Kỳ Vân bị động vào cửa.
Lâm Tầm và Thường Tịch chủ động vào cửa.
Sau khi đi vào, Lâm Tầm liền trở tay đóng cửa chống trộm bằng sắt lại.
Kỳ Vân đứng trước cửa, cơ thể có chút cứng ngắc, cùng với một chút thê lương.
Lâm Tầm nói: “Thật ra anh cũng chưa từng làm gì sai, bọn tôi sẽ đối xử tốt với anh.”
Kỳ Vân: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu sao.”
Lâm Tầm: “Anh xem, sư huynh Thường Tịch ở đây, Phật gia bọn họ có lòng dạ từ bi, sao có thể hại anh được?”
Kỳ Vân: “Hôm nay anh ta đã nện choáng ít nhất là hai mươi người, cậu nói với tôi anh ta có lòng dạ từ bi? Tôi nói cho cậu biết nhé —”
Bọn họ đang nói chuyện, Tiêu Dao Tử đã đi đến phòng khách, nhìn động tác của ông, hẳn là vừa mới cúp điện thoại.
Tiêu Dao Tử nhìn thấy Lâm Tầm đang kéo Tiêu Tiêu.
“Thả cô bé ra đi, để bần đạo bức ma vật trong cơ thể cô bé ra.”
Lâm Tầm đặt Tiêu Tiêu nằm trên ghế sô pha, sau đó đỡ cô bé ngồi dậy, để Tiêu Dao Tử có thể chạm vào sau lưng cô.
Hắn nhìn quanh phòng khách trống rỗng: “Tiền bối, những người khác đâu?”
Tiêu Dao Tử: “Hôm nay tiên môn chính thức bắt đầu trừ ma, các vị đạo hữu đều đã đi đến các nơi để chế phục ma vật rồi, chỉ có bần đạo ở đây phối hợp tác chiến.”
Lâm Tầm: “Các nơi?”
“Đúng thế,” Tiêu Dao Tử chỉ ngón tay phải lên trên chính giữa xương cột sống của Tiêu Tiêu, vừa vận khí vừa nói với Lâm Tầm: “Thần Cơ chân nhân dùng hết toàn lực của Thiên Diễn Tông bày ra đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, giám sát vết tích hoạt động của ma vật ở mọi nơi.”
Ông dùng tay trái chỉ vào vách tường phòng bên, “Hôm nay vừa mới hoàn thành đại trận, cậu đi xem đi.”
Lâm Tầm và Thường Tịch liền đi sang bên kia, không biết làm sao Kỳ Vân cũng đi theo.
Trên vách tường vốn treo một bức tranh cổ, là tranh sơn thủy, nhưng bây giờ lại biến thành một bức tranh hiện đại, vẽ thủ đô nhìn từ trên xuống.
Chỉ thấy bên trên bức tranh này có những luồng sáng bạc mơ hồ chảy dọc, nối liền các nơi, đồng thời thỉnh thoảng còn có ánh đỏ sáng lên.
Hiển nhiên, chỗ có ánh sáng đỏ chính là nơi ma vật xuất hiện.
Cùng lúc đó, bên trên bức vẽ còn có những điểm nhỏ màu vàng chậm rãi di chuyển, chắc hẳn là vị trí của người trong tiên môn.
“Như vậy… trừ ma sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” Lâm Tầm nói.
“Đúng thế.” Thường Tịch chạm vào mặt ngoài bức tranh, nói: “Trận này ghi lại thông tin của ma chủng, cho nên có thể cảm giác được sự tồn tại của ma chủng, nhưng chúng ta cũng không còn những ghi chép khác về ma vật.”
Lâm Tầm: “Ví dụ như Tiêu Tiêu?”
Thường Tịch: “Ừm.”
Bọn họ nhìn về phía Tiêu Dao Tử.
Dưới tay Tiêu Dao Tử hiện ra trận pháp huyền diệu, sau đó bỗng nhiên đánh vào trong người Tiêu Tiêu!
Tiêu Tiêu oa một tiếng, ho ra một búng máu đen, cùng lúc đó, một hình thể màu đen cũng chậm rãi hiển lên trên người cô bé.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Dao Tử vung phất trần tuyết trắng, đạo bào phồng lên, trong chớp mắt, thứ đồ màu đen kia đã bị đánh rơi xuống đất!
Ma chủng là một cụm sương mù màu đen, mà thứ này lại là một hình người màu đen mơ hồ.
Sau khi nó thoát ra khỏi người Tiêu Tiêu, liền phát ra tiếng kêu chói tai, gần như muốn nổ tung đầu mỗi người vậy.
Tiêu Dao Tử: “Cái này…”
Ông thở dài: “Quả thật đã xuất hiện những ma vật khác, đây là một con âm ma, đã mở một chút linh trí.
Âm ma lấy âm thanh để mê người, nếu như đổi thành cảnh giới tu tiên, đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ rồi, phần lớn người phàm sẽ không có cách nào chống cự.
May mà các cậu khống chế được, không làm tác động đến nhiều người phàm hơn.”
Lâm Tầm: “Lúc ấy trong sân có mấy trăm người, mặc dù phu nhân nói sẽ xử lý… Nhưng tôi cảm thấy vẫn không giấu được.”
“Không sao,” Tiêu Dao Tử nói: “Nam Chiếu bắt nguồn từ Miêu Cương, tuy thuộc tiên môn, nhưng cũng có sở trường về vu thuật, huyễn thuật và cổ thuật.
Phu nhân tinh thông đạo này, có thể làm loạn ký ức lúc đó của mọi người.”
Tiêu Dao Tử tiền bối nói chuyện cao xa, mang đến khó khăn trong việc lý giải cho Lâm Tầm, nhưng cuối cùng hắn vẫn có thể nghe ra, phu nhân có thể dùng những kỹ xảo kiểu như huyễn thuật để giải quyết những người xem ở đó.
Bên này đang nói chuyện, bên kia Tiêu Tiêu liền mở mắt.
Cô bé ngơ ngác nhìn căn phòng, há to miệng, lại không nói ra lời.
“Cô bé đừng động đậy,” Tiêu Dao Tử lại dán một lá bùa lên người cô, lúc này mới buông phía sau lưng cô bé ra: “Tốt, đã không còn gì đáng ngại nữa.”
Đợi Tiêu Tiêu hơi tỉnh táo lại, Tiêu Dao Tử hỏi: “…Chuyện mấy ngày qua, cháu nhớ được bao nhiêu?”
Tiêu Tiêu mờ mịt nhìn ông, hồi lâu mới nói: “Cháu… Cháu không biết, không nhớ rõ.”
Cô bé nhíu mày, lại chờ một lúc: “Cháu chỉ nhớ là đi thi đấu, anh Con Trỏ Chuột đưa cháu đi, sau đó liền…”
Tiêu Dao Tử thở dài một hơi.
Lâm Tầm hỏi cô bé: “Trước đó thì sao? Vì sao em lại đột nhiên muốn đi thi đấu?”
Tiêu Tiêu nói: “Đột nhiên em cảm thấy giọng hát của em rất êm tai… Sau đó hát cho mẹ nghe, mẹ cũng nói hay.”
Lâm Tầm: “Sau đó em liền đăng ký?”
Tiêu Tiêu: “Em rất muốn hát, không thể chờ, lại muốn kiếm tiền, nhìn thấy tin đăng ký, liền…”
Từ trong miệng Tiêu Tiêu, bọn họ chỉ có thể hỏi ra những thứ này.
Sau khi trấn an cô bé, Lâm Tầm tiễn cô ra cửa.
“Em… học tập cho giỏi.” Cuối cùng Lâm Tầm nói: “Có khó khăn có thể tìm bọn anh.”
Tiêu Tiêu cắn môi dưới, khẽ gật đầu rồi xuống tầng trở về, bóng lưng của cô rất mảnh mai.
Trước khi mọi chuyện xảy ra, ai cũng không ngờ rằng một cô bé nhìn có vẻ yếu đuối như thế, lại bởi vì chuyện gia đình, trong lòng có tiêu cực tích tụ nhiều đến mức khiến ma vật lợi hại nhất cho đến bây giờ nhập thể.
“Âm ma đã xuất hiện, ma vật khác cũng sẽ không tới trễ đâu.” Tiêu Dao Tử chắp tay sau lưng, đi đến trước đại trận Chu Thiên Tinh Đấu: “Đây là kiếp số lớn mà tiên môn mấy trăm năm không có, cũng là kiếp số lớn của nhân gian.”
Nói đến đây, ông chuyển mắt lên người Kỳ Vân.
Mặc dù trí thông minh của Kỳ Vân hơi ít, nhưng có vẻ cũng hiểu cách xem xét thời thế, bị tiền bối Nguyên Anh kỳ nhìn như vậy thì lập tức yên tĩnh như gà, thậm chí còn né tránh sau lưng Thường Tịch.
Chỉ nghe Tiêu Dao Tử nói: “Bây giờ sư phụ cậu đang làm gì? Có biết ma vật xâm lấn hay không?”
Kỳ Vân: “Không biết.”
Tiêu Dao Tử: “Vậy sao cậu lại đến thủ đô?”
Kỳ Vân: “Tôi là nghệ sĩ, tới tham gia chương trình.”
Ánh mắt Tiêu Dao Tử có vẻ nghi ngờ: “Biểu diễn múa kiếm?”
Kỳ Vân ưỡn ngực: “Không, tôi là ca sĩ.”
Tiêu Dao Tử: “Bây giờ sư phụ cậu đang ở đâu?”
Kỳ Vân: “Tôi sẽ không nói.”
Tiêu Dao Tử cười lạnh: “Nhất định là cậu đến đây để điều tra tung tích của kiếm Xích Tiêu Long Tước rồi.”
Kỳ Vân: “…”
Lâm Tầm nghĩ thầm, không, tiền bối, gã không thông minh như vậy, gã thật sự đến để phát triển nghề nghiệp kiếm sống.
“Thôi được rồi,” Tiêu Dao Tử nói: “Cậu có công đối phó với ma vật, lão phu cũng không phải là người không biết nói đạo lý.
Thế này đi, cậu thay tôi nhắn cho sư phụ cậu, trước mắt tiên môn đang gặp nạn lớn, nếu như ông ta biết hối cải, trở về Thanh Thành, cùng bọn tôi giết ma vật, tôi sẽ giải trừ hiềm khích lúc trước với ông ta.”
Kỳ Vân đảo tròn mắt.
“Tôi sẽ chuyển lời cho ông.” Kỳ Vân nói: “Dù sao sư phụ tôi sẽ không đồng ý, kiếm tông của chúng tôi mới là Thanh Thành chính thống, đạo tu các ông là tu hú —”
Gã bỗng nhiên im bặt, chỉ có một chữ “hú” cuối cùng.
(Kỳ Vân đang muốn nói “tu hú chiếm tổ” nhé)
Lâm Tầm quay đầu nhìn gã, chỉ thấy gã mở to hai mắt, nhưng lại không mở nổi miệng, hằm hằm nhìn Thường Tịch.
Sắc mặt Tiêu Dao Tử đã rất kém: “Tranh giành đao kiếm đã sớm có kết quả trong mấy trăm năm rồi, tiểu bối không được nói bậy!”
Kỳ