Thương Đằng trong lòng thỏa mãn, nhưng thân thể thì vẫn chưa.
Có thể là ngại phản ứng vừa rồi của bản thân quá mất mặt, chỉ vì Sầm Diên nói một câu yêu, anh liền kích động tới mức buông vũ khí đầu hàng trước.
Như là để chứng minh bản thân, cũng như muốn dựa vào lý do này để biện hộ.
Tóm lại, Sầm Diên cũng không biết kết thúc khi nào, cô quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi giữa chừng.
Ngày hôm sau, mở mắt ra, trên người sạch sẽ, đang mặc đồ ngủ, khăn trải giường cũng đã được thay.
Cô thậm chí không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi Thương Đằng tự làm những việc này.
Sầm Diên bị anh ôm, dụi mặt vào vai anh: "Vất vả rồi."
Anh không mở mắt, chỉ ừ nhẹ và ôm cô chặt hơn.
Khả năng là chưa tỉnh.
Sầm Diên cũng không nhúc nhích, nằm yên lặng trong vòng tay anh một lúc, cho đến khi trên đỉnh đầu lại lần nữa truyền đến động tĩnh.
"Tỉnh rồi?"
Giọng anh còn mang theo âm khàn khàn mới tỉnh.
Sầm Diên gật đầu: "Tỉnh lâu lắm rồi."
Sầm Diên liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 9 giờ, cô hỏi Thương Đằng, "Anh không tới công ty à?"
"Không sao, có thể tới muộn một chút."
Sầm Diên lại nói: "Em phải rời giường."
Bà Kỷ hẹn cô hôm nay đi chùa, giữa trưa xuất phát, buổi chiều vừa lúc đến nơi.
Thương Đằng ôm cô, muốn nói lại thôi, không nhúc nhích.
"Có phải em đã quên gì không?"
Sầm Diên không quên, cô cười nhẹ, nói: "Em yêu anh."
Thương Đằng mím môi dưới, muốn nhịn lại, nhưng vẫn không nhịn được.
Độ cong hướng lên của môi quá rõ ràng.
"Anh cũng yêu em."
- -
Sau khi đứng dậy rửa mặt, Sầm Diên vào bếp làm hai bát mì, nấu hai quả trứng luộc cho Thương Đằng.
"Hôm nay có lẽ sẽ về muộn hơn, bữa tối không cần đợi em."
Thương Đằng đặt ly sữa đã làm nóng trước bàn của Sầm Diên: "Vậy thì em nhớ ăn cơm đấy."
"Ừm."
Ăn sáng xong, Thương Đằng lái xe đưa cô đến đó.
Bà Kỷ đang ngồi trong phòng khách dạy Trần Điềm Điềm làm bài tập.
Bà Kỷ khác Thương Đằng, bà khá dung túng Trần Điềm Điềm.
Trong nhà này dường như chỉ có Thương Đằng là nghiêm khắc hơn với cô bé, còn những người khác dường như đang cố gắng hết sức để bù đắp tình cảm đã thiếu hụt trước đây.
Thương Quân Chi bây giờ không thể gây ra chuyện gì nổi nữa.
Gần đây sức khỏe của ông ta ngày càng giảm sút, cũng không còn sức lực đi quản giáo con cháu.
Trần Điềm Điềm thấy Thương Đằng và Sầm Diên đến, tức khắc ngồi không yên, trong tay nhéo bút chì, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn lại.
Ngày hôm qua, sau khi bọn họ đi, Trần Điềm Điềm liền vẫn luôn nhắc mãi, khi nào thì chú và thím sẽ đến lần nữa.
Bà Kỷ biết, hiện tại khẳng định là học không vào, lau khô tay cho cô bé: "Không được chơi lâu quá."
Trần Điềm Điềm lập tức buông bút: "Cảm ơn bà nội."
Sau đó leo từ trên ghế xuống.
Mẹ Châu đặc biệt chuẩn bị đặc sản, bảo Sầm Diên mang về.
Ngày hôm qua đi vội, cũng quên đưa.
Thương Đằng đưa đồ cho dì Hà: "Dì bỏ vào tủ lạnh đi."
Bà Kỷ kéo thẳng khăn choàng, đứng lên: "Bà thông gia làm?"
Vừa nhìn đã biết, bà Kỷ là con gái được gia tộc lớn chiều chuộng, trên người có tính cách kiêu ngạo nhưng lại dịu dàng, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng, nhu hòa.
Trần Điềm Điềm đi qua liền ăn vạ bên người Thương Đằng, không chịu rời ra.
Bà Kỷ chê cười, nói cô bé lớn như vậy còn dính người.
Thương Đằng đưa bánh kem cho cô bé: "Thím mua cho con."
Bánh kem dâu tây.
Hai mắt Trần Điềm Điềm sáng rực lên: "Cảm ơn chú ạ!"
Thương Đằng ngước mắt, sửa đúng lại: "Cảm ơn ai?"
Trần Điềm Điềm nhìn Sầm Diên, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn thím ạ."
Khi đối mặt với Sầm Diên, cô bé vẫn sẽ có chút thẹn thùng, nhưng giờ đã tốt hơn nhiều.
Trẻ con trí nhớ kém, lâu ngày không gặp cũng dễ quên, nhưng cô bé vẫn rất thích Sầm Diên.
Sầm Diên xoa đầu cô bé, cười sủng nịch: "Không cần cảm ơn."
Trần Điềm Điềm lại đỏ mặt, trốn sau lưng Thương Đằng.
Giờ nó đã ăn không cần người đút, tự cầm muỗng nhỏ ăn bánh kem, xúc dâu tây ăn luôn.
Bà Kỷ đang nói chuyện với Sầm Diên, cô bé lặng lẽ nhìn, sau đó lại mò dần đến bên Thương Đằng, tới gần anh, nhỏ giọng nói: "Thím thật xinh đẹp."
Thương Đằng nhẹ giọng cười cười, đồng ý với cô bé: "Ừ, xinh đẹp."
Sầm Diên thấy anh còn ngồi không nhúc nhích, liền hỏi: "Không tới công ty à?"
Muốn đi, nhưng vẫn muốn ở lại với cô thêm một lúc, anh bắt đầu lặp lại lời nói lúc sáng: "Có thể đến muộn một chút."
Sầm Diên mở màn hình điện thoại, giơ lên trước mặt anh, bảo anh xem thời gian: "Anh đã muộn rất nhiều chút rồi."
Sau đó Thương Đằng càng không muốn đi nữa, anh hận không thể một ngày 24 giờ, luôn luôn ở bên cô.
Bà Kỷ nhìn con trai, trước đây anh thường dửng dưng, lạnh nhạt, bây giờ lại cũng bắt đầu làm nũng chơi xấu.
Bà có chút cảm khái, lại có chút vui mừng.
Về nhiều mặt, bà cảm thấy vẫn nên cảm ơn Sầm Diên.
Thương Đằng từ nhỏ thiếu hụt tình thương, đang được Sầm Diên bồi đắp từng chút một.
Thương Đằng cuối cùng cũng rời đi, Sầm Diên đưa anh ra cửa, anh còn ôm cô một hồi mới lên xe.
Trở lại phòng khách, bà Kỷ nhìn cô cười: "Chúng ta cũng đi thôi."
Sầm Diên gật đầu: "Vâng."
Trần Điềm Điềm cũng la hét muốn cùng đi, bà Kỷ bảo cô bé ngoan ngoãn ở nhà đợi, không làm xong bài tập thì không được phép ra ngoài chơi.
Trần Điềm Điềm méo miệng, muốn tìm Sầm Diên chống lưng.
Bà Kỷ nói: "Đứa nhỏ này mỗi ngày chỉ nhớ đến chơi, bài tập cũng không làm, ngày mai đi học rồi mà bài tập còn hơn phân nửa."
Sầm Diên ngồi xổm xuống dỗ dành cô bé: "Điềm Điềm ở nhà làm bài tập trước, đợi chú bận xong thì chú thím sẽ đưa con đi chơi, được không?"
Trần Điềm Điềm gật đầu lia lịa, sợ cô đổi ý: "Đã nói rồi đó, ai nói dối là chó con."
Sầm Diên cười khẽ đáp: "Được, ai nói dối là chó con."
Rời khỏi nhà và lên xe, cô và bà Kỷ ngồi ở hàng phía sau.
Bà Kỷ không phải là người nói nhiều, nhưng bà có rất nhiều lời muốn nói với Sầm Diên.
Về bà, và về Thương Đằng.
Nói chuyện phiếm cả một đường, cũng đã quên thời gian.
Bất tri bất giác xe đã dừng lại, đến nơi cần đến.
Bà Kỷ quen thuộc với nơi này, bà tin này đó, thường xuyên đến đây.
Nhưng Sầm Diên hẳn là lần đầu tiên, cho nên bà nói với cô: "Hiện tại, người trẻ tuổi đều ngại đây là mê tín thời phong kiến, nhưng ta cảm thấy thà rằng tin có còn hơn không."
Ngôi chùa ở lưng chừng núi nên không mất nhiều thời gian để leo lên, lúc này cũng không có nhiều người.
Khi nhiều