Lâm Tầm biết dùng không ít ngôn ngữ, nhưng trình độ đều không phải là giỏi lắm, về sau nam khai phá ra Glax, trở thành ngôn ngữ yêu dấu của hắn, cường độ sử dụng những ngôn ngữ khác đã giảm xuống toàn bộ.
Nhưng điều này cũng không hề mang ý nghĩa hắn hoàn toàn không biết gì về C cả, ngược lại, sau khi gõ nhiều mã nguồn, cho dù nhập môn là ngôn ngữ gì cũng không phải là việc khó.
Nếu như "Hello World" có thể đạt đến Luyện Khí Kỳ, như vậy, hiển nhiên thao tác khác cũng có thể thúc đẩy tiến trình nhiệm vụ.
Hắn bắt đầu nếm thử thao tác đơn giản.
Định giá, tiến độ 5%.
Phán đoán đơn giản, ba số lớn nhỏ tương đối.
Tiến độ đến 10%.
Tuần hoàn đơn giản, phép lấy tổng và giai thừa.
Tiến độ đến 15%.
Mảng, 20.
Hàm số, trực tiếp nhảy đến 40.
Con trỏ, 60.
Cuối cùng, thanh tiến độ dừng ở 80%, bất động.
Chẳng lẽ thao tác cơ sở đã không vừa lòng yêu cầu của nó?
Lâm Tầm hít sâu một chút, nhanh chóng viết một trò chơi quét mìn.
Viết xong, tiến độ không tăng lên nữa.
Do đó hắn dừng suy nghĩ muốn viết một trình thu thập web — xem ra muốn từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, vẫn cần thao tác cơ sở.
Lâm Tầm bắt đầu suy nghĩ.
Nếu như hắn gặp được một vấn đề không thể giải quyết, trước khi giải quyết được vấn đề này, hắn sẽ không đi ngủ.
Hắn lật hết những lệnh cơ sở của ngôn ngữ C từ xó xỉnh bên ký ức ra, lại thử một chút, rốt cuộc tiến độ đã đi tới 85%.
Lâm Tầm nhíu mày, tiếp tục suy nghĩ.
Đúng lúc này, âm thanh máy móc từ bốn phương tám hướng vang lên: "Sắp hao hết tinh lực, hệ thống bế quan, tạm biệt."
Mắt tối sầm lại, Lâm Tầm mở to mắt, phát hiện mình vẫn nằm ở trên giường.
Tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi đều giống như một giấc mơ.
Hắn lại nhắm mắt, không gian kia đã không còn.
Cơn buồn ngủ xông tới, nhắc nhở hắn mình đã thức đêm.
Ý thức của hắn cũng có chút mơ hồ.
Đây là "tinh lực hao hết"?
Lâm Tầm còn đang cố gắng nghĩ, sau một giây liền mê man.
Buổi sáng 8 giờ, đồng hồ báo thức vang lên.
Lâm Tầm đứng lên, sau khi rửa mặt, chuyện thứ nhất chính là lục lọi đống sách trong phòng khách.
Vương An Toàn ngồi trên ghế sa lon chơi game, hỏi: "Cậu tìm cái gì đấy?"
Lâm Tầm cầm sách ngồi xuống đối diện cậu ta: "Tìm được rồi."
"Được nha, Tầm." Vương An Toàn liếc nhìn trang bìa: "Trở lại nguyên trạng rồi?"
Lâm Tầm cầm một cuốn sách bìa trắng, tên sách là «C Primer Plus».
- Ngôn ngữ C là tài liệu giảng dạy kinh điển, đến nay đã chỉnh sửa đến bản thứ mười.
Hắn đang xem mục lục, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kéo vali.
Cửa phòng đối diện mở, một thanh niên sắc mặt tiều tụy đội một cái mũ màu đen, vành mũ kéo xuống rất thấp.
Người này đi ra, kéo vali đến cổng.
"Tôi dọn đi đây." Người kia nói.
Lâm Tầm không biết người này tên thật là gì, chỉ biết chủ nhà gọi hắn là Tiểu Trần.
Tiểu Trần là bạn cùng phòng của bọn họ, hình như là tiểu thuyết gia.
Lúc trước Lâm Tầm và Vương An Toàn, Triệu Cơ Cấu sau khi tốt nghiệp, liền bắt đầu làm "Lạc" — đã muốn có công ty của mình, vậy thì phải thuê phòng.
Thành phố này tấc đất tấc vàng, cuối cùng mới thuê được tầng ba của khu dân cư kiểu cũ này.
Bốn phòng hai sảnh — là thuê chung, Lâm Tầm một phòng ngủ, An Toàn và Cơ Cấu một phòng riêng, phòng còn lại là của Tiểu Trần.
Ba người bọn họ là lập trình viên, mà Tiểu Trần người ta làm nghệ thuật cao nhã, ngẫm lại cũng không thấy hợp.
Tiểu Trần lại ít nói, thế là ở chung một năm rưỡi, mới chỉ nhìn quen mắt.
Bây giờ Tiểu Trần muốn đi, cũng không có lời nào để nói.
Nhưng nếu như không nói lời nào, bầu không khí lại rất xấu hổ.
Liền nghe Vương An Toàn hỏi: "Sao lại muốn chuyển đi?"
Tiểu Trần: "Thay đổi hoàn cảnh."
Dứt lời, Lâm Tầm thấy hình như hắn nhìn tấm bảng trắng dựng bên trái phòng khách một chút.
— Bảng trắng là tài sản chung của ba người Lâm Tầm, dùng để ngẫu hứng biểu thị thuật toán và vẽ sơ đồ chương trình, mỗi ngày đều tràn ngập công thức hình thù kỳ quái.
Lâm Tầm: "...Thuận buồm xuôi gió."
Tiểu Trần "Ừ" một tiếng, kéo vali đi.
Vương An Toàn dùng khuỷu tay huých Lâm Tầm: "Có phải cậu ta cảm thấy hoàn cảnh của chúng ta không thích hợp để sáng tác không?"
Lâm Tầm nhìn công thức và mã nguồn trên bảng trắng: "Chắc sẽ còn bóp chết linh cảm của cậu ta nữa."
Vương An Toàn cũng nhìn tấm bảng, ra vẻ trầm tư: "Đúng thế thật, cậu ta đến ở với tiểu thuyết gia khác.
Sau đó bọn họ cũng có bảng trắng, bên trên bảng trắng viết cái gì?"
Lâm Tầm: "Làm thơ đi, một đám cò trắng bay lên trời."
Liền nghe Vương An Toàn nói: "Cậu có thể có chút văn hóa hay không? Ít nhất phải là Xuân hoa thu nguyệt khi nào chứ."
Triệu Cơ Cấu quấy sữa bò, từ trong phòng đi ra nhìn bọn họ, bên trong đôi mắt xanh lam đầy vẻ nghi ngờ, "Vì sao mà trình độ tiếng Trung của các cậu còn không cao bằng tớ?” Cậu ta không đợi Vương An Toàn giải thích, liền nhìn về phía Lâm Tầm: "Cậu đã đỡ chưa?”
Lâm Tầm: "Xem như đã đỡ."
Hắn híp mắt, đánh giá trên người Triệu Cơ Cấu.
Hôm qua sau khi tiến vào không gian kỳ dị kia, giao diện chương trình trên đầu mỗi người đã biến mất, thế giới của hắn trở lại bình thường.
Nhưng khi hắn tập trung lực chú ý nhìn chăm chú một người, giao diện sẽ hiện ra trên người người đó.
— Đây chính là hiệu quả của "dẫn khí nhập thể" sao?
Triệu Cơ Cấu ngồi xuống bên cạnh Vương An Toàn, đẩy cậu ta: "An Toàn, cậu lại mập, không cần hậu quả Java."
Vương An Toàn: "Tớ trọc sao?"
Triệu Cơ Cấu đánh giá cậu ta một lát: "Không có."
Vương An Toàn hài lòng tựa trên lưng ghế: "Vậy là được, đời người khổ lắm, tớ dùng Python."
Người đã đông đủ, vậy phải nói đến chuyện chính.
Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu cãi nhau, nhìn về phía Lâm Tầm: "Cho nên cậu muốn đồng ý với hai trăm ngàn kia của Đông Quân, cho anh ta 5% cổ phần."
Lâm Tầm: "Anh ấy nói tin tưởng chúng ta có thể mang đến ích lợi không thể dự đoán, cậu hẳn phải biết, nếu như những lời này là do Đông Quân nói..."
Vương An Toàn: "Fan não tàn bi ai!"
Lâm Tầm nở nụ cười, sau đó khoanh tay nghiêm mặt nói: "Hiện thực chính là chúng ta rất cần tiền.
Sau khi cầm hai trăm ngàn, chúng ta lập tức có thể thuê thêm một lập trình viên gõ mã nguồn, hoàn thiện hệ thống.
Một tháng sau là hội chợ khoa học kỹ thuật, chỉ cần chúng ta có thể làm xong Lạc, biểu hiện tốt trong hội chợ, sẽ có khả năng lấy được nguồn đầu tư khác, sau đó đi đến quỹ đạo."
"Cậu nói cũng rất đúng..." Sắc mặt Vương An Toàn buồn khổ: "Nhưng mà cậu xem, thành quả chúng ta cố gắng ba năm, cuối cùng Đông Quân chỉ ra giá hai trăm ngàn? Lấy tác phong của cậu, cậu không cảm thấy rất không cam tâm sao?"
"Công việc của chúng ta đúng là không chỉ hai trăm ngàn," Lâm Tầm nói: "Chờ chúng ta có thành quả, Đông Quân sẽ phát hiện hai trăm ngàn kia mang đến cho anh ta ích lợi to lớn, ảnh sẽ biết lúc trước mình đã ra một quyết định chính xác cỡ nào."
Vương An Toàn nhìn về phía Triệu Cơ Cấu: "Cậu đến đi, tớ không thể giao lưu với fan não tàn được đâu.”
Triệu Cơ Cấu: "Tớ cũng thích Đông Quân.
An Toàn, cậu nghĩ xem, cổ đông khác đều là đám người lộn xà lộn xộn, cùng lắm chỉ có một cái tên “tập đoàn Ngân Hà”.
Mà cổ đông của chúng ta là Đông Quân, cá nhân Đông Quân, Đông thần! Việc này rất có mặt mũi, huống chi đúng là chúng ta rất thiếu tiền."
Vương An Toàn nhấc tay đầu hàng.
Thiểu số phục tùng đa số, quyết nghị được thông qua.
Lâm Tầm cầm điện thoại lên, Đông Quân để lại cho hắn một dãy số, nói lúc nào cũng có thể liên hệ.
Đang muốn gọi, tiếng đập cửa truyền đến.
Ba người nhìn nhau, ngoại trừ chủ nhà, có rất ít người đến thăm bọn họ.
Vương An Toàn: “Ông ta đến thu tiền!"
Triệu Cơ Cấu sửa sang quần áo, đi tới cửa, cười đến rực rỡ xán lạn, cố gắng lấy tiếng Trung rõ ràng truyền đạt thành ý: "Ông Hoắc..."
Giọng nói dừng lại.
Người đến cũng không phải là chủ nhà lão Hoắc, là một người đàn ông mặc Âu phục giày da bóng loáng, nhìn cách ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ của hắn ta, giống như là sắp có mặt trong hội nghị cấp cao vậy.
"Chào ngài." Người đàn ông nhìn thấy tình hình phòng khách, như có chút do dự, nhưng vẫn duy trì nho nhã lễ độ: "Xin hỏi nơi này là...!công ty Lạc sao?"
Triệu Cơ Cấu: "Vâng."
Lâm Tầm: "Ngài là...?"
Người đàn ông Âu phục nở nụ cười lịch sự, trên người xịt nước hoa, không hề hợp với phòng khách tràn ngập công thức sơ đồ này, giống như là người tới cửa chào hàng hơn.
Hắn ta nói: "Tự giới thiệu mình một chút, tôi họ Lý, người quản lý chi nhánh Eagle khu vực Châu Á - Thái Bình Dương."
Dứt lời, ý cười sâu hơn rất nhiều, ánh mắt đảo qua theo thứ tự trên người ba người, giống như đang chờ đợi phản ứng của bọn họ.
— Hiển nhiên hắn ta cảm thấy kiêu ngạo vì thân phận của Eagle.
Eagle, hùng ưng.
Ở trên thị trường thế giới, Eagle và Ngân Hà là thế chân vạc hai chân, đều là những ông trùm không ai có thể rung chuyển được.
Hai nhà này nắm trong tay kỹ thuật và tư bản hùng hậu nhất, mặt ngoài hòa bình, trên thực tế minh tranh ám đấu, không biết đã đọ sức bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mà, nghênh đón hắn ta là trầm mặc ngắn ngủi.
Sau khi trầm mặc, chỉ có Lâm Tầm nói: "Lý quản lý, chào ngài."
Lý quản lý nói: "Xin lỗi vì tùy tiện đến thăm, tôi đã sớm liên lạc với điện thoại của “Lạc”, nhưng không có người nghe."
Lâm Tầm ngẫm nghĩ: "Xin lỗi, chắc lúc đó tôi đang