Edit: Tịch Nguyễn
Beta: Cà ri
"Thế nào? Đúng là nếm quả đắng từ con gái?" Chàng trai nhìn khuôn mặt Tần Vũ lúc đen lúc trắng, giễu cợt hỏi, người con gái có thể làm Tần Vũ chịu thiệt, thật sự rất tò mò a!
"Nói bậy gì đó?" Hất tay chàng trai ra, Tần Vũ liền ngồi xuống bên cạnh Cận Sầm, cầm ly trên bàn rượu, rót cho mình một ly, thô lỗ nuốt xuống, vị rượu lạnh lẽo đi xuống thực quản, cảm giác được mùi vị trong trẻo của rượu trong bụng, lập tức Tần Vũ cảm thấy sảng khoái hơn hẳn.
"Là Cận Sầm nói." Chàng trai nọ cũng không bám riết, chỉ ngồi xuống một bên, ha hả nói, "Nói đi, cô gái kia là ai? Để chúng tôi có gặp còn nhận ra."
Tần Vũ liếc mắt nhìn chàng trai hừ một tiếng nói, "Khương Húc, cậu thật ồn."
Khương Húc không cho là đúng, tầm mắt chuyển đến trên người Cận Sầm, "Cận Sầm, cậu biết chuyện gì xảy ra sao?"
"Tần Vũ đúng là chịu thiệt bởi con gái, nhưng không phải kiểu chịu thiệt mà cậu nói." Cận Sầm cười nói, rất nhanh, lại tiết lộ sạch sẽ chuyện của Tần Vũ.
Nghe xong Cận Sầm nói, Khương Húc lập tức nhìn Tần Vũ, ngạc nhiên nói, "Trên người cậu trúng độc, để tôi xem xem thế nào?"
Nói rồi liền định cầm tay Tần Vũ.
Tần Vũ quét mắt nhìn đối phương, rút tay mình về nói, "Hôm nay đã giải rồi!" Lúc nói, cả người không giấu được tinh thần thoải mái, dễ chịu.
"Giải rồi? Thảo nào!" Cận Sầm biết được độc đã giải, hơi ngạc nhiên, lại nghĩ đến hôm nay Tần Vũ tình nguyện xuất hiện.
"Ừ." Tần Vũ gật gật đầu, nhưng nhớ lại quá trình giải độc, tim không khỏi run lên, bụng đau không ngừng, loại cảm giác ấy hắn không muốn nếm thử lần nữa.
"Hai người cậu có phải là lừa tôi? Trên đời này độc như vậy ở đâu ra?" Khương Húc hoài nghi nhìn Cận Sầm và Tần Vũ.
Lời Khương Húc vừa dứt, liền nhận được ánh mắt khinh thường của hai người.
Khương Húc thấy thế, sờ sờ cái mũi của mình, hai người họ đúng là không cần thiết phải lừa hắn.
"Vậy độc của cậu đã giải rồi, có muốn giải quyết cô ta, đặt cô gái như thế ở công ty, hai người không thấy quá nguy hiểm à?" Khương Húc hứng thú bừng bừng mở miệng nói, cao thủ võ lâm trong truyền thuyết a! Hắn thật muốn mở mang tầm mắt.
"Bây giờ cô ấy là ngôi sao mới của công ty Phong Thần, là một trong những trụ cột của Phong Thần trong tương lai, với bản lĩnh của cô ấy, nhất định có thể giành được một vị trí quan trọng trong giới giải trí, cậu thấy rằng, chúng tôi nỡ sao? Hơn nữa, đừng nói đến giải quyết cô ấy, chính mình bị giải quyết lại không biết." Tần Vũ hừ lạnh nói.
Tô An Ninh cô gái này, hắn thật sự có cảm giác không thể trêu vào.
"Một cô gái mà khiến hai người phải kiêng kị như vậy?" Khương Húc có chút không thể tin nhìn Tần Vũ.
"Cứng đối cứng, chỉ là không đáng thôi! Nếu bây giờ chúng ta đã đứng trên một con thuyền, sao lại còn muốn đem người đẩy thuyền!" Tần Vũ nói, vẻ mặt hiện lên vẻ thuần thục không giống ngày thường.
Điều mà Tô An Ninh muốn trước mắt rất đơn giản, chỉ là muốn nổi tiếng mà thôi, một tâm nguyện nhỏ như vậy có thể hợp tác cùng một cao thủ, bọn họ sao phải từ bỏ?
"Hai người nói như vậy, tôi còn có thể nói gì?" Khương Húc bĩu môi nói, trong lòng vẫn nổi lên tò mò với Tô An Ninh, tuy rằng đã nghe nói qua trước đó, nhưng lại không chú ý đến, không nghĩ rằng người này lại không đơn giản như vậy, nhìn bộ dáng trầm tĩnh của hai người, lập tức nói, "Thôi vậy, không nói chuyện này nữa! Ra ngoài chơi, đừng làm mất hứng!"
Cận Sầm và Tần Vũ gật gật đầu, cầm ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Nhưng trong chốc lát, giường như lại nhớ đến chuyện gì, Khương Húc tiếp tục mở miệng nói, "Gần đây, bên Thiệu Tử Hằng không có động tĩnh gì, các cậu có biết chuyện gì xảy ra không?"
"Hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ?" đôi mắt hẹp dài của Cận Sầm hơi nhíu, lười biếng mở miệng nói.
"Ha ha, tôi lại biết." Khương Húc cười gian trá.
"Ồ, là chuyện gì?" Nghe Khương Húc nói như vậy, Cận Sầm cũng bị khơi dậy vài phần hứng thú.
"Vị lão gia tử kia của Thiệu gia sinh bệnh nặng." Khương húc nói nhỏ, "Tôi cũng là ngẫu nhiên nghe ông nội nhắc tới, nói bệnh rất nặng, bác sĩ còn nói cần chuẩn bị hậu sự."
"Thật ư?" Cận Sầm nghe vậy, nhịn không được ngồi thẳng lên.
"Bằng không cậu cho rằng gần đây hành động của những người đó lại nhiều như vậy, mấy ngày trước cháu trai Thiệu Tử Hằng xảy ra chuyện cũng là nguyên nhân này, tài nguyên Thiệu lão gia lưu lại Thiệu gia còn chưa ăn sạch sẽ, ai mà không muốn nuốt vào chứ." Khương Húc nói.
"Thiệu gia giấu tin tức rất kín, nhưng Thiệu lão gia tử tuổi lớn, lâu rồi cũng không lộ diện, người khác cũng dễ dàng đoán được." Khương húc tiếp tục nói.
"Ông nội của tôi lại không nhắc đến chuyện này, chắc hẳn cũng sợ tiểu bối trong nhà truyền ra thôi, nhưng mà nghe nói ông nội đang tìm một bác sĩ tốt, xem ra là vì Thiệu lão gia tử." Cận Sầm thần sắc trở nên bình tĩnh, hắn không phải trưởng tôn trong nhà, hơn nữa, hắn không có hứng thú với việc đấu đá này, tâm trí chỉ đặt trên việc kiếm tiền, vừa có thể tiêu dao qua ngày, lại cống hiến cho gia chủ, hơn nữa cũng lâu rồi không vệ nhà, đối với tin tức này lại không biết, xem ra, ngày mai vẫn phải về nhà một chuyến.
"Cái này, đủ để tên Thiệu Tử Hằng kia nhọc lòng." Tần Vũ nói, cuộc sống của bọn họ vẫn thoải mái hơn so với Thiệu Tử Hằng, gánh nặng trên người tên đó thật nặng.
Ngay sau đó, vẻ mặt Tần Vũ khẽ thay đổi, đột nhiên nhìn về phía Cận Sầm nói, "Tô An Ninh xem tướng giường như cũng có thể nhìn ra việc xấu, trước kia cô còn tính được Đổng Lâm mang thai, cậu nói, cô ấy có có khả năng giúp Triệu lão gia xem một chút?"
Nếu thật sự có thể chữa trị cho Thiệu lão gia tử, thì chính là bán cho Thiệu gia một việc tốt cực đại.
Nghe xong Tần Vũ nói, đôi mắt Cận Sầm sáng lên, một lát sau, đè thấp thanh âm nói, "E là, tên Thiệu Tử Hằng kia đã nhắm đến Tô An Ninh."
Tối hôm đó, lúc Thiệu Tử Hằng và hắn nói về võ công cao siêu của Tô An Ninh, hắn còn nghĩ sao Thiệu Tử Hằng lại có hứng thú với một cô gái xa lạ như vậy.
Nghe vậy, Tần Vũ đột nhiên có chút ngoài ý muốn, Thiệu Tử Hằng cũng tin tưởng việc đoán mệnh này ư?
*
Xe của Tả Lập đã đến tiểu khu.
Tới tầng lầu của hai người, lúc Tả Lập định đưa Tô An Ninh và Tô An Tân đến cửa, Tô An Ninh cảm giác được hai hơi thở xa lạ trong phòng, cúi đầu nhìn thoáng qua bên cạnh Tô An Tân, nói với Tả Lập, "Anh Tả, không cần tiễn bọn em nữa, cũng đến cửa nhà rồi."
"Vậy được." Tả Lập cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp.
Nhìn Tô An Ninh và Tô An Tân bước vào phòng xong, mới xoay người vào phòng của mình.
Vừa vào cửa, lúc đến phòng khách, Tô An Ninh liền nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang ngồi trong nhà mình.
"Tô An Tân." Tô An Ninh thấp giọng kêu Tô An Tân tên, trong giọng nói còn mang theo một tia tức giận.
"Chị, Thư Dương hôm nay tới tìm em chơi, nói rằng muốn cảm ơn ơn cứu mạng của chị, em liền cho cậu ấy vào, còn chú kia, em chưa từng gặp qua." Tô An Tân thấy chị mình tức giận, vội vàng mở miệng nói.
Nghe được lời này, vẻ mặt Tô An Ninh hòa hoãn không ít, nhìn về phía Thiệu Thư Dương ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục nói, "Dẫn hắn đến phòng em chơi."
"Nga." Tô An Tân nhìn thoáng qua Tô An Ninh, lại nhìn thoáng qua Thiệu Tử Hằng ở xa xa, dẫn Thiệu Thư Dương vào phòng của mình, đúng lúc vừa vào cửa, hai người liếc nhau, lại đồng thời đặt lỗ tai lên cửa.
Tô An Ninh lẽ nào lại không hiểu hành động của hai đứa trẻ trong phòng, vừa nghĩ đến, một tia linh lực đã nhanh chóng bọc lại cánh cửa kia.
Làm xong tất cả mọi việc, Tô An Ninh mới nhìn về phía Thiệu Tử Hằng nói, "Anh tìm tôi có việc?"
Sau khi biết mình cùng Thiệu Tử Hăng và Cận Sầm có duyên, cô chỉ nghĩ cách xa bọn họ, không nghĩ đến, Thiệu Tử Hằng này lại tìm đến cửa.
"Tìm ngươi đoán mệnh." Thiệu Tử Hằng gọn gàng dứt khoát nói, Tô An Ninh mấy ngày nay đoán mệnh tư liệu đều đã tất cả đến hắn trong tay, chứng minh rồi Tô An Ninh ở đoán mệnh chi thuật thượng bản lĩnh đích xác phi phàm, ông nội bệnh vô luận như thế nào trị cũng chưa có khởi sắc, hắn cũng chỉ có thể gửi hy vọng với Tô An Ninh, trước đây ông nội hắn cũng đã từng giữ được một cái mệnh từ một người đoán mệnh sư lưu lại, chỉ tiếc, kia đoán mệnh sư sớm đã qua đời.
Nghe vậy, Tô An Ninh thần sắc bình tĩnh nói, "Sẽ không có phiền toái?"
"Sẽ không." Thiệu Tử Hằng thanh âm thanh lãnh, lại mang theo vô cùng chắc
chắn.
"Được." Tô An Ninh trực tiếp đồng ý, dù sao lần trước Thiệu Tử Hằng cũng giải vây giúp cô, bảo không ít linh lực của cô, này một chuyến, coi như trả lại nhân tình đi!
Ngôn linh sư bọn họ, sợ nhất chính là nhân quả.
"Ngày mai, tôi tới đón cô." Thiệu Tử Hằng thấy Tô An Ninh đồng ý, ánh mắt nổi lên gợn sóng, hơi túng lướt qua.
Nghe được lời này, Tô An Ninh nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, sau đó đi tới phòng Tô An Tân, răng rắc một tiếng, trực tiếp đem cửa mở ra, bên trong cánh cửa truyền đến hai tiếng "bịch bịch".
Hai đứa bé ngã trên mặt đất sợ run từ từ đứng dậy, trăm miệng một lời nói, "Chị (Chị Tô)"
"Cậu cần phải đi." Tô An Ninh nhìn Thiệu Thư Dương nói thẳng.
"A." Thiệu Thư Dương liếc mắt nhìn Tô An Tân bên cạnh một cái, sau đó đi đến bên cạnh Thiệu Tử Hằng, thấp giọng kêu một tiếng "Chú hai."
Thiệu Tử Hằng khẽ đáp một tiếng, nhìn cánh cửa đã bị đóng lại, mang theo Thiệu Thư Dương đi ra khỏi nhà Tô An Ninh.
Nghe được tiếng đóng cưa bên ngoài, Tô An Ninh nhìn Tô An Tân nói, "Em quyết định muốn làm bạn với tên nhóc đó sao?" Tô An Ninh biết nếu như Tô An Tân thừa nhận Thiệu Thư Dương là bạn thì sẽ không để cho nó vào nhà, cũng sẽ không đến đón cô về.
"Dạ." Tô An Tân gật gật đầu, rồi giải thích với Tô An Ninh.
Hóa ra, sau khi Tô An Tân thể hiện bản lĩnh của nó ở lớp Teakwondo, tuy được huấn luyện viên coi trọng, nhưng một số đứa trẻ nhìn nó lại càng không thuận mắt, có lần nhân lúc huấn luyện viên không chú ý, vài người cùng nhau công kích nó, sau khi được Thiệu Thư Dương giúp một lần, hai người liên hợp lại, từ đó ở lớp Teakwondo không còn ai dám bắt nạt bọn họ, quan hệ giữa hai người một bước tiến ngàn dặm.
Mà Thiệu Thư Dương, dù làm bạn với Tô An Tân, lại sợ liên lụy đối phương, cũng chỉ qua lại ở lớp Teakwondo, còn ở ngoài hai người cũng không liên lạc gì.
Nghe xong Tô An Tân giải thích, tâm trạng Tô An Ninh thả lỏng hơn hẳn, dù sao tiểu tử kia cũng suy nghĩ cho Tô An Tân, thời niên thiếu làm bạn với Thiệu Thư Dương cũng tốt, về sau, chờ hắn trưởng thành cũng sẽ che chở Tô An Tân một chút.
Chỉ là, qua lại với tiểu tử kia, cũng đi cùng với nguy hiểm, nhưng trên đời này ở đâu lại có bữa cơm trưa miễn phí chứ, xem ra, về sau huấn luyện của Tô An Tân phải nghiêm khắc hơn.
Ban đêm, Tô An Ninh gửi tin nhắn cho Tả Lập, bảo hắn sáng mai xin nghỉ cho mình.
Ngày thứ hai, gửi gắm Tô An Tân cho Tả Lập xong, Tô An Ninh liền lên xe Thiệu Tử Hằng đến đón, không lâu sau, nơi đến càng ngày càng ít người, chặng đường còn lại còn có binh lính canh gác, tra xét xung quanh, Tô An Ninh khựng lại, thế mà lại có quan hệ với quân đội?
Rất nhanh, xe dừng lại ở một đại viện, đi theo Thiệu Tử Hằng dẫn dắt, Tô An Ninh tiến vào nhà.
Đến cửa, ở đại sảnh lại chỉ có một người đàn ông trung niên đang chờ.
Tô An Ninh nhìn lại vài lần, giấu đi cảm xúc trong mắt của mình, người đàn ông này nếu ở thời đại của cô, nhất định là một vị tướng tài.
"Đây là đoán mệnh sư con tìm?" Người đàn ông trung niên nhìn Tô An Ninh, ánh mắt có chút không ngờ đến, Tô An Ninh thật sự quá trẻ.
"Vâng." Thiệu Tử Hằng đáp lời, giọng nói vẫn thanh lãnh, đạm mạc như cũ..
Người đàn ông trung niên dù sao cũng tin tưởng con trai mình, rồi nói, "Đi thôi, đến phòng ông nội con."
Nói rồi, người đàn ông trung niên đứng dậy cùng Tô An Ninh và Thiệu Tử Hằng lên lầu.
Từ khi lão gia tử nhà mình bị bệnh, những người bên ngoài nhận thấy không ổn liền như hổ rình mồi, tình hình của Thiệu gia trở nên nguy hiểm, quan trọng hơn là, đó là ba của ông, người ba bầu bạn dạy dỗ ông hơn năm mươi năm....
Đến phòng của Thiệu lão gia tử, vừa bước vào, Tô An Ninh liền nhìn thấy lão gia tử đang nằm trên giường.
"Ba." Giọng nói người đàn ông trung niên nhẹ nhàng mà gọi to lão gia tử trên giường.
Nghe thấy âm thanh, lão gia tử trên giường chậm rãi mở mắt, người đàn ông trung niên giúp đỡ ông, chậm rãi ngồi dậy.
Ánh mắt hơi mở ra, nhìn Tô An Ninh bên cạnh Thiệu Tử Hằng, trong mắt hiện ra một tia sáng, "Văn Quân, đây là đoán mệnh sư Tử Hằng tìm ư, thoạt nhìn thật trẻ!"
Lúc lão gia tử nhìn qua, Tô An Ninh hơi gật đầy thừa nhận.
"Mạng của lão đây không đáng tiền, nhưng vẫn muốn nhìn xem con cháu trong nhà, mạng này, liền giao cho con." Thiệu lão gia khách khí nhờ vả Tô An Ninh.
Ông nói như vậy, một là tin tưởng ánh mắt của cháu trai nhà mình, hai là thấy đứa nhỏ này mặt mày thông minh, thoạt nhìn thật là không phải vật trong ao.
Tô An Ninh nghe lão gia tử nói xong, đôi mắt lấp lánh, lão gia tử này...cũng không tránh khỏi quá trực tiếp đi, hơn nữa, cài gì gọi là đem mạng của ông giao cho cô?
Nghĩ vậy, Tô An Ninh vẫn tiến lên, nghiêm túc nhìn vẻ mặt Thiệu lão gia tử, nhìn chằm chằm một lát, vẻ mặt bất chợt biến đổi.
Nhìn vẻ mặt Tô An Ninh thay đổi, người đàn ông trung niên cũng là con trai lớn của Thiệu lão gia tử, Thiệu Văn Quân, sắc mặt bất chợt thay đổi.
"Thế nào?"
Tô An Ninh hơi dừng một lát rồi nói, "Khuôn mặt vì trán hẹp hạ đình rộng, tai to mà miệng nhỏ, thể hiện tổ nghiệp của ông thiếu, số mệnh phải rời xa quê hương, sau trung niên thì gặp thời vận hơn, tuổi già càng lúc càng trôi chảy, phúc lộc song toàn, con cái duyên giai, nhưng ông có vài điểm không ổn, chính là có mệnh chết yểu đột tử, tránh khỏi mệnh chết yếu, kế tiếp chính là đột tử, mà ông lúc trẻ tuổi đã tránh khỏi mệnh chết yểu, kiếp đột tử của ông là ở lúc ba mươi tuổi, e là có người giúp ông tránh khỏi kiếp này, vốn dĩ hạn này đối với ông không có ảnh hưởng, nhưng người giải hạn giúp ông không còn tại thế, giảm bớt khống chế với kiếp số của ông, theo thời gian, kiếp số của ông ngày càng nặng, nên biến thành như bây giờ."
Tô An Ninh nói xong, ba người đàn ông ở đây không khỏi chấn động, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là người giải kiếp số kia đúng là giúp ông ở năm ba mươi tuổi, hơn nữa, đúng là ông ấy đã qua đời, hiện tại nghĩ lại, đúng là từ lúc ông ấy mất sức khỏe của lão gia tử càng ngày càng kém.......
Lần này, Thiệu Văn Quân hoàn toàn tin tưởng khả năng của Tô An Ninh, bởi vì những người biết chuyện này chỉ có họ.
"Vậy cô có biện pháp gì không?" Thiệu Văn Quân lập tức nhìn Tô An Ninh:"Cô cần gì, chúng tôi sẽ không bạc đãi cô."
"Giúp một người sắp chết, giá không thể đo đếm bằng tiền." Tô An Ninh nhìn Thiệu Văn Quân, nói thẳng, khuôn mặt của lão gia tử đã xuất hiện tử khí, thời gian không còn nhiều nữa!
Sự giúp đỡ của cô phải trả một cái giá rất lớn. Đối phương có gì xứng đáng để cô phải trả giá như vậy đây?
Nghe được lời của Tô An Ninh, căn phòng đột nhiên im lặng.