Vốn dĩ không thể báo cảnh sát, bởi vì kiếm Xích Tiêu Long Tước là đồ cổ, nếu báo cảnh sát, chỉ sợ thần khí cuối cùng của giới tu chân sẽ rơi vào kết cục nộp lên cho quốc gia.
Nhưng một khi Kỳ Vân mất tích, mọi chuyện liền dễ giải quyết rồi.
— Lấy lí do mất kiếm có thể báo cảnh sát, vậy lấy lý do mất mặt cũng có thể báo cảnh sát.
Lâm Tầm không trực tiếp gọi 110, mà nhớ lại giờ làm việc của cảnh sát Tào nhà mình, thật sự vừa đúng lúc, hôm nay là ca đêm của cảnh sát Tào, chắc bây giờ vẫn chưa tan làm.
Lâm Tầm bấm điện thoại của cảnh sát Tào, lúc này bất kì câu hàn huyên hư giả nào đều không có ý nghĩa, chỉ có tình thân mới có thể bắt cóc người làm ca đêm.
Hắn chân thành gọi: “Anh.”
“Ồ.” Cảnh sát Tào bên kia cười: “Là cậu à, xảy ra chuyện gì sao?”
— Dù sao Cảnh sát Tào đã biết đám người bọn họ không bình thường, Lâm Tầm cũng không còn che giấu nữa, hỏi: “Anh, anh còn nhớ thanh niên luôn đi cùng tôi không? Người cầm gậy huỳnh quang đấy.”
“Nhớ, là người ăn mặc không giống người đứng đắn.”
Lâm Tầm: “Gã mất tích rồi, bị bắt đi.”
“Hả?” Giọng nói của cảnh sát Tào nghiêm túc hẳn lên: “Bị những… quái vật mà các cậu tiếp xúc?”
“Chuyện này thì không.
Không phải quái vật, là một người khác.”
Cảnh sát Tào: “Vậy thì may, chỗ tôi vẫn có thể lập án.”
Dứt lời, cảnh sát lại nói: “Nguyên nhân bắt cóc là gì? Các cậu ngoại trừ việc dây dưa với đám quái vật kia, bình thường còn làm gì nữa?”
Lâm Tầm thề thốt phủ nhận: “Chúng tôi luôn tuân thủ luật pháp, bình thường chỉ luyện một chút khí công.
Nhưng nội bộ chúng tôi lại hơi khác nhau.”
“Cho nên, là bởi vì các cậu đấu tranh nội bộ, mới gây ra án bắt cóc?”
Lâm Tầm: “Đúng thế.”
Cảnh sát Tào: “Có nhân chứng hoặc vật chứng nào không? Bây giờ cậu ta có gặp nguy hiểm gì không?”
Lâm Tầm: “Chỉ có suy luận bằng miệng.
Chúng tôi không nhìn thấy gax, cho nên cũng không biết là có gặp nguy hiểm không.”
Cảnh sát Tào trầm mặc một hồi, mới nói: “Tình huống này không dễ lập án đâu.”
Nếu như là một cảnh sát lạ lẫm nào đó nói như vậy, chắc là không phải nói đùa, nhưng bây giờ tình hình cũng không tính là ác liệt.
Lâm Tầm nói: “Là thế này, anh.
Đây là chúng tôi xích mích nội bộ, cũng sẽ không liên lụy đến nguy hiểm quá lớn, cho nên cũng sẽ không làm phiền anh ra tôiy thật.
Chúng tôi chỉ nghĩ có biện pháp gì để tìm ra tung tích của bọn họ không thôi.”
Cảnh sát Tào bên kia cười sâu xa.
“Nói lâu như vậy, hóa ra là bảo tôi tìm người.” Anh ta nói.
Lâm Tầm: “Vâng, chúng tôi nghĩ bây giờ hệ thống giám sát phát triển như thế, nhất định có thể trích xuất ra được gã đang ở đâu.”
“Được rồi.” Cảnh sát Tào nói: “Nhưng cậu phải đến thề với tôi.
Không được gây chuyện, không được đánh nhau ẩu đả, giải quyết hòa bình.”
Lâm Tầm đồng ý: “Chắc chắn rồi.”
Lại nghe Cảnh sát Tào bên kia nói: “Vậy cậu tới đây một chuyến đi, phải cho tôi hình ảnh thông tin liên quan nã.”
Lâm Tầm: “Cảm ơn anh.”
Kiếm Xích Tiêu Long Tước không rõ tung tích, cũng không biết Kỳ Vân có an toàn hay không, tình huống khẩn cấp, sau khi cúp điện thoại, bọn họ liền bắt đầu tìm tài liệu.
Lâm Tầm đương nhiên không thiếu ảnh của Kỳ Vân, nhưng chỉ có mỗi thế thì không được.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Dao Tử tiền bối tìm một bức ảnh cũ trong album điện thoại.
Bức ảnh này được treo trên tường, nhờ kỹ thuật quay chụp thông minh hiện đại mà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên bức ảnh có năm người đàn ông ăn mặc kiểu đạo sĩ, tuổi tác không giống nhau, nhiều tuổi nhất chính là Tiêu Dao Tử.
Tiêu Dao Tử nói: “Đây là bốn mươi năm trước, năm huynh đệ sư môn chúng tôi chụp ảnh chung.
Tiểu sư đệ chết yểu, tam, tứ sư đệ cũng đều đã quản lý một ngọn núi, chỉ có Viêm Dương Tử này lại phản bội sư môn, đáng hận.”
Sau khi gửi ảnh cho Lâm Tầm, Tiêu Dao Tử tiền bối lại hỏi: “Nhưng bây giờ ông ta đã không giống dáng vẻ lúc còn trẻ nữa, bức ảnh này còn có tác dụng không?”
Lâm Tầm: “Có tác dụng, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, tiền bối cứ yên tâm.”
Tiêu Dao Tử vuốt râu: “Vậy là tốt rồi.”
Nói rồi, Lâm Tầm liền tạm biệt các tiền bối với Thường Tịch, đi xuống tầng — các tiền bối ở chỗ này chờ tin tức.
Xuống đến tầng ba, Lâm Tầm mới nhớ ra mình quên cầm bàn phím, lại cố ý quay về lấy.
Con Trỏ Chuột cứ lẳng lặng nằm trên ghế sô pha nhìn hắn.
Đôi mắt vốn có màu xanh lam của con mèo mày càng hiện ra màu lục như sói con trong bóng tối, giống như đang lên án hành vi ác liệt ném nó ra khỏi phòng ngủ hôm qua của hắn.
Trên người nó có khung chương trình hay không, Lâm Tầm cũng mặc kệ, dù sao vẫn là khi có khi không — bây giờ là không có khung.
Hắn đi qua, hôn một cái lên đầu Con Trỏ Chuột: “Ngoan.” Rồi đeo balo chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa mới quay người, lại cảm thấy phía sau trầm xuống, là Con Trỏ Chuột nhảy lên trên.
Lâm Tầm không có cách nào với nó, cũng mặc kệ.
Dưới tầng, Jetta nhỏ lẳng lặng chờ đợi hắn, hắn ngồi vào, Lạc tự động thông báo mục đích với hệ thống lái.
Trong làn sương mù sáng sớm, ô tô lái ra trơn tru, trên đường có rất ít người và xe, cũng không có cái phong cảnh gì đẹp.
Lâm Tầm không có chuyện để làm, vừa vuốt mèo vừa nhìn sang Thường Tịch sư huynh ở bên cạnh.
Vừa nhìn, chợt phát hiện cổ sư huynh có dính thứ gì đó.
Hắn “a” một tiếng, xích vào nhìn, không ngờ đó lại là một cái vảy cá màu xanh sẫm hơi mờ.
Bởi vì động tác của hắn, sư huynh cũng chú ý tới, nhíu mày lại, lấy vảy cá xuống.
Lâm Tầm nhìn lông mèo tuyết trắng trên người mình, cảm giác vạn vật đều có chỗ giống nhau, mèo rụng lông, cá rơi vảy, đều sẽ để lại dấu ấn.
Nhưng rốt cuộc con cá Kỳ Vân này vẫn là một con cá hình người, còn là nhân ngư với khuôn mặt yêu khí.
Nhưng cho dù điều kiện ký túc xá đơn tương đối tốt thì kích thước giường cũng không lớn lắm, con cá này ở trong thùng nằm khó chịu, nhất định phải đi lên giường chen chúc với sư huynh, thấy thế nào cũng có chút nghiệp chướng.
Nhưng mà tâm chí sư huynh kiên định, nhất định sẽ không bị bề ngoài của con cá kia mê hoặc.
Nghĩ tới đây, hắn hỏi Thường Tịch: “Sư huynh, gần đây tôi có một điều khó hiểu.”
Thường Tịch: “Khó hiểu điều gì?”
Trong chuyện tu tiên, Lâm Tầm thích giao lưu với Thường Tịch nhất.
Dù sao còn một đoạn đường nữa mới đến cục cảnh sát của cảnh sát Tào.
Hắn nhìn con đường loáng thoáng trong sương mù phía trước, hỏi: “Vì sao trên đời này lại có tu tiên? Để chống lại ma vật khi chúng xâm lấn sao?”
“Lúc có ma vật xâm lấn thì là thế.” Thường Tịch đáp: “Lúc không có ma vật xâm lấn, là để theo đuổi cái khác.”
Lâm Tầm: “Vì để có…