Dịch: Bông
# Nghệ sĩ Tô An Ninh của Phong Thân đầu đường anh dũng cứu người, thân thủ phi phàm 【 kèm video 】#
Mang theo tâm trạng khác thường, Tả Lập nhanh chóng ấn vào video.
Nhìn thấy trong video Tô An Ninh đang chạy về phía trước nhấc một đứa trẻ khoảng mấy tuổi lên, sau đó tránh chiếc xe rơi xuống đất, cuối cùng bị mọi người xung quanh nhận ra thì cấp tốc chạy như điên....
Xem xong, cả người Tả Lập nhìn chăm chú vào hình dáng quen thuộc đang đứng ngơ ra trong video.
Thân thủ của An Ninh đã đạt đến mức này rồi?
Đây quả thật là...không phải người!
Lần đầu tiên Tả Lập cảm thấy mình là một người đại diện có chút bỏ đi.
Lúc này, cửa chính của phòng ở đột nhiên răng rắc một cái mở ra.
Tô An Tân vừa nhận ra có động tĩnh, ánh mắt lập tức rời khỏi màn hình ti vi, nhìn về phía cửa, thì thấy chị mình đang đứng ở đó, trực tiếp xông tới, hưng phấn nói: "Chị ơi, em vượt qua bài kiểm tra rồi."
Nghĩ đến những lời lúc sáng chị thì thầm vào bên tai, Tô An Tân cảm thấy mình vượt qua chị nhất định sẽ rất vui.
"Không tệ." Tô An Ninh gật đầu nói, dịu dàng nhìn vào mắt Tô An Tân.
Sau đó, chuyển hướng sang một người đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Tả Lập chăm chăm nhìn vào điện thoại, Tô An Ninh đi tới, nói: "Anh xem cái gì mà chăm chú thế?"
Vừa nghe âm thanh vang lên bên tai, Tả Lập nhanh chóng hoàn hồn, lờ mờ nói: "Xem sự tích anh hùng của em."
Nói rồi, đưa điện thoại trong tay đưa cho Tô An Ninh.
Tô An Ninh cầm lấy rồi xem, video bên trên đang chiếu cảnh mà cô vừa mới cứu người, phía dưới còn có rất nhiều bình luận của cộng đồng mạng.
"Tô đại sư quả nhiên là nữ tinh kỳ dị! Đoán mạng? Võ công? Có cần vượt ngoài mong đợi của người khác thế không!"
"Tôi cảm thấy, Tô An Ninh nhất định là từ cổ đại xuyên không đến đây, mới có thể dễ dàng nhảy qua được, còn bế thêm một đứa trẻ mấy chục cân...."
"Kinh ngạc đến phát khóc rồi! Có thể bái sư học nghệ không?"
"Các người để ý sai điểm rồi! Chúng ta nên biểu dương nhân phẩm của Tô đại sư."
"Tôi khẳng định, Tô An Ninh, không, Tô đại sư hôm nay sẽ trở thành nữ thần của tôi."
"...."
"Chúc mừng em, danh tiếng lại tăng rồi!" Tả Lập nhìn bộ dạng Tô An Ninh đang chăm chăm vào điện thoại, nói chúc mừng, trước hết có Kinh Khải quan vi tuyên truyền, sau có video cứu người tương trợ, Tô An Ninh hôm nay vẫn là thu hoạch rất nhiều, hiện tại chỉ khác cái địa sản quảng cáo thôi, nghĩ đến những xôn xao mà Tô An Ninh mang tới lần này, Tả Lập loại bỏ hết những suy nghĩ chán chường trước đây, rồi cười tít mắt.
Chuyện của nghệ sĩ của mình càng nhiều, chỗ đúng sẽ càng nhiều!
Hiện giờ, hắn không cần suy nghĩ, cũng có thể biết mọi cử động của Tô An Ninh gây nên xôn xao ở giới giải trí.
Sợ rằng sau này, vừa nghĩ đến thầy đoán mệnh, võ công chẳng hạn, mình tinh mà cộng đồng mạng nghĩ đến đầu tiên chính là Tô An Ninh.
Sự công nhận này là cực kỳ hiếm đối với một nữ diễn viên vừa gia nhập giới giải trí.
Nghĩ về con đường xán lạn của Tô An Ninh trong tương lai, lòng tin của Tả Lập càng thêm thỏa mãn.
Cùng với sự hưng phấn của Tả Lập, tâm trạng của Tô An Ninh lúc này cũng đặc biệt tốt, cô có thể cảm nhận được hiện giờ trong người đang cuồn cuộn dâng trào không ít linh lực.
Danh tiếng, đối với cô mà nói, thật là một thứ tốt!
Nhìn trong mắt Tô An Ninh ẩn hiện sự hớn hở, Ta Lập nhẹ ho một tiếng, "An Ninh, cố lên, tần tảo rồi cũng sẽ lấy được quảng cáo của phòng điền sản, đến lúc đó, công ty nhất định sẽ tổ chức cho em một sự kiện ra mắt tốt!"
Mặc dù có vẻ những người khác cho rằng danh tiếng của Tô An Ninh đã không như bình thường nữa, nhưng thực tế, cô vẫn chưa chính thức lọt vào mắt công chúng.
Bây giờ những thứ đang chờ trong tay Tô An Ninh càng lúc càng nhiều, khi đến lúc ra mắt, có thể nhanh chóng chiếm một vị trí thuận lợi trong giới giải trí.
Đối với lời nói của Tả Lập, Tô An Ninh khẽ gật đầu, cô nghĩ, không ai trên thế giới này sẵn sàng cố gắng hơn cô!
*
Nhờ lấy được vai diễn 《 Cảnh giới 》 và đoạn clip cứu người kia, Tô An Ninh những ngày sau này chiếm lĩnh không ít các trang đầu tin tức, nhưng ký giả theo dõi Tô An Ninh cũng không ít, thậm chí có báo chí liên hệ Tả Lập hy vọng có thể được phỏng vấn Tô An Ninh, nói về nhưng suy nghĩ và cảm nhận của cô trong ngày khi cô ấy cứu người.
Tất nhiên, Tả Lập đã từ chối, chuyện này phải đợi cho đến khi buổi ra mắt chính thức!
Tuy nhiên Tả Lập cũng không hoàn toàn từ chối họ, lúc ký giả đặt câu hỏi, đặc biệt tiết lộ tin tức, công ty Phong Thần sẽ mở một buổi ra mắt cho Tô An Ninh, đến khi đó, sẽ mời các vị ký giả đến, các vị có vấn đề gì liên quan đến Tô An Ninh thì có thể phỏng vấn.
Tả Lập vừa tiết lộ như thế, những phóng viên này cũng có cơ sở rồi, hơn nữa, họ cũng từ đó hiểu ra một điểm, Tô An Ninh nhất định là do công ty Phong Thần đặc biệt đào tạo, điều đó cũng có nghĩa Tô An Ninh rất có khả năng trong tương lai sẽ trở thành một minh tinh, vào thời điểm này nếu như thiết lập mối quan hệ tốt với Tả Lập, trong tương lai, chỉ cần Tả Lập tiết lộ cho họ một chút tin tức, điều đó đủ để họ viết bài rồi.
Với ý tưởng như vậy, còn có lần trước Tô An Ninh giúp bọn họ tùy duyên bói một quẻ, các phóng viên sau đó còn vì Tô An Ninh tuyên truyền một phen, sau lần đó, Tô An Ninh càng thu hút sự chú ý của cư dân mạng.
Cho nên, có khi kết được thiện duyên, trong lúc không để ý, sẽ thành bậc thang cho bạn tiến lên.
....
"Cắt!" Đinh Giang nhìn vào sự tương tác của các diễn viên trong trường quay, khuôn mặt nghiêm túc vào lúc này cũng có chút dịu lại, phối hợp giữa ba người ngày càng ăn ý.
Nghe thấy giọng của Đinh Giang vang lên, mấy người trong trường quay dừng mọi hành động, những người đại diện, trợ lý ở xung quanh lập tức mang ô, nước và những thứ đồ khác đến cho nghệ sĩ của mình, bởi vì sau một lát nữa sẽ tiếp tục, để ngăn chặn những sai lệch rõ ràng trong các cảnh trước và sau, đôi khi để thuận tiện, nghệ sĩ cần phải đứng yên tại vị trí đó.
Lúc này Đổng Lâm và Tần Vũ không chịu nổi cởi bỏ y phục trên người xuống, cầm lấy cây quạt điện nhỏ đang thổi trong tay của trợ lý, trên đầu là kiểu tóc cổ trang, nhưng phía dưới lại là trang phục mùa hè, vào lúc này có vẻ hơi chẳng ra cái gì cả.
Nhưng lúc ánh mắt của hai người nhìn thấy Tô An Ninh, đều không khỏi sinh lòng đố kỵ.
Không phải vì cái khác, mà là vì Tô An Ninh không sợ nóng.
Tô An Ninh lúc này mặc trên người bộ trang phục rất nặng nhưng cũng không cở ra, trên khuôn mặt cô đến một giọt mồ hôi cũng không có, cả người đều rất sảng khoái, ngược lại Tả Lập mặc rất mát mẻ, trên tay còn cầm một chiếc ô đứng bên cạnh Tô An Ninh lại mồ hôi đầy mình, sau lưng cũng bị thấm ướt sũng.
"Anh Tả, anh đến chỗ mát nghỉ ngơi đi! Ô để em cầm cho!" Tô An Ninh nhìn thấy Tả Lập người toàn là mồ hôi, nhịn không được nói, Tả Lập làm người đại diện "thật quá siêng năng" rồi.
Nghe lời của Tô An Ninh, Tả Lập lau từng giọt mồ hôi trên đầu, "Được, anh đi qua bên kia đứng trước đây!"
Nói xong, hắn đưa ô trong tay cho Tô An Ninh, sau đó chạy đi, để lại một ánh mắt ngưỡng mộ.
Lúc này, Tần Vũ từ xa nhìn Tô An Ninh, trực tiếp nói, "An Ninh, chi bằng, quay xong bộ phim này, cô thu nhận tôi làm đồ đệ đi! Tôi muốn học võ công của cô, sau khi học rồi quay phim trong thời tiết nóng như thế này cũng không sợ đỗ mồ hôi nữa!"
Tần Vũ vừa nói, ánh mắt mong đợi nhìn Tô An Ninh, mấy ngày qua, mối quan hệ duy trì giữa hai người có thể nói là tăng vững, Tần Vũ đùa giỡn với Tô An Ninh cũng không bị cô lạnh nhạt không thèm nhìn nữa, lúc này, nhìn thấy bộ dạng sảng khoái của Tô An Ninh, Tần Vũ có thể không ngưỡng mộ sao?
"Nếu hôm nay anh năm tuổi, tôi sẽ chấp nhận anh làm đồ đệ, bây giờ học, muộn rồi!" Tô An Ninh không chút lưu tình mà cự tuyệt, hiện tại cô dựa vào linh lực của cơ thể để cô lập không khí nóng xung quanh mình, loại linh lực này tiêu hao rất ít, Tô An Ninh không cảm thấy lo lắng gì, cũng có thể tùy ý mà sử dụng.
Nghe Tô An Ninh nói xong, Đổng Lâm mỉm cười quay sang Tần Vũ, "Tần Vũ, cậu quá già rồi."
Nghe vậy, Tần Vũ nhíu mày nhìn Đổng Lâm nói, "Theo tôi nhớ, cô còn lớn hơn tôi một tuổi thì phải?"
"Tần Vũ, cậu lẽ nào không biết tuổi tác là bí mật của phụ nữa sao?" Đổng Lâm dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Tần Vũ.
"Cô là phụ nữ à?" Tần Vũ nghi hoặc nói.
"Cậu..."
"Các người chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi!" Không chờ hai người Đổng Lâm và Tần Vũ khai chiến, Đinh Giang từ phía xa hô to lên, trời nóng như thế, nghỉ ngơi càng nhiều, ngược lại sẽ càng khó chịu.
Sau khi Đinh Giang nói, một nhân viên công tác nhanh chóng chạy đến giúp Đổng Lâm và Tần Vũ trang điểm lại, còn Tô An Ninh, mặt của người ta vẫn đang rất tốt đấy.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Đinh Giang nói một câu "!" sau đó bắt đầu quay!
Cảnh hôm nay là cảnh Vu Nguyệt lấy thân tế cứu toàn tộc nhân. Đây cũng là cảnh cuối hơ khô thẻ tre của Tô An Ninh. Sau khi cảnh này kết thúc, phần diễn của Tô An Ninh trong 《 Tam Giới 》 cũng kết thúc.
"Tối cao thượng cổ tổ Vu Nhục Thu, xin nghe của ta cầu nguyện; tôn quý thượng cổ tổ Vu Câu Mang, xin đáp ứng thỉnh cầu của ta; vĩ đại thượng cổ tộ Vu Cộng Công, xin chấp nhận tâm nguyện của con....vinh diệu thượng cổ tổ Vu Huyền Minh, xin thực hiện hy vọng của con, con chính là thánh nữ đời thứ ba ngàn của Vu tộc, yêu cầu thực hiện khế ước triệu hồi, lấy máu và linh lực làm chìa khóa, mở ra cánh cửa kết giới triệu hồi mọi người."
Niệm chú triệu hồi, thần sắc Tô An Ninh trông rất nghiêm túc, giống như một nữ thần xuống chín tầng mây, toàn thân tỏa ra một mùi hương thánh khiết bất khả xâm phạm.
Trong giây phút Tô An Ninh nói xong, thế giới xảy ra thay đổi.
Các diễn viên xung quanh ngẩng đầu và nhìn lên phía bầu trời.
"Đây là cái gì?"
"Lực
lương thật dữ dội!"
"...."
Diễn viên quần chúng nói ra lời thoại của mình, trên mặt mỗi người lộ vẻ nghiêm trọng, cảm giác nguy hiểm đang ngày càng tới gần, trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ, đó là diệt trừ nguồn căn của mối nguy hiểm này.
Chỉ cần thánh nữ của Vu tộc chết đi, những người còn lại của Vu tộc cũng không có kết quả gì.
"Ra tay". Lúc này thống soái tam giới, do một lão diễn viên diễn vai ma giới chí tôn có ánh mắt hung bạo nhìn Tô An Ninh, trên người tràn đầy khí thế.
Sau khi hắn nói xong, những binh sĩ ở phía sau tay cầm cung tiễn, kéo dây cung, nhắm vào Tô An Ninh.
Vô số mũi tên nhắm thẳng về phía Tô An Ninh.
Đương nhiên, ở hiện trường, những mũi tên bắn ra được một khoảng nhất định thì rơi xuống đất, ở hậu kỳ, trên những mũi tên này đều có thêm ánh lửa rơi lên người Tô An Ninh.
"A..."
Lúc này, một tiếng hét phát ra từ Tô An Ninh.
Ban đầu cơ thể Tô An Ninh được điều khiển bởi dây cáp treo trôi nổi giữa không trung rồi sau đó bởi sự kiểm soát của dây cáp mà từ từ rơi xuống.
Tô An Ninh ôm ngực, đáy mắt hiện lên một chút không thể tin.
Hiến tế của nàng thất bại rồi!
Tại sao?
Một tiếng ho nặng nề.
"Cắt! Mang huyết tương lên" Đinh Giang nói xong, nhân viên tổ đạo cụ mang huyết tương đến cho Tô An Ninh, cho Tô An Ninh ngậm ở trong miệng.
Loại huyết tương này được chuẩn bị bằng cách trộn màu thực phẩm và mật ong với nước.
Tô An Ninh vừa ngậm vào, một vị ngọt lan ra trong miệng của cô.
"!"
Sau khi Đinh Giang nói xong, Tô An Ninh phun máu giả ra, máu chảy xuống khóe miệng. Đôi mắt của Tô An Ninh chán nản, suy sụp.
Vu tộc sẽ bị diệt rồi.
Thiên đạo bất công, Vu tộc cho dù thân mang thần lực, nhưng đây không phải là ông trời ban cho họ sao? Tại sao Vu tộc bọn họ lại phải chịu nổi đau diệt tộc.....
Nước mắt từ khóe mắt Tô An Ninh chảy ra, Tô An Ninh nhìn vào mũi tên đang vây lấy người trong tam giới của mình, có một sự lạnh lẽo trong mắt cô, nói rõ từng câu từng chữ, "Vu...tộc...diệt....tam...giới.....loạn!"
Tô An Ninh tràn ngập mối hận với tam giới, mang theo nổi oán hận không dừng.
Những người trong trường quay nghe những lời nói lạnh thấu tâm can này, mỗi người đều không khỏi lạnh cả người, ngày hè cực nóng ở đây, vậy mà có thể cảm nhận được cái lạnh thoát ra từ lòng bàn chân.
"Tốt, kết thúc!" Đinh Giang lúc này đột nhiên hô lên, cũng nhờ tiếng gọi này, đánh thức những diễn viên vừa mới nhập tâm vào vai diễn.
Không ít diễn viên trong trường quay nhìn nhau, nhìn thấy những thay đổi sâu sắc hơn trong thần sắc của Tô An Ninh, cảnh mà Tô An Ninh vừa quay thực sự đã mang nhữung người ở đây đi vào vở kịch.
Kỹ năng diễn xuất của Tô An Ninh đã đạt đến mức nào rồi?
Tần Vũ và Đổng Lam hai người họ cũng nhìn Tô An Ninh, Tô An Ninh tiến bộ trong diễn xuất ai cũng đều thấy rõ, nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi.....
Lúc này, Tô An Ninh nhanh chóng leo lên khỏi mặt đất, nghĩ đến vừa mới diễn trò khi bi thương, còn có chút hoãn không đi tới, cô vừa mới thử đem bản thân hoàn toàn trở thành là Vu Nguyệt, một người bị hận thù vùi lấp, đồng thời, sau khi thoát ra khỏi nhân vật, cảm thấy bản thân trong lòng còn tồn tại một ít gì đó lưu lại.
"An Ninh, qua đây chút." Đinh Giang gọi Tô An Ninh.
Thấy thế, Tô An Ninh nhanh chóng đi về phía của Đinh Giang.
Mà người khác, cũng bởi vì Tô An Ninh động tác nhanh chóng hoàn hồn, cảm giác được cái nóng trên người, nhanh chóng đi tới những chỗ râm mát.
"Chúc mừng cô hoàn thành bộ phim! Đây là hồng bao hơ khô thẻ tre của cô." Đinh Giang hiền hòa nhìn Tô An Ninh, ông chỉ nhìn thấy màn trình diễn của Tô An Ninh trong mắt. Khi ông kinh ngạc nhưng cũng ngạc nhiên trước kỹ năng diễn xuất của Tô An Ninh.
Cảnh giới cao nhất của một diễn viên có thể đạt tới không phải là vong ngã, mà là vô ngã, tức là lúc diễn xuất, nên bỏ qua sự tồn tại của bản thân, để bản thân hoàn toàn nhập vào vai diễn, cảm giác mọi niềm vui và nỗi buồn của nhân vật.
Miễn là đạt đến cảnh giới này, diễn xuất không phải là vấn đề đối với diễn viên.
Đinh Giang đã là một đạo diễn trong nhiều năm, và tất nhiên ông có thể nhìn thấy rõ ràng. Vào lúc này Tô An Ninh đã đạt đến cảnh giới cuối cùng.
Tài năng diễn xuất của Tô An Ninh rất tốt.
Nếu không phải Đinh Giang tận mắt nhìn thấy kỹ năng của Tô An Ninh từ lúc trúc trắc đến càng thành thạo, và sau đó tiến bộ nhanh chóng, ông không thể tin rằng kỹ năng diễn xuất của một người có thể được cải thiện nhanh trong một khoảng thời gian ngắn.
Lúc này, Đinh Giang cũng không tránh khỏi ấp ủ.
Ông cảm thấy rằng trong thời gian, miễn là Tô An Ninh có thể nắm bắt được trạng thái này, sẽ không có vấn đề gì sau cái bóng của thế hệ mới.
Lần này công ty đúng là tìm kiếm một mầm giống tốt!
"Cảm ơn Đinh đạo." Sau khi nhận hồng bao trong tay của Đinh, Tô An Ninh cảm ơn Đinh Giang vì sự chân thành của ông, không phải vì hồng bao này, mà là vì những lúc Đinh Giang nhắc nhở bên tai cô, có sự giúp đỡ của Đinh Giang cộng thêm những nội dụng kỹ năng được học ở công ty, còn có ký ức về kẻ ngụy trang còn lưu lại trong đầu cô, kỹ năng diễn suất của cô mới tiến bộ nhanh như vậy.
"Tài năng cho diễn xuất của cô rất tốt, đừng lãng phí nó. Hãy tiếp tục cố gắng. Nếu có thời gian, cô có thể quay lại đoàn làm phim gặp chúng tôi bất cứ lúc nào." Đinh Giang nhìn ánh cảm kích của Tô An Ninh, vẻ mặt hòa nhã nói
"Tôi sẽ nhất định."
Đinh Giang hơi khựng lại, rồi nói, "Chào tạm biệt những người khác trong tổ đi!"
"Được." Tô An Ninh gật đầu.
Sau khi tẩy trang và thay quần áo, rồi cùng Tả Lập ở cửa hàng gần đó mua các loại đồ uống khác nhau, Tô An Ninh phân phát cho những nhân viên trong tổ kịch, đồng thơi nói lời chào tạm biệt họ.
"An Ninh, sau này nhớ đến thăm chúng tôi nha!"
"Đúng vậy, chúng tôi sẽ nhớ cô lắm."
"Vẫn là có chút không nỡ!"
"Nhưng mà, cô cũng được giải thoát rồi, chúng tôi vẫn phải chịu tội!"
"Đến lúc sát thanh yến* dù bận thế nào cô nhất định phải tối!"
*sát thanh yến: buổi lễ công bố sau khi một bộ phim được quay xong.
"..."
Âm thanh vang vẳng bên tai Tô An Ninh, khiến cho một Tô An Ninh lạnh lùng cũng cảm giác buồn khi ly biệt, bên nhau gần một tháng, bình thường qua lại cũng tốt, trong lòng có một cảm giác không nỡ.
"Tạm biệt!" Sau khi nói hai từ đơn giản như thế với mọi người, Tô An Ninh leo lên xe của Tảp Lập.
"Tạm biệt! Thuận buồm xuôi gió nha." Nhiều người vẫy tay chào Tô An Ninh.
Tả Lập thấy vậy cũng nói chào hỏi một tiếng, rồi sau đó đạp chân ga đi mất.
Sau khi lái xe đi xa, Tả Lập nhìn Tô An Ninh im lặng và mỉm cười. "Có chút không nỡ phải không? Đó là chuyện bình thường, suy cho cùng cũng có một tháng bên nhau, mà đây cũng là lần đầu tiên em quay phim truyền hình. E rằng sau này sẽ dần quen thôi."
Tả Lập nhớ đến nghệ sĩ đây hắn dẫn, bọn họ sau khi quay xong bộ phim truyền hình đầu tiên lúc rời khỏi đoàn làm phim còn khóc lức nở.
"Một chút." Tô An Ninh nghe những lời này, không thể phủ nhận.
Lúc này, tâm trạng của cô cũng có phần phức tạp. Ban đầu, cô chỉ có ý định sử dụng nó như một chỗ đứng tạm thời. Sau khi cô rời đi, cô sẽ không còn liên quan đến thế giới này nữa, nhưng bây giờ có vẻ như nó không đơn giản như vậy. Cô cảm thấy rằng ngay cả khi trở về thế giới của chính mình, cô sẽ không quên tất cả những điều mà cô biết trong thế giới này!
"Thật hiếm khi em cũng có loại cảm xúc này." Tả Lập cười ha ha, hắn có thể cảm thấy sự thờ ơ của Tô An Ninh với thế giới bên ngoài. Ngoại trừ Tô An Tân, Tô An Ninh có một khoảng cách mờ nhạt với những người xung quanh. Nhưng hiện tại có thể thấy, cô dần phá vỡ lớp băng đó.
Tô An Ninh nghe những lời của Tả Lập, im lặng không nói gì, chính cô cũng không ngờ!
Thấy vậy, Tả Lập không nói gì thêm, lặng lẽ lái xe.
Được một lúc, chiếc xe dừng lại trước cổng công ty Phong Thần.
Khi vừa xuống xe, Tả Lập lập tức bảo vệ Tô An Ninh đi về phía phòng họp báo.
Ngay khi mở cửa, trong hội trường toàn bộ ánh đèn nhấp nháy lóe lên, ống kính của các phóng viên nhanh chóng đổ dồn về phía Tô An Ninh.