Kỳ Vân: “Cậu…!”
Lâm Tầm trìu mến nhìn gã.
— Đáng tiếc, một thanh niên rất tốt, tu tiên lại làm hỏng đầu óc.
Nhưng nếu một người đã quen dùng kiếm để chiếu sáng, lãng quên triệt để chức năng đèn pin của điện thoại, cũng là một chuyện có thể xảy ra được.
Lâm Tầm đột nhiên thấy hứng thú, đưa thanh kiếm cho gã: “Kiếm chiếu sáng kiểu gì?”
Tài nghệ của Kỳ Vân không bằng người ta, ngay cả chiếu sáng cũng không bằng người ta, lúc này đã ỉu xìu, cũng không còn nói cái gì mà “ba ba” “con trai” nữa, cầm lấy kiếm, cổ tay rung lên.
— Toàn thân thanh kiếm này liền phát ra ánh sáng trắng như gậy huỳnh quang, hoặc là bóng đèn, rất sáng, nhưng cũng có một chút buồn cười.
Lâm Tầm: “Rất sáng.”
Kỳ Vân trừng mắt liếc hắn một cái, tắt ánh kiếm đi, vẻ mặt ác độc, cho dù luôn bị trói cũng cầm kiếm chọt Lâm Tầm một cái.
Lâm Tầm cầm bàn phím gõ gã choáng váng: “Anh đi phía trước dò đường.”
Kỳ Vân: “Cậu cứ chờ đó.”
Bởi vì hai tay bị trói chặt, cơ thể Kỳ Vân không khỏi mất cân bằng, lảo đảo đi thẳng về phía trước.
Lâm Tầm dắt gã đi phía sau, vừa đi vừa nhìn cảnh tượng xung quanh.
Hoàn cảnh ướt lạnh, rất nhiều hơi ẩm, rêu xanh phủ kính vách đá, phía trên thỉnh thoảng còn có nước đọng.
Núi Thanh Thành không phải địa hình dạng Karst(*), không có măng đá thạch nhũ, đây là một sơn động bình thường.
(*) Karst là hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đá vôi bị nước chảy xói mòn.
— Bình thường, nhưng quanh co.
Mà lại có ngã rẽ nữa.
— Đây không hợp với lẽ thường, cho nên tuyệt đối không phải sơn động do thiên nhiên hình thành, mà là do con người mở ra, hoặc là tu sửa trên cơ sở thiên nhiên.
Tại ngã rẽ đầu tiên, Kỳ Vân dừng một chút, đi về bên trái.
Con đường tĩnh mịch uốn lượn quanh co, giống như đi không đến điểm cuối, mà bởi vì ở trong một màu đen kịt, không có bất kỳ vật gì ghi rõ phương hướng, cảm giác phương hướng của con người đã hoàn toàn biến mất, cùng lắm chỉ có thể phân biệt ra được trái phải thôi.
Tại ngã rẽ thứ hai, Kỳ Vân lựa chọn bên phải.
Tại ngã rẽ thứ ba, gã lại lựa chọn bên trái.
Cái thứ ba, cái thứ tư…
Lâm Tầm dừng lại.
Kỳ Vân vẫn luôn bị buộc bằng xích đương nhiên cũng không thể không dừng lại theo.
Lâm Tầm: “Anh đang làm gì đấy?”
Kỳ Vân thản nhiên nói: “Dẫn đường mà.”
Lâm Tầm mở điện thoại ra: “Lạc, mô phỏng lại quỹ đạo đường đi.”
Trên màn hình điện thoại xuất hiện một dây đỏ quanh co.
Một góc ngoặt tiến lên, quẹo mấy lần, cuối cùng đầu đuôi nối thành một vòng tròn.
Lâm Tầm nghĩ, quả nhiên Kỳ Vân không đáng tin cậy.
— Hoặc người này cũng không biết đường, hoặc là gã cố ý dẫn mình đi vòng vèo.
Lâm Tầm chuyển màn hình sang chỗ Kỳ Vân, để gã thấy rõ mình đã làm những gì.
Kỳ Vân kiên cường chuyển mắt đi, không nói câu nào.
Lâm Tầm liền yên lặng nhìn gã.
Rốt cuộc người này không thể giữ vững được, mở miệng ra trào phúng: “Dù sao tôi cũng không biết đường, không chừng đi thêm vài vòng, có thể ra ngoài thì sao.”
Lâm Tầm: “Rốt cuộc anh có điện thoại hay không?”
Kỳ Vân: “Tôi có.”
Lâm Tầm: “Vậy anh có dùng không?”
Kỳ Vân: “Dùng.”
Lâm Tầm: “Xem ra đúng thật là có mỗi đầu óc anh không xài được thôi.”
Kỳ Vân: “?”
Lâm Tầm không nói nữa, đi vượt qua gã, biến thành mình đi phía trước, Kỳ Vân ở phía sau — sau đó mở la bàn ra, đi đến phía trước.
Người phân biệt không được phương hướng, nhưng la bàn có thể.
Dưới sự chỉ dẫn của la bàn, lúc chưa đến chỗ rẽ, hắn liền lựa chọn phương hướng lệch sang phía bắc — hắn nhớ rất rõ ràng, cửa sơn động là hướng nam, bởi vậy chỉ cần đi theo hướng bắc, nhất định có thể đi đến chỗ sâu trong hang động.
Cứ như vậy qua mấy chỗ rẽ, hắn quay đầu, trông thấy vẻ mặt ỉu xìu của Kỳ Vân.
Hắn: “Anh sao thế?”
“Nói thật với cậu.” Kỳ Vân nói: “Cậu đừng đi vào trong, sư phụ tôi ở bên trong.”
Kỳ Vân như có mười phần tự tin, cong khóe môi: “Sư phụ tôi… là kiếm tu Kim Đan, kiếm đạo đã đại thành, nếu đánh nhau, mặc dù lão già Tiêu Dao tử là Nguyên Anh, cũng phải sợ ông ấy.
Cậu mới ở Luyện Khí, ông ấy đánh chết cậu dễ như bóp chết chó con vậy.”
Lâm Tầm: “Thật sao.”
Kỳ Vân: “Thật.”
Lâm Tầm: “Nếu thật sự như vậy, chẳng phải anh sẽ rất vui sao? Sao anh lại muốn cản tôi?”
Kỳ Vân: “…”
Hắn nói: “Mẹ cậu, có tin hay không.”
Lâm Tầm đột nhiên rất muốn cười.
Kỳ Vân: “Cậu cười cái gì.”
Lâm Tầm: “Anh nên ra ngoài chơi vài trò chơi có ích đi.”
Dứt lời, hắn vỗ lên đầu Kỳ Vân như vỗ cún con.
Vỗ xong, không nói thêm gì nữa, tiếp tục dắt gã đi lên phía trước.
Lại đi qua hai ngã ba nữa, điện thoại của Lâm Tầm bỗng nhiên phát ra âm thanh.
“Nhắc nhở, nhiệt độ tiếp tục lên cao, để phòng bị cảm nắng.”
Lâm Tầm: “Cản ơn.”
Kỳ Vân: “Đây là cái gì?”
Lâm Tầm: “Trợ giúp thông minh.”
Kỳ Vân: “Ồ.”
Lâm Tầm: “Anh không có?”
Kỳ Vân: “Sư phụ tôi không thích điện thoại.”
Lâm Tầm: “Thật ra vẫn có thể khai sáng một chút mà.”
Hắn nói xong, liền nhìn khắp bốn phía.
Đúng thật, bây giờ nhiệt độ đã cao hơn lúc mới đến rất nhiều, hắn cũng cảm thấy có chút nóng.
Hắn đưa tay đặt lên trên vách đá — vách đá sạch sẽ.
— Lúc tiến vào, hơi ẩm khiến rêu xanh mọc ra, mà bây giờ đã không có rêu xanh, chỉ sợ nhiệt độ này không ủng hộ cho chúng sinh trưởng nữa.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tầm là, suối nước nóng? Núi lửa?
Cũng không thể, một là không có mùi lưu huỳnh, không có hơi ẩm, thứ hai là núi Thanh Thành cũng không phải núi lửa chết hay núi lửa hoạt động.
Như vậy, hẳn là có vài yếu tố phi duy vật.
Hắn cởi áo khoác ra, vừa kéo Kỳ Vân đi, vừa nói: “Bên trong có bảo vật gì? Các anh muốn?”
Kỳ Vân không nói chuyện.
Lâm Tầm tiếp tục: “Nhưng còn chưa lấy được?”
Hắn nói xong, kết hợp với tình huống trước đó, tiếp tục nói: “Chắc chắn bảo vật phía trước có kết giới, sau đó các anh không phá nổi, cho nên anh và các sư đệ ở bên ngoài kết trận suy nghĩ, công phá kết giới… chắc sư phụ anh đang ở bên trong thật, ông ta cũng đang tự hỏi đối sách đột phá kết giới.”
Kỳ Vân: “Cậu có phiền không?”
Lâm Tầm không đùa Kỳ Vân nữa, tiếp tục đi lên phía trước.
Lại đi một đoạn đường, hắn nhạy bén nhận ra không đúng.
Một giây sau, hắn tắt đèn pin điện thoại đi.
Sau khi đèn pin tắt, bốn phía lại quay về đen sì, nhưng bây giờ lại có ánh sáng mờ mờ chiếu đến từ phương xa.
Trên vách đá như có một loại khoáng vật nào đó, cũng tỏa ra ánh sáng cam nhạt lấm ta lấm tấm.
Hắn quay đầu nhìn Kỳ Vân, trông thấy Kỳ Vân ỉu xìu hẳn đi.
Kỳ Vân ỉu xìu, nói rõ hắn đi đúng đường.
Lâm Tầm không còn dùng ánh đèn chiếu sáng nữa, mà lần theo ánh sáng yếu ớt kia đi thẳng về phía trước.
Ánh sáng càng ngày càng mạnh, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao, đến cuối cùng, thậm chí hắn có một loại ảo giác đang đi trong lửa.
Cuối cùng, sau khi đi qua một ngã ba, trước mắt đột nhiên sáng rõ!
Lâm Tầm híp mắt, qua gần mười giây, hắn mới thích ứng được với ánh sáng này.
Phía trước là đường cụt, một cái phòng đá hình vòm.
Sau một giây khi hắn và Kỳ Vân bước vào phòng đá, lại một cánh cửa đá khác ầm ầm rơi xuống phía sau bọn họ.
Nguồn sáng là vật thể hình chữ nhật trên vách đá đối diện, hình dạng như cái quan tài, nửa bên bị khảm vào bên trong vách đá.
Chất liệu quan tài là nửa trong suốt, giống thạch anh, hổ phách, hoặc là khoáng chất khác, ánh sáng đang phát ra từ đó.
Mà ở giữa phòng đá hình vòm này, có một người áo đen ngồi xếp bằng đưa lưng về phía bọn họ.
Dáng người ông ta cường tráng khỏe mạnh, tóc trắng.
Lúc Lâm Tầm và Kỳ Vân tiến vào, rõ ràng phát ra tiếng bước chân, người này lại như không nghe thấy, cơ thể không hề nhúc nhích.
Lâm Tầm nhỏ giọng nói: “Sư phụ anh?”
Kỳ Vân không nói gì.
Nửa ngày sau, Lâm Tầm mới thấy anh ta giật giật khóe miệng, nói: “Sư phụ sắp thành, cậu xong rồi.”
Lâm Tầm: “Hửm?”
Kỳ Vân: “Cậu có biết vì sao trước đó tôi dẫn cậu đi lòng vòng không?”
Lâm Tầm: “Vì sao.”
Kỳ Vân cười hì hì: “Kéo dài thời gian nha.”
Lâm Tầm: “Vậy anh cũng không đần lắm.”
Kỳ Vân: “Còn không phải sao.”
Sau một giây.
Lâm Tầm cầm áo khoác bịt chặt miệng Kỳ Vân lại, đánh gã ngã xuống mặt đất.
Kỳ Vân ưm ưm vùng vẫy mấy lần, không có kết quả.
Lâm Tầm không quan tâm đến Kỳ Vân nữa, đi về phía trước mấy bước.
Phía trước, bóng lưng người tóc bạc kia vẫn lù lù bất động.
Lâm Tầm đi đến trước mặt ông ta, thấy được một khuôn mặt đỏ rực, đường nét ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, lông mày râu ria hoa râm, là dáng vẻ của người già hung ác — đây chính là sư phụ Viêm Dương Tử của Kỳ Vân.
Hắn quan sát chương trình trên người Viêm Dương Tử, lại không nhìn ra cái gì cả.
Một chút biểu thức số học phức tạp, đang tiến hành tính toán không ngừng không nghỉ.
Nhưng Lâm Tầm cũng chỉ có thể nhìn ra đây là tính toán, mà không thể nhìn ra mục đích và tính toán và kết cấu chỉnh thể.
Nhưng chỉ từ hành vi của Kỳ Vân, cũng có thể đoán ra Viêm Dương Tử đang muốn làm gì.
Có lẽ ông ta đang ngưng thần chuẩn bị phá vỡ quan tài kia, có lẽ là tiến giai, tóm lại, không thể để ông ta làm được.
Lâm Tầm nhấn bàn phím, gửi tấn cả tấn công hắn có về phía Viêm Dương Tử.
— Không có tác dụng.
Đẳng cấp tu tiên của Viêm Dương Tử cao hơn hắn ra hai cảnh giới lớn, tường lửa vô cùng kiên cố, hiện tại cũng không có máy móc khác có thể online cùng Lâm Tầm.
Hắn ôm bàn phím, đi đến trước mặt Viêm Dương Tử.
Tấn công ma pháp không được, vậy thì tấn công vật lý đi.
Hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Viêm Dương Tử.
Cảm giác cứng rắn nóng rực, giống một tảng đá nóng hổi.
Viêm Dương Tử không có phản ứng.
Lâm Tầm đột nhiên mở to hai mắt.
Hắn trông thấy dưới cổ áo của Viêm Dương Tử có ánh sáng đỏ kì dị, đồng thời không ngừng sáng tắt lấp loé.
Gần như là theo phản xạ, Lâm Tầm giương mắt nhìn về phía quan tài bằng ngọc thạch kia, chỉ thấy ánh sáng của nó cũng đang lấp lóe, lên xuống cùng với ánh sáng trên người Viêm Dương Tử, ánh sáng trên người Viêm Dương Tử mạnh, ánh sáng trên quan tài sẽ yếu, và ngược lại.
Mà mỗi khi ánh sáng của quan tài ngọc thạch mạnh, Viêm Dương Tử đang nhắm mắt sẽ hơi run lông mày, giống như đang âm thầm dùng lực.
Lâm Tầm đã hiểu.
Viêm Dương Tử đang tranh đoạt linh lực cùng với vật trong quan tài ngọc thạch — hoặc là vật gì khác.
Tên ông ta là “Viêm Dương”, tất nhiên linh lực có liên quan đến lửa.
Mà cái quan tài ở sâu trong núi Thanh Thành, cũng cất giấu bảo vật có liên quan đến lửa.
— Cho nên, Viêm Dương Tử tới đây với ý đồ cướp lấy linh lực lửa trong quan tài ngọc thạch để làm bản thân mạnh hơn, đồ đệ của ông ta thì ở bên ngoài hộ pháp, đề phòng có người tiến vào.
Mà trong lúc hắn đang suy nghĩ, khí tức quanh thân Viêm Dương Tử đã càng ngày càng nóng bỏng, thậm chí trong không khí còn xuất hiện ánh sáng đỏ loáng thoáng.
Lâm Tầm ý thức được, Viêm Dương Tử đã sắp hoàn thành, cho dù như thế nào cũng không thể để ông ta tiếp tục nhập định được!
Hắn giơ bàn phím lên cao, hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, dùng hết sức lực đập bàn phím xuống đầu Viên Dương Tử!
Keng một tiếng, giống như đập vào kim loại, vang vọng không ngừng trong phòng đá!
Lâm Tầm nhanh chóng lui lại.
Lông mày Viêm Dương Tử run rẩy kịch liệt, sắc mặt tái đi, giống như bị đau, khóe môi chảy ra từng vết máu!
Sau một giây, ông ta mở to mắt, ánh đỏ chợt lóe lên trong mắt.
Một tiếng rống giận dữ gần như muốn thủng màng nhĩ vang lên: “Đạo chích phương nào!”
Giống như bị sóng âm xung kích kịch liệt, đầu Lâm Tầm choáng váng, nhưng vẫn cố gắng giữ vững, nhìn thẳng Viêm Dương Tử.
Viêm Dương Tử cũng nhìn thấy hắn.
Chỉ thấy ông ta bỗng nhiên đứng lên, rút bội kiếm từ bên cạnh ra.
Đó là một thanh trường kiếm màu đỏ, sắc bén, lại hừng hực.
Nhưng một giây sau, Viêm Dương Tử khí thế hung hăng lại bị Kỳ Vân đang hừ hừ ở một bên thu hút sự chú ý.
Trên mặt ông ta hiện ra vẻ giận dữ, bàn tay vung lên, trói buộc trên người Kỳ Vân lập tức được giải.
Kỳ Vân quỳ bò bổ nhào qua: “Sư phụ! Sư phụ cứu con!”
“Là người này tổn thương con?” Viêm Dương Tử đỡ lấy Kỳ Vân.
Kỳ Vân nhìn về phía Lâm Tầm, nói: “Chính là hắn! Tối hôm qua cướp mất kiếm Vân Sơn của đồ nhi cũng là hắn!”
Viêm Dương Tử nhìn về phía Lâm Tầm, ánh mắt càng thêm không tốt, giọng nói như chuông đồng: “Hóa ra chính là thằng nhóc này.
Miệng còn hôi sữa, không đủ gây sợ!”
Xong, ông ta nói với Kỳ Vân: “Con lui lại, vi sư báo thù cho con.”
“Đa tạ sư phụ!” Kỳ Vân nói xong, lại hỏi: “Sư phụ, người cảm ngộ như thế nào rồi?”
Viêm Dương Tử nói: “Đã đến bước cuối cùng, lại bị nhãi con không biết trời cao đất rộng này quấy rầy! Đợi vi sư xử lý hắn xong, lại đi cảm ngộ tiếp.”
Kỳ Vân gật đầu, lui lại mười bước.
Viêm Dương nhìn Lâm Tầm: “Cậu là đệ tử môn phái nào?”
Lâm Tầm: “Bẩm tiền bối, môn hạ Vô Cực Tông – Thanh Sơn Chân Quân.”
Viêm Dương Tử cười khẩy: “Hoắc Thanh Sơn? Ông ta mới chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, không đáng nhắc tới.
Ai cho cậu gan chó đến quấy rầy bản tọa?”
Lâm Tầm rũ mắt, giọng điệu rất chân thành, nói: “Tiền bối là tu vi Kim Đan, vì sao lại nói tu vi của sư phụ tôi không đáng nhắc tới?”
“Ha ha.” Viêm Dương Tử cười lớn một tiếng: “Tên nhóc cậu vừa vào Luyện Khí kỳ, chỉ sợ mới bái nhập tiên môn không lâu, đương nhiên không biết một câu —”
Nói rồi, ông ta rút kiếm ra khỏi vỏ: “Chúng ta dùng kiếm, đương nhiên mạnh hơn người khác!”
Sau một giây, kiếm quang hừng hực lao thẳng về phía Lâm Tầm!
Dùng Khinh Thân Thuật, Lâm Tầm nhích qua bên trái, lại bỗng nhiên trì trệ!
Giống như có một bức tường khí vô hình chặn hướng đi của hắn.
Viêm Dương Tử: “Dưới kiếm của bản tọa mà cũng muốn đào tẩu?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi Lâm Tầm bị cản trở, ông ta đã đi đến trước mặt