Nhìn tới nhìn lui, trên mạng cũng chỉ có vài nội dung như vậy.
Bởi vì sự ảnh hưởng của hội chợ khoa học kỹ thuật, tất cả đều là tin tức liên quan — hoặc là một vài tin tức xã hội về tương lai triển vọng của trí tuệ nhân tạo nhanh chóng phát triển, hoặc là khuyên bảo người dân trí tuệ nhân tạo siêu cấp là một chiếc hộp Pandora không thể mở ra, hoặc là nghị luận xem ai sẽ lấy được vòng nguyệt quế trong hội chợ khoa học kỹ thuật lần này, tiếp theo sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào với xã hội.
Phần lớn đều là những lời nói suông hời hợt, bởi vì những người có thể xem hiểu hội chợ khoa học kỹ thuật đều đang ngồi xem mấy lời ba hoa chích choè này.
Cùng lúc đó, những bình luận lấy Đông Quân là nhân vật mấu chốt cũng thi nhau xuất hiện, mà fan kỹ thuật chân chính còn đang xem trực tiếp, fan hâm mộ là thành phần duy nhất trên mạng xã hội.
Không… Không chỉ một, Lâm Tầm trợn mắt há hốc mồm nhìn từng bình luận.
“Đông Quân không đến hội chợ, ha ha ha ha ha ha ngốc hả?”
“Giả, đều là giả.
Yêu hắn thì sao có thể không ở bên dưới xem hắn chứ, sao không chờ để trao giải cho hắn?”
“A, đúng rồi.
Đúng là Lâm Tầm nhà các ngươi tiến vào vòng cuối cùng, nhưng đội của Ngân Hà căn bản không phải hắn, là một dự án khác của Ngân Hà.
Rõ ràng là hắn không có bất cứ quan hệ nào với Ngân Hà, khuyên mấy người đừng ảo tưởng sức mạnh thì hơn.”
Đây là fans vợ của Đông Quân.
Nhưng mà, đối tượng tấn công của các cô đã thay đổi, không còn là Lâm Tầm, mà là…
Lâm Tầm cố gắng lướt lên xem, từ đó bắt được một dấu vết, thậm chí hắn còn biết một danh từ mới — CP.
Sau khi mở một trang CP bị chửi, hắn liền biết ý nghĩa của danh từ này, fans CP là người tin tưởng hắn và Đông Quân là thật, cũng reo hò vì tình yêu của bọn họ.
Nhưng trong nhóm fans CP cũng đang cãi lộn.
Có người bi thương: “Làm sao bây giờ, hình như BE.”
Có người lạc quan: “Tôi đánh cược bọn họ đang ở dưới sân khấu hôn nhau.”
Có người càng thêm lạc quan: “Bắt đầu tránh hiềm nghi, tôi đánh cược còn đăng ký rồi.”
Hình như còn có fans vợ trà trộn vào: “Trong hội chợ BE, nở mày nở mặt, chúc mừng chúc mừng.”
Lâm Tầm cau mày, sau khi hơi hiểu rõ liền rút lui khỏi trận doanh fans CP, hắn lại phát hiện một trận doanh mới trong chiến trường oanh liệt của fans vợ.
“Mau mau cút, đừng lôi Tầm thần vào.”
“Có ít người biết trong vòng loại Lạc Thần đã thể hiện như thế nào nhỉ [ hì hì ], để ý Ngân Hà của mấy người không?”
“Một vài người nên tự nhìn lại bản thân đi, Tầm thần của chúng tôi không đẹp hay không thông minh bằng mấy má? Cẩn thận Ngân Hà chạy tới xin mua đấy.”
Lâm Tầm: “?”
Được, bây giờ hắn cũng có fans — trong mấy ngày ngắn ngủi này.
Hắn cảm thấy như vậy không đúng.
Cho dù nói thế nào, hắn và Đông Quân đều là người làm kỹ thuật, không nên có nhiều thành phần fans phức tạp như vậy, những cô gái này nên góp một viên gạch cho showbiz thì hơn.
Nhưng một phương diện khác, lúc còn trẻ luôn luôn muốn tìm vài chuyện làm, mình sáng tạo ra cơ hội để các cô giết thời gian, hắn cũng không để ý lắm.
Chỉ là có một điều vẫn khiến hắn khó hiểu, thế giới bây giờ của mình cũng không phải là thế giới thật.
Vậy những thứ này được tạo ra như thế nào? Tiềm thức của hắn? Không có khả năng, sao trong tiềm thức hắn lại có những thứ này được? Có thể là kỹ thuật giả lập bây giờ quá phát triển, tạo ra được đầy đủ tin tức, còn bắt chước cả mạng internet trên thế giới x giống như đúc.
Lâm Tầm lại xem không ít, cảm thấy hơi đau đầu, tắt điện thoại.
Hắn đặt di động xuống một bên, hậu trường khá rộng rãi, những đội khác nhau được dùng những góc khác nhau, ở giữa là một màn hình tinh thể lỏng đang trực tiếp trên cảnh trên sân khấu.
Nhưng mà vẫn cách rất gần những đội khác.
Có tiếng động, hắn quay đầu trông thấy một lập trình viên dáng vẻ bình thường đến tìm Vương An Toàn, bọn họ đều biết người này, đó là một người bạn rất tốt lúc còn đi học, biệt danh là Tiểu K.
Hai người kia nói thầm cái gì đó.
Hắn cũng không tập trung nghe,,à nằm trên ghế sô pha, giơ Con Trỏ Chuột lên.
Con Trỏ Chuột nhìn hắn.
Đôi mắt màu băng lam sáng long lanh, trên mặt động vật họ mèo không nhìn ra biểu cảm, chỉ có thể nhìn ra đáng yêu.
Lâm Tầm nhìn chằm chằm Con Trỏ Chuột: “Mày đang suy nghĩ gì đấy? Tao không hiểu được vẻ mặt mày.”
Con Trỏ Chuột mềm mại kêu một tiếng: “Meo.”
Lâm Tầm gãi gãi cằm nó, đặt nó trên ngực mình.
Con Trỏ Chuột liền đi về trước, cứ nhất định phải cuộn trên cổ hắn, sau đó đặt đầu lên bên cạnh đầu hắn, Lâm Tầm suýt nữa không thở nổi, cho dù hình thể Con Trỏ Chuột rất nhỏ, trọng lượng nhẹ, nhưng cũng cản trở hô hấp của hắn, hắn chỉ có thể duy trì tư thế này ngồi dậy để giảm bớt một chút áp lực.
Thực sự không có chuyện để làm, hắn lấy ba viên bi trong suốt từ trong túi móc ra — thắng được từ trong tay cháu trai nhỏ của lão Hoắc.
Hắn xếp ba viên bi thành hình tam giác, bắn một viên ra, viên này va vói viên thứ hai, viên thứ hai cũng bắt đầu hoạt động trên mặt bàn thủy tinh bóng loáng, khống chế góc độ rất tốt, vừa vặn va vào viên thứ ba đứng im, ba cái hạt châu cùng nhau lăn về những hướng khác nhau trên bàn.
Lâm Tầm đưa tay đè lại, mỗi tay một viên,, để bọn chúng không rơi ra khỏi bàn — nhưng còn viên thứ ba, hắn không có cái tay thứ ba được.
— bỗng nhiên bả vai bị vuốt mèo đạp một cái, Con Trỏ Chuột vững vàng rơi lên trên mặt bàn, chân phải đè lại viên bi thứ ba, lại đụng đụng, viên bị lăn tròn về phía hắn.
Lâm Tầm liền cười vui vẻ, bắn một viên bi ra đụng vào viên bi của Con Trỏ Chuột.
Con Trỏ Chuột lại bổ nhào vào một viên khác, tiếp tục chơi với hắn.
Chỉ cần mỗi viên bi chạm vào nhau là đã có thể chơi được rất nhiều trò.
Trong phút chốc, ở đây ngoại trừ những tiếng bi va nhau thì chỉ còn lại tiếng xì xào bàn tán của ba người kia — Cơ Cấu cũng gia nhập.
Đợi đến khi Lâm Tầm và Con Trỏ Chuột chơi mười lăm phút, cuộc trò chuyện mới kết thúc.
Vương An Toàn nghiêm túc ngồi xuống đối diện hắn: “Đừng chơi nữa.”
Lâm Tầm đè lại hai viên bi, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Sao thế?”
“0.623.” Vương An Toàn nói ra một con số.
Lâm Tầm híp mắt: “Cái gì?”
“Hệ số Bradlik.” Vương An Toàn nói.
Lâm Tầm: “Eagle?”
Vương An Toàn: “Ừm, bây giờ ai cũng biết rồi.
Mấy công ty lớn đều có con đường kiểm tra của mình, mấy đội đều vụng trộm đi qua đó kiểm tra một lần.
Nhưng mà thành tích chẳng ra sao cả, đều vượt qua 1, tất cả mọi người đều cảm thấy nhỏ hơn 1 rất khó.
Không ngờ lại có Eagle ra một con số vi diệu, chỉ có 0.623.”
Khoảng cách giữa trí tuệ nhân tạo và người, hệ số Bradlik.
1 là đường ranh giới duy nhất.
Lớn hơn 1 thì vẫn trí tuệ nhân tạo yếu tầm thường, mà nhỏ hơn 1 có nghĩa là đã gần với người hơn, thuộc về trí tuệ nhân tạo mạnh.
Lâm Tầm: “Tớ không biết điểm cụ thể, nhưng tớ biết Lạc sẽ nhỏ hơn 1.”
“Nhưng cụ thể là bao nhiêu đây?” Sắc mặt Cơ Cấu cũng rất thận trọng: “0.623 đã là một con số rất nhỏ rồi, bây giờ tớ vô cùng khẩn trương.
Tiểu K nói cho tớ Eagle đã chuẩn bị cho dự án này sáu bảy năm, chỉ riêng chi phí đã đủ để thiêu hủy nửa Eagle rồi.
Hắn hỏi chi phí của chúng ta như thế nào, tớ nói vẫn ổn, còn chưa phá sản.
Hắn nói vậy thì nguy hiểm quá.”
Lâm Tầm mỉm cười.
Nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo cũng không phải là một việc cứ có ý tưởng là có thể tiến hành.
Nó phải thu thập rất nhiều tin tức, tiến hành tính toán khổng lồ, mới có thể có đầy đủ năng lực sau những ngày học tập, thành lập được hệ thống mà mình biết, biến thành một cái trí tuệ nhân tạo phù hợp.
Quá trình này nào chỉ cần dùng tiền, mà chính xác là đốt tiền, chỉ riêng việc thuê server đã tốn giá trên trời — bởi vì máy tính dân dụng bình thường không có cách nào cung cấp khả năng tính toán như vậy được, phải đi thuê Server, hoặc là mua siêu máy tính.
Chính bởi vì vậy, khoảng thời gian trước bọn họ mới rất nghèo, hơn nữa còn không tìm thấy người đầu tư — bởi vì trí tuệ nhân tạo chính là một cái hang không đáy, chứ đừng nói đến một trí tuệ nhân tạo mới chỉ có khái niệm.
Giai đoạn cuối lại không tốn tiền lắm.
Quan trọng nhất, vào lúc thử nghiệm tốn tiền nhiều nhất, bọn họ đã được Đông Quân trợ giúp — không phải chỉ là hai trăm nghìn nói đùa kia, mà bọn họ được dùng Server và siêu máy tính của Ngân Hà miễn phí.
“Chưa chắc chúng ta đã kém Eagle.” Lâm Tầm để hai tay lên bàn, lúc hắn suy nghĩ sẽ dùng tư thế này: “Nhưng cũng chưa chắc sẽ tốt hơn Eagle, đội hình của bọn họ quá mạnh.”
“Còn không phải sao.” Vương An Toàn nói: “Trong đội một trăm người của bọn họ có bao nhiêu nhà toán học và lập trình viên đỉnh cao chứ, nhất định là bọn họ có thể bứt mạnh lên trong việc nghiên cứu khoa học, dùng mạng lưới thần kinh để biến trí tuệ nhân tạo yếu thành trí tuệ nhân tạo mạnh.”
Lâm Tầm: “Cậu để tớ nghĩ lại đã…”
“Tớ cảm thấy chúng ta nên chuẩn bị tâm lý đi.” Vương An Toàn nói: “0.623, chúng ta cứ thoải mái một chút, thắng thì bất ngờ vui vẻ.
Thua thì là tài nghệ không bằng người ta, tâm phục khẩu phục, cùng lắm là giải thể chứ sao.”
Lâm Tầm: “Bát Giới, cậu lại tới rồi.”
(*) Trong Tây Du Ký, Bát Giới suốt ngày rủ rê sư phụ giải tán đội ngũ đi về nhà ngủ khỏi thỉnh kinh gì nữa =)))
“Không thế không được.” Vương An Toàn nói: “Nửa giờ trước tớ còn không vội, trí tuệ nhân tạo yếu đến trí tuệ nhân tạo mạnh cách nhau một nấc thang, nếu không có linh cảm của người từ trên trời rơi xuống như Tầm thần thì thật sự không qua được, ai có thể ngờ bọn họ lại qua được chứ? Còn dùng mạng lưới thần kinh mà chúng ta không thích.
Ca, bây giờ tớ thấy hơi yếu rồi đấy.”
“Đừng nói trước.” Lâm Tầm day trán, nhắm mắt lại: “Bọn họ dùng mạng lưới thần kinh… Để tớ ngẫm lại đã.”
Cơ Cấu ở một bên chen miệng: “Tiểu K còn nói, trong thí nghiệm Bradlik có một module là phân tích tình cảm, tớ cảm thấy cái này sẽ gây bất lợi cho chúng ta…”
“Ngừng!” Lâm Tầm mở choàng mắt, hắn nói rất nhanh, giống như là nhất định phải bắt lấy linh cảm chớp mắt là qua nào đó: “Nhiều tầng mạng lưới thần kinh có thể để nó càng thêm sâu sắc, năng lực mô phỏng cũng càng mạnh, nếu thay đổi hình thức của mô hình của chúng ta, thiết kế lại dàn khung một lần nữa, để nó có thể thích ứng với nhiều tầng mạng lưới thần kinh như vậy — mô hình của chúng ta sẽ có thể tăng cấp lên một bước, lúc này gia tăng độ mẫn cảm hơn ban đầu, sẽ có khuynh hướng tình cảm nhất định, toàn bộ năng lực chỉnh thể của Lạc Thần đều sẽ bay vọt, hệ số Bradlik của nó cũng có thể giảm xuống, tớ cho rằng có thể làm như vậy.”
“Hoàn toàn không được.” An Toàn lắc đầu, “Mô hình toán học của chúng ta hoàn toàn khác với mạng lưới thần kinh, căn bản không có cách nào đổi thành dạng nhiều lớp được.”
“Người khác không thể thay đổi, tớ có thể.”
“Cho dù cậu có thể đổi, nếu như cậu nghĩ ra ý tưởng này vào mười ngày trước thì còn được.”
Lâm Tầm: “Chúng ta còn có bao nhiêu thời gian?”
“Bảy giờ.”
Lâm Tầm hít sâu một hơi: “Cho tớ giấy bút.”
“Đờ mờ, cậu…” Vương An Toàn trừng to mắt: “Cậu làm thật?”
Lâm Tầm: “Không thì sao?”
Lúc Cơ Cấu đưa giấy bút lên, Lâm Tầm bắt đầu nhanh chóng viết lên tờ giấy trắng, bởi vì tốc độ quá nhanh mà thậm chí chữ viết hơi ngoáy ngó, nhưng hắn không quan tâm, chỉ viết xuống cực nhanh, những công thức và ký hiệu phức tạp tuôn ra từ ngòi bút, không đến bốn mươi phút đã viết đầy ba tờ