Chỉ thấy lão Hoắc đầu tiên là nhìn hắn như có điều suy nghĩ, tiếp đó dần dần vui mừng quá đỗi: “Không tệ! Không tệ! Chính là đạo lý này! Ta hấp thu linh khí, năm này tháng nọ, kinh mạch trong cơ thể dần dần có tạp chất đọng lại.
Nhưng lão già Tiêu Dao Tử cả ngày chỉ biết đánh đàn đánh cờ, uống cẩu kỷ, tĩnh tọa dưỡng thần, cho nên kinh mạch thông suốt hơn ta.”
Lâm Tầm chó ngáp phải ruồi, không nghĩ tới mấu chốt của sư phụ lại ở chỗ này.
Hắn nghĩ, nếu mình thông qua giao diện trình biên dịch kiểm tra số liệu thư mục tệp tồn trữ của lão Hoắc, trực tiếp thủ tiêu những số liệu rác kia đi, có phải sẽ trực tiếp giải quyết được vấn đề này hay không?
Hắn liền hành động, tập trung sự chú ý lên trên người lão Hoắc.
Giao diện màu xanh dần dần hiện lên, nhưng Lâm Tầm lại phát hiện thanh công cụ phía trên giao diện là một màu xám tro đơn giản, có nghĩa hắn không có quyền hạn truy cập.
Nói cách khác, hắn không thể debug chương trình của lão Hoắc, không thể sửa đổi chương trình của ông, cũng không thể tìm kiếm thứ khác được.
Nhưng hắn nhớ rõ ràng, mình thấy những giao diện biên dịch khác… ví dụ như Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu, thanh công cụ lại sáng.
Đây là vì sao?
Thừa dịp lão Hoắc trầm tư suy nghĩ về tình trạng cơ thể của mình, hắn cũng bắt đầu suy nghĩ.
Mình, Vương An Toàn, sư phụ, có cái gì khác nhau sao?
— Có!
Vương An Toàn không tu tiên, là một người bình thường.
Mà mình ở Luyện Khí Kỳ, cao hơn người bình thường một cảnh giới.
Lão Hoắc chính là Nguyên Anh, tu vi lại cao hơn mình một đoạn lớn!
Như vậy sẽ rất dễ dàng giải thích.
Hắn có thể điều khiển trình biên dịch cảnh giới thấp hơn hoặc bằng với mình, mà không thể thao túng cảnh giới cao hơn.
Nếu muốn giúp sư phụ, sợ rằng còn phải chờ đến khi mình đạt tới Nguyên Anh.
Hắn đang suy nghĩ, liền nghe lão Hoắc nói: “Nếu đã biết căn nguyên vấn đề, vậy thì cực tốt! Ta chỉ cần ủy thác Bích Hải tiên tử mở lò chế thuốc cho ta ở thịnh hội luận đạo, loại trừ tạp chất, tự nhiên có thể giải quyết!”
Được rồi, sư phụ ắt có cách của sư phụ.
Lâm Tầm: “Chúc mừng sư phụ.”
“Rốt cuộc con cũng là một nhân tài có thể bồi dưỡng!” Lão Hoắc nói: “Nhưng chuyện linh khí, còn cần chăm chỉ cảm nhận — nếu không sẽ làm mất mặt người của Vô Cực Tông, khiến cho thầy trở thành trò cười.”
Lâm Tầm: “Vâng.”
Lão Hoắc lại tự thuật cặn kẽ cho hắn “linh khí trong hư không ” rốt cuộc là một loại cảm giác như thế nào, cũng dạy cho hắn ba loại phương pháp ngồi tĩnh tọa, muốn hắn cảm nhận ngày đêm, cho đến khi cảm nhận được mới thôi.
Mặc dù Lâm Tầm cảm thấy mình làm thế nào cũng không thể cảm nhận được, nhưng ngại vì sư phụ uy nghiêm, vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.
Cuối cùng, lão Hoắc còn lấy đi thẻ căn cước của Lâm Tầm, nói 9 ngày sau là thịnh hội luận đạo, chúng ta phải đến trước 1 ngày, vi sư đi đặt vé xe.
Lâm Tầm nghĩ trong đầu, mọi người tu tiên, tại sao không ngự kiếm phi hành.
Nếu thế giới quan chủ nghĩa duy vật của hắn đã sụp đổ, như vậy hướng tới ngự kiếm phi hành cũng là bình thường, liền hỏi ra.
Sư phụ nói: “Ngự kiếm phi hành ngược lại cũng được, vi sư có thể đưa con bay nhanh ngàn dặm, không phải là việc khó, chỉ lo bị người phàm thấy! Nếu người phàm biết còn có loại chuyện tốt này, đạp phá ngưỡng cửa tới muốn bái sư, ai nấy đều là đồ ngốc không có tí căn cốt nào, chẳng phải sẽ rất phiền sao.”
Lâm Tầm: “Sư phụ nói đúng.”
Lão Hoắc lại dặn dò hắn chăm chỉ tu luyện lần nữa, lúc này mới để hắn trở về.
Lâm Tầm ra khỏi cửa, ra đường, trước mặt có một chiếc xe lái qua, rất hiện đại, không giống với thế giới trong sân.
Hắn không ăn sáng, mua một cốc sữa đậu nành cầm trong tay, thỉnh thoảng lại hút một hơi.
7h40, sương mù sáng sớm vừa mới tản đi, mặt trời dâng lên từ nóc những tòa cao tầng ở phương xa, vẫn là màu đỏ.
Đã rất lâu hắn không ra khỏi cửa vào giờ này rồi, cảm thấy không khí lành lạnh thoải mái bất ngờ, liền dừng lại một lúc dưới tán cây ven đường, ngậm ống hút sữa đậu nành, vừa uống, vừa nhìn dòng xe chạy trên đường.
Điều này cũng làm cho hắn rất thoải mái — mỗi một chiếc xe ở đây đều đang có tốc độ vừa phải hoặc đang đổi sang tốc độ vừa phải, tất cả đều hoàn mỹ như được vạch sẵn, giống một chương trình không có bug.
(Bug = lỗi)
Ngân Hà xây dựng hoàn thiện ra hệ thống lái tự động khổng lồ này, có thể nói là đang cố gắng nâng cuộc sống của mọi người lên cao thêm một bậc.
Thuật toán chính của hệ thống là bí mật thương mại, không công bố ra ngoài, nhưng nghe nói mã hiệu của bộ phận quan trọng nhất là do Đông Quân viết.
Sứ mạng của lập trình viên là thay đổi thế giới — cho nên Đông Quân xứng đáng là nam thần của mọi người.
Lâm Tầm đang suy nghĩ, một chiếc xe chạy chậm lại đúng tiêu chuẩn, vững vàng dừng ở trước mặt hắn.
Bentley màu đen, trông rất quen mắt.
Lâm Tầm ngơ ngác nói: “Chào buổi sáng.”
Cửa kính xe tự động hạ xuống.
“Chào buổi sáng,” Đông Quân nói: “Đang đợi ai à?”
“Không có,” Lâm Tầm suy nghĩ một chút, trả lời: “Đi ra gặp một… trưởng bối, bây giờ chuẩn bị trở về.”
“Không ngại thì có thể lên xe,” Đông Quân nói: “Hôm nay tôi có một buổi họp ở trung tâm triển lãm quốc tế.”
“A… Vâng.”
Lâm Tầm cứ như vậy mà bước lên xe của nam thần lần thứ hai.
Hắn có chút ngại ngùng, nói: “Làm phiền ngài.”
“Không sao,” Xe chạy, nam thần nhàn nhạt nói: “Như vậy cậu sẽ có thể về sớm, sáng tạo giá trị cho Lạc Thần.”
Lâm Tầm cảm nhận được sự bốc lột của chủ nghĩa tư bản.
Hắn nói: “…Tôi sẽ.”
Có vẻ như Đông Quân cong cong khóe môi.
Sau đó, Lâm Tầm nghe anh nói: “Tôi cho rằng cậu đang hẹn hò.”
Lâm Tầm: “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
Đông Quân: “Cậu cầm một cốc sữa đậu nành nhìn đường xe chạy đối diện… có vẻ đang cười, giống như đang nhớ bạn gái.”
Lâm Tầm nháy mắt một cái: “Không có bạn gái, tôi là một con trỏ chuột tự do không có đối tượng.”
Con trỏ chuột là một đại lượng biến thiên đặc biệt trong ngôn ngữ lập trình, ứng dụng rộng vô cùng, đối tượng nó chỉ hướng là một địa chỉ bộ nhớ, trong địa chỉ có lưu trữ thông tin, giống như biển số nhà của một căn phòng.
Nhưng có vài con trỏ chuột sau khi được sáng tạo ra, địa chỉ chỉ hướng hoặc không thể dùng, hoặc dứt khoát không chỉ hướng gì cả, nó sẽ được gọi là một con trỏ chuột tự do — lập trình viên thường so sánh mình với một con trỏ chuột tự do không có đối tượng, ý chỉ bây giờ mình không có bạn trai bạn gái.
Lâm Tầm dùng thuật ngữ lập trình nói xong, quả nhiên nhìn thấy trong mắt Đông Quân hơi có nụ cười.
— Lúc chưa được tiếp xúc với Đông Quân, hắn vẫn cho rằng nam thần là một người lạnh lùng băng giá, nhưng bây giờ xem ra, thật ra Đông Quân rất hiền hòa.
Có điều một giây sau, hắn bỗng nhiên ngẩn người.
Đông Quân nói hắn nhìn đường xe chạy, có vẻ đang cười, giống như đang nhớ bạn gái?
Khi đó hắn đang làm gì?
Hắn nhìn chương trình lái tự động thống trị xe cộ, ca ngợi nam thần ở trong lòng.
Lâm Tầm: “…”
Đương nhiên hắn sẽ không để cho Đông Quân biết chuyện này.
Giờ cao điểm sáng sớm còn chưa bắt đầu, trên đường không nhiều xe cộ, rất nhanh đã đi được gần nửa chặng đường.
Đông Quân hỏi: “Lạc Thần tìm được lập trình viên thích hợp chưa?”
Lâm Tầm: “Vẫn chưa, nhưng đã có mấy người được chọn rồi.”
Đông Quân: “Chú ý an toàn.”
Lâm Tầm: “Vâng.”
Hắn biết Đông Quân có ý gì.
Hắn, Vương An Toàn, Triệu Cơ Cấu, từ đại học đã cùng nhau