Triệu Cơ Cấu quay đầu: “Nếu cậu muốn làm con vịt, vậy tớ cũng không có ý kiến gì.”
Lâm Tầm: “Thôi thỏ đi.”
Ít ra thỏ vẫn là động vật có vú.
Vương An Toàn cũng lạnh lùng rời đi, lúc gần đi còn nói cho hắn biết lần nữa: “Ngày mai cậu không được ra khỏi nhà.”
Lâm Tầm: “…Ừ.”
Vương An Toàn đóng cửa lại cho hắn.
Lâm Tầm đối mặt với Lạc Thần giả chết.
Bỗng nhiên màn hình sáng lên, có tin nhắn.
Người này hắn lại không ngờ tới.
Là Thường Tịch, đệ tử của Vạn Thiền đại sư, học tiến sĩ ở thủ đô.
Thường Tịch: Cậu đang ở thủ đô? Khu nhà Triều Dương?
Lâm Toán: Vâng.
Thường Tịch: Được.
Lâm Toán: Sao vậy?
Thường Tịch gửi đến một bức ảnh.
Là chụp từ cửa sổ máy bay nhìn xuống, phía dưới là thủ đô.
Tầng mây phía trên thủ đô là màu xám đậm, loại màu xám này không giống sương mù sáng sớm lắm.
Lâm Toán: Đây là?
Thường Tịch: Ma khí.
Thường Tịch: Tôi không có sư huynh đệ ở thủ đô, tối nay cậu có đi trừ ma với tôi không?
Lâm Tầm nghĩ đến nhiệm vụ hàng ngày “Tiêu diệt ma vật” kia của mình, trả lời: “Vâng, đi đâu?”
Thường Tịch: Mười một giờ, khu nhà Triều Dương.
Lâm Toán: Hả?
Thường Tịch: Chỗ này có ma khí nặng nhất, tôi nghi ngờ có một kẽ hở Ma giới ở đây.
Lâm Toán: Vâng, lúc đó tôi sẽ ra ngoài tìm anh.
Thường Tịch: Gặp nhau ở cửa tây.
Thế là, lúc mười một giờ, Lâm Tầm cầm bàn phím, cất kỹ điện thoại, dán tai lên trên cửa, xác nhận phòng khách không có người, hai người kia đã về phòng chơi game, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Hắn giống như một học sinh nửa đêm chuồn ra khỏi ký túc xá đi chơi net, căn bản không dám phát ra tiếng bước chân, trực tiếp dùng Khinh Thân Thuật bay tới cửa.
Đang lúc hắn nắm lấy chốt cửa, bỗng nhiên nghe Vương An Toàn hô lên trong phòng: “Con mẹ nó cậu muốn đi đâu?”
Trong lòng hắn nhảy dựng lên, nghĩ thầm, lỗ tai tên này linh như vậy từ bao giờ.
May mắn, một giây sau, Triệu Cơ Cấu nói: “Fuck, tớ kẹt rồi.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, ánh mắt lại bị lá bùa màu vàng trên cửa hấp dẫn.
Đây là phù chú lão Hoắc để lại, lúc này chẳng biết tại sao nó không dính sát vào cánh cửa, có vẻ sắp rơi mất.
Hắn nhíu mày lại, lấy một ít nhựa cây dính lại lá bùa, lúc này mới đi ra ngoài.
Mười một giờ ở khu nhà Triều Dương, chỉ có ánh đèn lấp lóe.
Đèn đường mờ nhạt, Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn xung quanh, trước kia hắn không chú ý tới những thứ này, nhưng lúc này không biết là do tác dụng tâm lý hay là gì, hắn lại cảm thấy khu nhà vào ban đêm khiến người ta rất sợ hãi, nhất là trong dãy nhà chỉ có vài căn phòng sáng đèn.
Năm phút sau, hắn gặp Thường Tịch trước cửa khu nhà.
Hắn vẫn mặc cái áo khoác màu đen ban ngày, ôm bàn phím, cảm thấy cũng đã đủ khác người rồi, không ngờ Thường Tịch càng thêm quá đáng — người này mặc đồ thể thao màu trắng, từ đầu đến chân rất giống người bình thường, có điều tay phải lại cầm cái thiền trượng màu vàng dài hai mét, giống như lúc nào cũng có thể đi Tây Thiên thỉnh kinh.
— Nhưng, cũng không cần lo lắng người khác sẽ nghi ngờ, nếu như bị người qua đường chú ý, chỉ cần lấy thẻ nghiên cứu ra, người khác sẽ biết là tiến sĩ tôn giáo đại học X, có làm điều gì kì quái cũng không sao, nói không chừng cầm thiền trượng là nghiên cứu văn hóa Phật ấy chứ.
Hắn chào hỏi với Thường Tịch, Thường Tịch nhẹ nhàng gật đầu với hắn.
Hai người sóng vai đi vào trong khu nhà.
Lâm Tầm: “Anh có thể cảm giác được ma khí nơi này rất nặng?”
Thường Tịch: “Có dấu vết lần theo, cậu không thể?”
Lâm Tầm: “Tôi không thể.”
Thường Tịch: “Vậy cậu có thể đánh không?”
Lâm Tầm: “Hẳn là có thể?”
Thường Tịch: “Được.”
Tiếp theo, anh ta liền không nói gì nữa, nhìn qua có vẻ là một hòa thượng trầm mặc ít nói.
Lâm Tầm đi theo anh ta lên phía trước, đến trước một dãy nhà cao nhất, Thường Tịch bỗng nhiên xoay người nhảy lên trên… tầng, cả người giống một con khỉ màu trắng nhanh nhẹn, xuôi theo bệ cửa sổ, cửa sổ phòng trộm, ống nước, một đường đi lên trên!
Lâm Tầm đuổi theo, dùng Khinh Thân Thuật mượn lực trên các cửa sổ, cũng nhẹ nhàng nhảy lên.
Mái nhà, gió đêm vù vù.
Hắn nghe thấy Thường Tịch nói: “Ma chủng là ma vật dễ dàng bị dò xét ra nhất, bởi vì nó chưa dung hợp với tâm trí con người.
Nhân lúc ma vật cao cấp hơn còn chưa xuất hiện, chúng ta nên cố gắng giết chết nhiều ma chủng.”
Lâm Tầm: “Giết chết ma chủng có ích gì?”
Thường Tịch lời ít mà ý nhiều: “Bọn chúng tiến hóa.”
Lâm Tầm: “Đã hiểu.”
Ma chủng, nó vẫn là hạt giống ma, còn chưa trưởng thành thành ma vật lợi hại, đương nhiên phải bị bóp chết từ trong trứng nước.
“Trong lòng người đời trống rỗng,” Hắn thấy Thường Tịch nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói: “Lục căn không tịnh, ngũ uẩn không không, tham giận si vọng cùng một chỗ, ma chủng sẽ có thể thừa lúc vắng mà vào.
Lúc nửa đêm, sẽ càng như vậy.”
Vừa dứt lời, góc Tây Bắc dãy nhà truyền đến tiếng chai rượu bị đập nát, cùng với một tràng tiếng cười.
Thường Tịch mở to mắt!
Một giây sau, anh ta vượt nóc băng tường mà đi, áo trắng rất dễ thấy ở trong màn đêm, Lâm Tầm đuổi theo.
Chỗ phát ra tiếng là một dãy nhà mười một tầng, giống như có một đám thanh niên đang mở party, cách mấy cánh cửa đều có thể nghe được âm nhạc cuồng loạn cỡ lớn.
Đứng ở ngoài cửa, Thường Tịch nhìn Lâm Tầm một cái, người này mặt không cảm xúc, đôi mắt lại đen, ánh mắt thẳng tắp.
Lâm Tầm: “Tôi gõ cửa?”
Thường Tịch: “Tôi không biết giao lưu với người bình thường.”
Lâm Tầm: “Nhưng anh còn học được tiến sĩ.”
Thường Tịch: “Tiến sĩ không tính là người bình thường.”
Lâm Tầm bật cười.
Hắn đi ra phía trước, gõ cửa.
Không ai đáp lại.
Hắn dùng sức lớn hơn, lại gõ cửa nửa phút.
Một giọng nữ lâng lâng truyền tới: “Ai vậy?”
Lâm Tầm: “Kiểm tra đồng hồ nước.”
Trong cửa truyền đến tiếng cười: “Không phải trong app có…”
Giọng nói càng ngày càng suy yếu, chữ “sao” vừa rơi xuống, bên trong như truyền đến tiếng đầu đập vào cửa.
“Trạng thái tinh thần không đúng sao.” Lâm Tầm nói thầm một tiếng, nhìn về phía thiền trượng trong tay Thường Tịch.
Mà Thường Tịch cũng hiểu ý, quơ thiền trượng, thiền trượng màu vàng nặng nề không biết làm bằng vật liệu gì nện lên chốt cửa, chưa đến hai ba cái, khóa cửa đã buông lỏng, Lâm Tầm đưa tay ra vặn, cửa liền mở ra.
Hắn đẩy cửa ra, một cơ thể trực tiếp ngã “bịch” xuống đất, là một cô gái quần áo hở hang, Lâm Tầm nửa quỳ trên đất xem hô hấp của cô ta, sống.
Hắn đứng dậy, nhìn về phía phòng khách.
Mùi rượu, mùi khói tràn ngập, trên mặt đất có mảnh vỡ chai bia.
Ánh đèn lờ mờ, trên bàn chất đầy gói nhựa, trên ghế sô pha có mấy người xiêu vẹo chồng lên nhau.
“Chơi thuốc?” Lâm Tầm nói.
“Sắp tỉnh rồi.” Hắn nghe thấy Thường Tịch thản nhiên nói.
Nửa phút sau, khung