Lâm Tầm nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Nghĩ xong, hắn cười nói: “Làm sao có thể…”
Đông Quân: “Ừm?”
Lâm Tầm nói: “Em hẳn không phải là loại người sẽ tự sát.”
Dứt lời, hắn lại nhìn Đông Quân, nói: “Anh xem, bây giờ em và nam thần đang yêu nhau, không cần thiết phải tự sát, em sống tốt còn không đủ đây.
Nếu có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau, có thể em sẽ hơi khổ sở.”
“Nhưng cũng sẽ không tới tình trạng muốn tự sát chứ?” Hắn mấp máy môi: “Còn có rất nhiều bạn bè, An Toàn và Cơ Cấu đều sống rất tốt, còn có cả chị em, em không thể làm ra loại chuyện lựa chọn cái chết này được.”
Đông Quân nhìn hắn không chớp mắt: “Còn gì nữa?”
“Còn có… nếu có một ngày, mọi người đều không còn, em không còn liên hệ gì với thế giới này nữa.” Nói đến đây, Lâm Tầm cười: “Vậy em còn có thể viết thuật toán mà, em còn có Lạc Thần.
Hoặc là cho em một cái máy tính, em cảm thấy mình có thể sống cả một đời.”
Hắn tiếp tục nói: “Chỉ có người mất hết can đảm, hoặc là phải chịu đả kích rất lớn mới đi tự sát, em thì không thể.
Em vẫn luôn có chuyện để làm.”
Lại nghe Đông Quân hỏi: “Vậy em ghét cái gì?”
“Em… hình như cũng không ghét thứ gì lắm.” Lâm Tầm vừa nghĩ vừa nói: “Em cũng được coi như một người rất tích cực, trạng thái tinh thần rất tốt.”
“Nhưng mà hình như từ nhỏ đã không quá thích người khác quản em.” Hắn bổ sung.
Đông Quân: “Thích tự do một chút?”
Lâm Tầm: “Xem như thế đi.”
Hắn cúi người cọ cọ Đông Quân, vuốt tóc Đông Quân như bình thường anh vuốt tóc hắn: “Tóm lại em không có vấn đề tâm lý gì cả.”
Trong mắt Đông Quân hình như có vẻ cô đơn.
Lâm Tầm nghĩ, người trước mắt này, anh mất đi người rất quan trọng.
Có lẽ là mẹ của anh, có lẽ là Lo, nhưng không sao cả, dù sao hắn sẽ không để loại chuyện này tái diễn.
Hắn ôm lấy Đông Quân: “Trừ khi anh không muốn chơi với em nữa, nếu không chắc chắn em sẽ không rời đi.”
Đông Quân nắm ngón tay hắn đặt ở bên môi: “Thật sao?”
Lâm Tầm: “Thật.”
Nói rồi, hắn đưa tay chạm vào môi Đông Quân nhà mình.
Hơi mát lạnh, nhưng rất mềm.
Một giây sau đôi môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng ngậm chặt ngón tay hắn, có cái gì đặt lên lòng bàn tay, Lâm Tầm cúi đầu xuống, liền bị cảnh tượng kích thích.
“Ngài đừng quá thuần thục, em có chút chịu không được.” Hắn muốn rụt về, cổ tay lại bị Đông Quân nắm chặt.
Đông Quân hơi cong khóe môi, bờ môi chạm nhẹ lên đầu ngón hắn, sau đó hướng lên, chuyển tới mu bàn tay.
Rất chăm chú, giống như bươm bướm hôn lên đóa hoa hồng.
Cảm giác mềm mịn ngưa ngứa truyền đến, Lâm Tầm tê cả da đầu.
Mãi đến khi hôn xong cả bàn tay, Đông Quân mới ngẩng đầu lên, dang tay ra với hắn.
Lâm Tầm là một người thức thời, đương nhiên là nhào đến cho anh một cái ôm.
Giọng nói của Đông Quân hơi khàn: “Em nghe lời vậy.”
Lâm Tầm: “Em biết nghe lời nhất.”
Đông Quân cười một tiếng.
Lâm Tầm lại tránh ra, nhìn vẻ mặt Đông Quân.
Đông Quân: “Hửm?”
Lâm Tầm vẫn có chút để ý, hắn nói: “Ngài cũng từng làm thế với người khác sao?”
Đông Quân: “Không có.”
Lâm Tầm: “Thật sự không có sao?”
Dù sao hôm nay hắn đã hỏi thăm về Lo, hình tượng quả chanh đã bị lộ hoàn toàn trong mắt Đông Quân rồi, không bằng mượn cơ hội hỏi hết lời muốn hỏi.
“Không có.” Ý cười trong mắt Đông Quân rất ôn nhu: “Chỉ có em thôi.”
“Vậy em tạm thời tin tưởng.” Lâm Tầm nhỏ giọng thầm thì.
Đông Quân nhìn hắn: “Tạm thời?”
Lâm Tầm: “Nhỡ may ngài gạt em thì sao.”
Đông Quân lướt ngón tay qua bên mặt hắn, đôi mắt giống như một đầm nước nhìn không thấy đáy, nhưng lại có một chút ánh sáng mơ hồ, lấp lánh như những vì sao, anh nói rất chậm, gằn từng chữ: “Anh vĩnh viễn không lừa em.”
Câu nói này trịnh trọng đến mức nằm ngoài dự đoán của Lâm Tầm, nếu thay đổi một khung cảnh khác, hắn còn nghĩ anh đang lập lời thề gì đó cơ.
Mà hắn cũng tin thật.
Không phải là bởi vì câu nói này có lý có cứ cỡ nào, hay là giọng điệu của anh khiến người ta tin tưởng cỡ nào.
Đối mặt với một người thế này, với một vẻ mặt thế này, cho dù anh nói cái gì, bạn cũng sẽ tin.
Hắn vùi mình vào trong lòng Đông Quân lần nữa.
Đông Quân vòng cánh tay qua bả vai hắn, ngay từ đầu là cường độ rất nặng, nhưng lúc sắp siết chặt hắn mới chậm rãi buông lỏng, cuối cùng chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng.
Lâm Tầm thở ra một hơi, hắn cảm thấy rốt cuộc mình đã điều tra được khao khát của Đông Quân.
Chỉ sợ anh là một người rất không có cảm giác an toàn, cho nên mới muốn nắm thật chặt thứ gì đó không thả.
Lần đó Tiết Tân gọi điện cho hắn, bị Đông Quân nghe được, người này không cho hắn nói tiếp một câu nào nữa.
Mấy ngày trước mình ra ngoài bị thương chân, Đông Quân nói với bác sĩ nếu mình còn chuồn đi sẽ đánh gãy chân, giọng điệu kia thật đến mức không thể thật hơn.
Nhưng trong những ngày bọn họ ở chung, loại khát khao này Đông Quân cũng không thể hiện ra rõ lắm.
Anh giống như một người tình hoàn hảo, biết quan tâm, dịu dàng, còn dung túng bạn làm bất kì chuyện gì.
Lâm Tầm cho rằng đó không phải chân thực, Đông Quân thật sự không phải loại người này.
Mã nguồn của lập trình viên giống như tranh của hoạ sĩ, phàm là người đã từng