Sau lần đó, hết thảy giống như đều trở về nguyên trạng.
Thương Đằng không còn tới tìm Sầm Diên nữa.
Nhưng Giang Kỳ Cảnh mỗi ngày đều tới, mang thức ăn đa dạng cho cô.
Đều là chút canh bồi bổ, cậu nhờ dì nấu bếp ở nhà làm.
Có một lần cậu mang sủi cảo tới, Sầm Diên ăn mấy cái, có chín, có chưa chín kỹ, còn có một ít bao không kín, vỏ sủi cảo và nhân bị tách rời.
Giang Kỳ Cảnh đỏ mặt, nói đây là cậu mua ở quán sủi cảo dưới lầu.
"Lần sau không mua ở đấy nữa."
Cậu thu dọn đồ đạc, giọng điệu có chút cứng đờ.
Sầm Diên cười, không nói gì.
Tĩnh dưỡng lâu như vậy, cô đã có thể xuống giường tự do hoạt động.
Hai ngày trước, Triệu Yên Nhiên mới biết chuyện Sầm Diên nằm viện, còn là hỏi Giang Kỳ Cảnh mới biết.
Trong thời gian ở nước ngoài, cô ấy vẫn luôn liên hệ với Sầm Diên.
Gần đây nhắn tin cho cô cũng không có ai trả lời, lo cô xảy ra chuyện nên đã gọi cho Giang Kỳ Cảnh.
Lúc này mới biết được tin Sầm Diên bị tai nạn xe.
Cùng ngày, cô ấy liền mua vé máy bay, chiều nay đến nơi.
Sầm Diên bảo nếu lát nữa Giang Kỳ Cảnh không có việc gì thì tới sân bay đón Triệu Yên Nhiên giúp cô.
Giang Kỳ Cảnh gật đầu, nói: "Được."
Triệu Yên Nhiên đã chia tay cậu bạn trai sinh viên kia từ lâu.
Hai người ngọt ngào được một thời gian, sau đó cô nàng ngại tên chó con đó quá dính người, dùng lý do ra nước ngoài để đá người đi.
Nghĩ Triệu Yên Nhiên lát nữa liền tới đây, Giang Kỳ Cảnh thậm chí có chút lo lắng: "Giọng chị ta lớn như vậy, lát nữa tới đây, chị còn có thể nghỉ ngơi tốt được không?"
Sầm Diên cầm cốc giữ nhiệt, uống một ngụm nước ấm: "Cậu ấy biết chừng mực."
Giang Kỳ Cảnh lột một quả chuối đưa cho cô: "Vậy em đi trước, có chuyện gì nhớ gọi cho em, biết chưa?"
Giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Sầm Diên cười nói: "Đã biết."
-
Buổi chiều, trời bắt đầu mưa, rất nhỏ, hạt mưa rơi xuống cũng không nghe thấy tiếng động quá lớn.
Cửa sổ đóng kín, nhưng rèm không kéo, vài giọt nước mưa bị gió thổi dính lên mặt cửa kính.
Trên TV đang chiếu Gintama.
Vẫn luôn là kênh này, Sầm Diên cũng không đổi, chiếu cái gì thì cô xem cái đó.
Cũng không phải thật sự muốn xem, chỉ là khi ở một mình, cô luôn dễ suy nghĩ lung tung.
Cần phải làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý.
Triệu Yên Nhiên trực tiếp từ sân bay tới đây, còn kéo theo một chiếc vali ngoại cỡ.
Những giọt nước mắt bị kìm nén khi ở trên máy bay, tới bệnh viện mới hoàn toàn không nhịn được nữa.
Cô ấy xem như là người đầu tiên biết về bệnh tình của Sầm Diên.
Bởi vì công việc kinh doanh của gia đình, cô ấy bị cha cưỡng chế đưa ra nước ngoài.
Trong một năm qua, trừ một tuần trở về đón Tết, thời gian còn lại đều ở nước ngoài.
Sầm Diên bị cô ấy ôm, thở không nổi, nhưng vẫn cười nhẹ trấn an: "Mình không sao, bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi."
Rõ ràng chính cô mới là người cần phải được an ủi.
Triệu Yên Nhiên rời khỏi người cô, lấy khăn giấy lau nước mắt: "Cậu chắc chắn sẽ không sao, cậu còn phải sống lâu trăm tuổi."
Nói xong, cô ấy lấy trong túi ra một chiếc vòng tay đeo cho cô: "Mình đặc biệt nhờ mẹ tới chùa xin cho cậu, đã khai quang, có thể phù hộ cho cậu."
Sầm Diên nói: "Cảm ơn dì giúp mình."
Triệu Yên Nhiên hừ một tiếng: "Là mình nhờ mẹ tới chùa xin, cậu không cảm ơn mình mà lại cảm ơn mẹ mình hả."
Sầm Diên bật cười vì sự trẻ con của cô ấy: "Ừ, cũng cảm ơn cậu nữa."
Phòng bệnh là phòng đơn, thời điểm này phòng bệnh thiếu, giường còn phải chờ, càng đừng nói tới loại phòng đơn như này.
Triệu Yên Nhiên rót một cốc nước, đánh giá xung quanh: "Còn may là tốt số, kiếm được phòng bệnh đơn.
Với chất lượng giấc ngủ của cậu, nếu còn ở chung với những người khác, chắc chắn sẽ mất ngủ cả đêm.
"
Sầm Diên không nói chuyện.
Phòng này là do Thương Đằng sắp xếp giúp cô.
Gần đây cô không thực sự muốn nhắc đến anh.
Cho nên khi Triệu Yên Nhiên nhắc đến tên anh, cô chọn cách im lặng.
Chiếc áo bệnh nhân của bệnh viện mặc ở trên thân hình gầy gò và mảnh mai của cô, trông càng thêm rộng thùng thình.
Cô cụp mi xuống, tay đặt ở trên chăn, cổ tay trắng nõn, mảnh mai.
Rất an tĩnh.
Tuy rằng Sầm Diên thường ngày cũng rất ít nói, nhưng sự an tĩnh hiện tại không giống như trước kia.
Giống như, có nhiều hơn một ít cảm xúc ở bên trong.
Sau khi nghe Triệu Yên Nhiên nhắc đến cái tên Thương Đằng.
Dây thần kinh của Triệu Yên Nhiên không chậm chạp, cho nên cô ấy nhận thấy điều gì đó khác với trước đây.
Có lẽ, Thương Đằng đối Sầm Diên, không còn là người có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Triệu Yên Nhiên bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô: "Sầm Diên, xảy ra chuyện gì rồi?"
Nghe được vẻ lo lắng trong lời nói của cô ấy, Sầm Diên tươi cười, thoải mái lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Cô nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt ngoài cửa sổ: "Mình chỉ là cảm thấy, có chút áy náy đối với Thương Đằng."
"Áy náy?" Triệu Yên Nhiên thắc mắc, "Tại sao lại áy náy?"
Đúng vậy, tại sao.
Ngay cả bản thân Sầm Diên cũng không thể nói rõ.
- -----------------
Ở bệnh viện mấy ngày, cô đang hồi phục rất tốt, vết thương cũng không bị nhiễm trùng.
Trong phòng bệnh thường xuyên có người tới thăm, bánh quy mà Đồ Huyên Huyên làm buổi sáng được đưa tới, buổi chiều đã bị Triệu Yên Nhiên ăn sạch.
Cô ấy đang nằm trên giường bệnh của Sầm Diên xem TV, ném từng quả nho một vào trong miệng, thỉnh thoảng chỉ vào Lý Đại Chủy trên TV: "Trong , mình ghét nhất chính là Lý Đại Chủy (Lý miệng rộng)."
Giang Kỳ Cảnh mang cơm trưa tới, vừa nhìn thấy Triệu Yên Nhiên, cậu cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: "Người nào không biết còn tưởng chị mới là bệnh nhân."
Triệu Yên Nhiên ngửi được mùi thơm của thức ăn, lật đật từ trên giường ngồi dậy: "Hôm nay mang cái gì?"
Giang Kỳ Cảnh không để ý đến cô ấy, dùng chân kéo góc bàn, kéo bàn tròn qua.
"Em đã nhờ dì nấu cháo lúa mạch cho chị, có cho một ít đường."
Triệu Yên Nhiên vừa nghe là cháo, tức khắc lại thống khổ nằm xuống: "Tôi ghét nhất là ăn cháo!!"
Gần đây nhiệt độ đã xuống rất nhiều, bên ngoài bắt đầu có tuyết, nhìn thấy tuyết trên đầu và vai của Giang Kỳ Cảnh, Sầm Diên đưa cho cậu cốc nước nóng mà cô vừa rót: "Bên ngoài có lạnh không?"
Giang Kỳ Cảnh cầm cốc, cũng không uống, chỉ là để sưởi ấm tay: "Vẫn ổn, không phải quá lạnh."
Sầm Diên ừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống, yên lặng ăn cháo.
Sau bữa trưa, bác sĩ lại tới kiểm tra, khám qua và kiểm tra sơ bộ tình trạng khôi phục vết thương của cô: "Tình trạng hồi phục rất tốt, ngày mai có thể làm thủ tục xuất viện, nhưng nửa tháng sau vẫn phải đến bệnh viện tái khám."
Sầm Diên gật đầu cảm ơn.
- ---------------
Vào ngày xuất viện, Triệu Yên Nhiên và Giang Kỳ Cảnh đều tới.
Sầm Diên đã thu dọn đồ đạc vào buổi sáng, Giang Kỳ Cảnh cũng mang vali đến.
Trong những ngày cô nằm viện, vật dụng hàng ngày và quần áo tắm rửa vẫn hơi nhiều.
Sau khi làm thủ tục xuất viện, Giang Kỳ Cảnh mặc áo khoác của cậu vào cho Sầm Diên, lại thêm cả khăn quàng và mũ, sợ cô bị gió lạnh.
Sầm Diên thậm chí còn cảm thấy mình hơi giống một thai phụ vừa sinh con xong.
Cô bỏ mũ ra: "Chị nhiều tóc, không lạnh."
Giang Kỳ Cảnh lại lần nữa đội lên cho cô: "Không lạnh cũng phải đội."
"......"
Triệu Yên Nhiên mấy ngày nay liền ăn vạ ở nhà Sầm Diên, với lý do là ở lại chăm sóc cô.
Sầm Diên nằm viện những ngày này, Bánh Quy đều là do Giang Kỳ Cảnh chăm sóc.
Vừa nhìn thấy Sầm Diên, nó đã vui mừng chạy đến, định lao vào lòng cô.
Bị Triệu Yên Nhiên chặn lại giữa chừng, cô ấy nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của nó một cách ghét bỏ: "Muốn ép chết mẹ của mi hả."
Triệu Yên Nhiên không ôm nó được bao lâu, liền cảm giác được cánh tay mình như sắp gãy, đặt nó trên mặt đất: "Nó cũng quá béo đi."
Sầm Diên cười thành tiếng, cởi mũ và khăn quàng cổ: "Giống mèo này rất dễ tăng cân."
Những ngày đó, có sự bầu bạn của Triệu Yên Nhiên, trong nhà cuối cùng dường như không còn quạnh quẽ như trước nữa.
Sầm Diên nhớ tới chuyện chính, gọi cho khách hàng trước đây của cô.
Lúc ấy chính là ở trên đường đi gặp anh ta