ăn mèo, lấy thêm một vài thìa thức ăn đóng hộp cho mèo.
Để nó tự ăn ở đó.
Thương Đằng nhìn lướt qua, hỏi Sầm Diên, "Lần trước không phải nói muốn nuôi chó sao?"
Sầm Diên rót hai cốc nước, đặt trước mặt cô và Thương Đằng.
"Ừ, nhưng nghĩ