Lâm Tầm không thể nói được mình đang có cảm giác gì, nhưng hắn biết rõ có nhiều thứ đã vượt ra khỏi tưởng tượng.
Vào lúc này, hắn chỉ nghĩ người kia không hút thuốc lá.
Ít nhất là không hút trước mặt mình.
Ánh lửa hiện ra trong bóng đêm giống một đoá hoa hồng trên miếng vải màu đen, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng gương mặt kia.
Lâm Tầm nhìn người đang cúi đầu, nhìn anh chậm rãi đưa mẩu thuốc nhỏ dài vào trong miệng, chỉ rít nhẹ một cái rồi buông xuống, giống như nếm thử một ngụm rượu.
Thuốc lá vẫn còn đang cháy, mà anh cứ đứng đấy như thế, một bóng dáng rất cô độc, giống như đã mất đi cái gì, nhưng mái tóc dài rũ xuống bả vai lại trung hòa khí chất quá lạnh lẽo.
Toàn bộ cảnh tượng giống như một bộ phim đen trắng thập niên sáu mươi thế kỷ trước, một bối cảnh mệt mỏi, u buồn lại điên cuồng, không gian dưới đất này giống như chiều cắt đứt với thế giới hiện thực.
Lâm Tầm bỗng nhiên dừng hô hấp một chút.
Dường như đã nhận ra cái gì, người kia quay đầu nhìn về phía này.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lâm Tầm bỗng nhiên bóp nát phù chú trong tay! Một giây sau, hắn liền thấy thân thể của mình mờ nhạt hẳn đi, dựa theo các tiền bối miêu tả, hẳn là đã đạt được hiệu quả “tàng hình”.
Tầm mắt của người nọ đảo qua chỗ hắn ẩn thân, cũng không có gì dao động, xem ra là không phát hiện.
Hành động kia càng khiến Lâm Tầm thấy rõ ngũ quan của anh.
Nếu một người có khuôn mặt giống Đông Quân, dáng người giống Đông Quân, biểu cảm giống Đông Quân, như vậy anh chính là Đông Quân — cho dù anh đứng trong một hoàn cảnh không thể tưởng tượng như thế nào, làm ra hành động không thể tưởng tượng như thế nào.
Dường như không phát hiện ra gì, hắn trông thấy Đông Quân thu tầm mắt lại, nhìn thẳng về hướng khe hở Ma Giới phía trước.
Khe hở vốn đang chậm rãi khuếch trương, giống một con mắt đen nhánh chầm chậm mở ra, bị Đông Quân lạnh lùng nhìn như thế, khí đen dày đặc phóng lên tận trời, bao phủ xung quanh Đông Quân, những tiếng kêu bén nhọn chuyển thành trầm thấp, giống một con quái vật không thể diễn tả đang đối mặt với anh.
Mà vẻ mặt Đông Quân không hề thay đổi, anh chậm rãi ngẩng đầu, cả người tựa lên bức tường, tay phải gẩy tàn thuốc.
Hàng ngàn hàng vạn ánh lửa rơi xuống, nhanh chóng tắt ngóm.
Một tiếng tiếng vang cực nhẹ, cả mẩu thuốc lá rơi xuống đất.
Sau đó tiếng ma sát vải vóc vang lên, anh khoanh tay nhìn về phía trước, một tư thế cao cao tại thượng, mở miệng.
“Hôm nay em ấy phải thi đấu.”
Năm chữ, rất ngắn, Lâm Tầm chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu này, nó lạnh băng, nhưng lại không phải là mệnh lệnh cao cao tại thượng hoàn toàn không tình cảm chút nào, Lâm Tầm không thể hiểu được ý nghĩa trong đó.
Đúng thế, hôm nay hắn phải thi đấu.
Lần đầu tiên nhìn thấy khe hở, hắn còn đang nghĩ, xong rồi, lại có thêm một trận ác chiến, không thể tranh tài được nữa.
Chỉ thấy xu thế khuếch trương của khe hở bỗng nhiên dừng lại.
Trong không khí chỉ có yên tĩnh, một giây, hai giây, ngay cả tiếng tim đập cũng như ngừng lại.
Khe hở vẫn bất động, nếu nó có sinh mệnh hoặc là ý thức, có lẽ sẽ rơi vào trạng thái giằng co nào đó với Đông Quân, Lâm Tầm không biết.
Trong góc tối truyền ra một tiếng cười nhạo lạnh lùng cực nhẹ, sau đó tiếng bước chân vang lên, Đông Quân đi đến phía khe hở, ngón tay đặt lên trên bức tường màu xám có khe hở.
Ngón tay anh thon dài, màu trắng lạnh, ngón tay cái ở cuối khe hở, sau đó đi dọc theo bức tường.
Lâm Tầm mở to hai mắt.
Hắn trông thấy những chỗ ngón tay Đông Quân lướt qua, khe hở giống như bị một sức mạnh đè ép, chậm rãi khép lại, khi Đông Quân đi từ đầu căn phòng đến cuối, khe nứt to lớn giống như một cái khóa kéo, biến mất không thấy tăm hơi trên bức tường.
Khí đen vẫn con, bọn chúng lượn lờ trong phòng, mà một giây sau khi Đông Quân nghiêng người sang nhìn thoáng qua, bọn chúng lại tản ra bốn phía như khói bay lên trời.
Đông Quân vẫn không có cảm xúc gì, lúc này anh vừa vặn đi tới một bên khác trong căn phòng dưới đất, chỗ này thông suốt bốn phía, khắp nơi đều là lối ra, Lâm Tầm nhìn thấy bóng lưng màu đen của anh biến mất giữa những đường cong kiến trúc sắt thép xám đen giao thoa.
Lâm Tầm đếm thời gian, ba phút sau, hắn cảm thấy người nên đi đã đi xa, mới bật đèn pin lên, đi đến góc phòng kia — trên nền xi măng có một mẩu thuốc lá màu đen, hoa văn bạc đang lẳng lặng nằm đó, dường như còn có thể ngửi được một ít mùi vị sót lại, một mùi giống cánh hoa hồng khô héo, hình như hắn đã từng ngửi ở đâu đó rồi, không nhớ rõ nữa.
Lâm Tầm nhặt nó lên, nắm ở trong tay, là chân thật chứ không phải là mộng cảnh hay là ảo giác.
Hắn dựa vào tường, bỗng nhiên trượt xuống giống như bị rút đi tất cả sức lực, cuối cùng ôm đầu gối cuộn người lại dựa vào bức tường lạnh buốt, thật lâu sau, hắn mới dùng ngón tay lạnh buốt vỗ vỗ mặt mình.
Không được, bây giờ cũng không phải là lúc nên suy nghĩ lung tung.
Hắn cảm thấy mình còn biết chưa đủ nhiều, rất nhiều manh mối đều mâu thuẫn.
Hắn cầm thuốc lá, nhìn qua phương hướng Đông Quân rời đi, bỗng nhiên lại nghĩ, dùng ngón tay tắt tàn thuốc có đau không?
Mãi đến mười phút sau, hắn mới chỉnh đốn xong, rời khỏi nơi này, đi dọc theo bậc thang lối thoát hiểm.
Những tiếng bước chân lộn xộn truyền từ phía trên đến.
Chỉ thấy trong lối thoáy hiểm, các vị tiền bối đabg vội vàng chạy xuống đuổi, bọn họ vẫn khoan thai đến chậm như phần mềm diệt virus máy vi tính, vừa vặn gặp được Lâm Tầm.
Tiêu Dao Tử đang nhìn đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, ngạc nhiên nói: “Vừa rồi vẫn còn ma khí cuồn cuộn, sao đột nhiên lại không có nữa?”
Ngự Phong chân nhân cũng nói: “Lâm Toán, không phải cậu nói nhìn thấy khe hở sao? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại đi lên?”
Trong phút chốc, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Tầm.
Các tiền bối đứng phía trên cầu thang, Lâm Tầm vẫn đứng ở phía dưới, về mặt vị trí đã chiếm thế yếu rồi, thế là nói dối cũng thấy hơi chột dạ: “Tôi nhìn thấy khe hở vừa mở ra, sau đó… sau đó lại chịu một… lực cản.”
“Đúng rồi, có cái gì đó cản trở khe hở, sau đó khe hở lại bị ép về.” Lâm Tầm nói.
Ánh mắt Tiêu Dao Tử thận trọng: “Rốt cuộc tình hình như thế nào, là lực cản gì, cậu đã dùng linh lực thăm dò chưa?”
Nói nhiều sai nhiều, Lâm Tầm biết rõ điều này, hắn nói: “Vãn bối linh lực thấp, không trông thấy cái gì cả.”
Tiêu Dao Tử