“Tuyệt đối đừng nói cho mấy người sư phụ là tớ về đấy.”
Xe đến dưới tầng, Lâm Tầm không nói nhiều, một tay ôm mèo, một tay đội áo khoác màu đen của Cơ Cấu lên đầu, nhanh chóng chạy lên tầng ba, vừa chạy vừa nghĩ mình hoá trang thế này cứ như vừa cướp ngân hàng xong vậy.
Ngay ở chỗ rẽ từ tầng hai lên tầng ba, hắn nghe thấy những tiếng bước chân xuống dưới, theo đó là một giọng nói già nua có lực: “Dừng lại.”
Lâm Tầm đứng vững.
“Người nào lén lén lút lút?” Giọng nói kia tiếp tục hỏi.
Lâm Tầm không còn cách nào khác, kéo áo khoác che đầu xuống: “Sư… Sư phụ.”
Chỉ thấy người trước mặt mặc một bộ đường trang, vạt áo thêu hoa văn tùng hạc, hiển nhiên là sư phụ của hắn – lão Hoắc, trong tay còn xách một cái rổ, có vẻ là muốn đi mua thức ăn.
Đúng là trùng hợp, sao lại để ông bắt gặp như vậy.
Lão Hoắc nhìn hắn, híp mắt, nói: “Con còn biết trở về?”
Lâm Tầm ngoan ngoãn nói: “Đồ nhi bất hiếu.”
Dứt lời liền cúi đầu, ý đồ trốn tránh sư phụ kiểm tra.
Lại nghe lão Hoắc hỏi: “Nhiều ngày không về, không phải là có bạn gái rồi chứ?”
“Không có.” Lâm Tầm thề thốt phủ nhận: “Không phải bạn gái, chỉ… có một ngày bạn.”
Ánh mắt của lão Hoắc lướt qua mặt hắn như dao: “Thật sao.”
Lâm Tầm: “Vâng.”
“Được.” Lão Hoắc tiếp tục hỏi: “Gần đây có siêng năng tu luyện không? Cảnh giới như thế nào rồi?”
“Hả?” Lão Hoắc bỗng nhiên phát ra một từ nghi ngờ.
Lâm Tầm: “Sư phụ, sao vậy?”
Chỉ thấy lão Hoắc chau mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Sao ta không nhìn ra được tu vi của con là bao nhiêu? Con dùng pháp bảo che lấp tu vi gì à?”
Lâm Tầm biết vì sao.
Trong mật mã học, có một thứ gọi là cấp bậc mật mã.
Mỗi thông tin được trao cho mỗi cấp bậc mật mã khác nhau, mỗi người cũng có cấp bậc khác nhau, người có mật mã cấp cao có thể xem thông tin của mật mã cấp thấp, người có mật mã cấp thấp lại không thể xem thông tin của người có mật mã cấp cao, hệ thống tu tiên cũng như vậy.
Trưởng bối cảnh giới cao có thể nhìn thấu cảnh giới tu vi của tiểu bối, tiểu bối tu vi nông cạn lại không thể biết được rốt cuộc tu vi của tiền bối là bao nhiêu, đây chính là đẳng cấp áp chế.
Mà bây giờ, lão Hoắc không thấy rõ tu vi của hắn, đương nhiên là bởi vì hắn đã tiến vào kỳ Phân Thần, vượt qua lão Hoắc kỳ Nguyên Anh.
Từ đó về sau, không chỉ có lão Hoắc, ngay cả các trưởng bối như Tiêu Dao Tử, Hồ Điệp phu nhân, Bích Hải tiên tử cũng đều không thể nhìn thấu tu vi thật sự của hắn, nhất định bọn họ cũng dễ dàng đoán ra được nguyên nhân xuất hiện loại tình huống này.
Bởi vì Lâm Tầm không biết phải giải thích với các tiền bối như thế nào, nên mới không muốn để bọn họ phát hiện ra mình.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn không thể không nói rõ.
Thật ra chuyện này cũng không có gì cả.
Từ nhỏ đến lớn hắn cũng đã từng làm được vô số đề học khoa học tự nhiên mà giáo viên không thể làm được, bởi vậy vượt qua sư trưởng trên cảnh giới tu tiên cũng không tính là chuyện li kì gì.
Lâm Tầm nói: “Sư phụ, lúc con học máy tính ngẫu nhiên có linh cảm, tiến vào hai cảnh giới lớn.”
Lão Hoắc nhìn hắn thật sâu.
Lão Hoắc không nhúc nhích tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn.
Đúng lúc này Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu, Khương Liên đỗ xe xong, đi đến cầu thang, Vương An Toàn trông thấy lão Hoắc không nhúc nhích đầu tiên, thấp giọng nói: “Trúng gió rồi?”
Ánh mắt lão Hoắc khẽ động, liếc cậu ta một cái.
Vương An Toàn lập tức im miệng.
Chỉ nghe trong giọng nói của lão Hoắc có chút run rẩy: “Con đi theo ta.”
Lâm Tầm ngoan ngoãn đuổi theo.
Cửa tầng bốn mở ra, một đám tiền bối đang uống trà nói chuyện phiếm trong phòng khách, không chỉ giao lưu về kinh nghiệm chiến đấu với ma vật, mà còn phát biểu kiến giải về thời sự quốc gia, kể một ít “chuyện hoang đường làm cho người khác cười sặc sụa” vân vân.
Lão Hoắc không nói gì, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của ông đã nói rõ tất cả.
Lâm Tầm đi theo ông vào trong phòng giống một con thỏ bị xách hai tai.
Có lẽ các tiền bối còn lại thấy vẻ mặt lão Hoắc không đúng, cũng nối đuôi vào theo.
Trong phòng yên tĩnh.
Lâm Tầm nhìn quan tải ngọc khảm trong tường, cùng với kiếm Xích Tiêu Long Tước trong quan tài ngọc — xem ra là việc tìm kiếm Đế quân trong công viên trò chơi không có kết quả, các tiền bối hoàn toàn từ bỏ, lại chuyển kiếm về quản lý.
Lão Hoắc lời ít mà ý nhiều: “Rút.”
Lâm Tầm: “Con không rút được.”
Lão Hoắc: “Con cứ rút đi.”
Lâm Tầm tiến lên, hắn đã rút kiếm này hai lần rồi.
Hắn đặt tay lên chuôi kiếm lạnh buốt.
Đương vân trên thân kiếm giống trong trí nhớ của hắn, gọn gàng, lại mênh mông.
Hắn dùng sức kéo lên, cơ bắp cánh tay siết chặt.
Các tiền bối xung quanh ngừng thở.
Một giây, hai giây, ba giây, năm giây.
Vẻ mặt nghiêm túc của các tiền bối dần mất đi, bắt đầu hô hấp như thường.
Chuôi kiếm lù lù bất động, sức lực nhấc lên lúc trước của Lâm Tầm cũng dần biến mất, không có sức nâng đồ của bọ cánh cứng, có lẽ hắn thật sự không phải Đế quân, không thể dẫn dắt giới tu chân đánh lui Ma Giới.
Lão Hoắc khẽ thở dài một hơi.
Lâm Tầm đề khí thử lại một lần, đồng thời mở Thiên Nhãn Thuật quan sát mã nguồn trên kiếm Xích Tiêu Long Tước, mã nguồn tốt như vậy, không biết tương lai sẽ bị người nào dùng.
Nhưng cho dù hắn nếm thử như thế nào, thân kiếm đều vững chắc như cũ, Lâm Tầm chậm rãi buông tay.
Ngay một giây này, trái tim của hắn đột nhiên nhảy lên, không dám tin nhìn về phía thân kiếm Long Tước — ngay vừa rồi, giống như có ảo giác thoáng qua liền mất, hắn cảm thấy thân kiếm hơi lay động.
Lâm Tầm quyết định thật nhanh, dùng lực rút kiếm lần nữa!
Áp lực mạnh mẽ bỗng nhiên ập đến từ bốn phương tám hướng, mã nguồn bên trên kiếm Xích Tiêu Long Tước bỗng nhiên trôi nổi, hóa thành quang ảnh đen trắng hư ảo lấp lóe, mã nguồn, số lượng và ký hiệu tràn ngập tầm mắt hắn, khiến hắn vừa cảm thấy choáng đầu hoa mắt, đồng thời có một âm thanh bỗng nhiên vang lên bên tai.
“Nghĩ tên, nhanh, Thần khí nên gọi là gì, dáng dấp ra sao?”
Một giọng nói quen thuộc biếng nhác khác nói: “Kiếm đi, dùng kiếm lợi hại hơn tí.”
“Gọi là gì?”
“Tớ nào biết được, Cơ Cấu sẽ lên, đúng không Cơ Cấu.”
“Chờ tớ tìm một cuốn tiểu thuyết võ hiệp đã.” Giọng nói của người thứ ba vang lên, “Trong sách này có mười thần kiếm, một cái tên là kiếm Xích Tiêu, một cái là kiếm Long Tước, một cái…”
Cậu ta còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Vậy thì gọi là kiếm Xích Tiêu Long Tước đi, lại thiết lập thêm một chìa khoá bí mật, để tớ ngẫm lại.”
“Dùng cái dễ nhớ vào, tớ cũng muốn chơi thần khí.”
“Mau cút đi, cậu mà chơi được thì có gọi là thần khí nữa không.
Để tớ đặt.”
Tiễng gõ bàn phím nhẹ nhàng vang lên.
“Đừng mà, ít nhất cũng phải cho một câu gợi ý chứ.”
“Vậy cậu nghe kỹ nhé, gợi ý là —”
Nhưng vào lúc này!
Bên trên kiếm Xích Tiêu Long Tước bỗng nhiên bắn ra một luồng lực mạnh, đẩy hắn ra bên ngoài!
Ý thức ùa đến, Lâm Tầm đột nhiên buông tay, bị đẩy lui khoảng chừng năm bước mới dừng lại.
Các tiền bối thi nhau thở dài.
“Sao lại bị bắn ra ngoài?”
“Phải chăng là khiến thần khí tức giận?”
“Ngày nào thần khí cũng bị người ta