Mùi hương quen thuộc tràn ngập trong phòng, trước khi Lâm Tầm đi ra ngoài ăn cơm có mở cửa sổ để nước hoa mau chóng khuếch tán đi.
Nhưng mà, ban đêm về phòng lần nữa, vẫn có mùi hương như có như không xuất hiện bên cạnh hắn.
Lâm Tầm không còn cách nào, chỉ có thể bất chấp tất cả, đóng cửa sổ lại, bắt đầu gọi video với Đông Quân.
Mấy ngày nay trò chuyện, Lâm Tầm cảm giác bầu không khí lúng túng đã dịu đi, đề tài của bọn họ đã không còn giới hạn ở Con Trỏ Chuột nữa, mà bắt đầu liên quan đến sinh hoạt và công việc — dù sao con người vào lúc lúng túng sẽ không thể tìm được đề tài trò chuyện, mà không thể tìm được đề tài trò chuyện vài ngày, bọn họ sẽ quen với những câu chuyện cũ.
Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột, nói với Đông Quân một ngày này đã làm cái gì: “Hôm nay ra sân bay đón chị tôi, ừm… ngày mai chúng tôi cùng về quê, ở một đêm hoặc là hai đêm, sau đó mới trở về.”
Đông Quân: “Lạc Thần không có cậu có ổn không?”
Lâm Tầm: “Chắc được, tôi cảm thấy bây giờ tác dụng của tôi rất nhỏ, chỉ cần viết một cái MATLAB(*), sau đó bọn họ sẽ dùng thời gian rất lâu để mã hóa…”
(*) MATLAB viết tắt của Matrix Laboratory (phòng thí nghiệm ma trận).
MATLAB là ngôn ngữ lập trình do MathWorks phát triển, cho phép người dùng xây dựng ma trận, vẽ đồ thị hàm số hay biểu đồ dữ liệu, thực hiện các phép toán, tạo các giao diện người dùng, liên kết các chương trình máy tính được viết trên nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Nói rồi, giọng của hắn liền mang theo ý cười: “Trong khoảng thời gian bọn họ mã hóa, tôi lại viết một đoạn MATLAB, sau đó quá trình này liền tuần hoàn vô hạn.”
“Cũng không thể nói là có tác dụng nhỏ được,” Giọng của Đông Quân hơi thấp, có thể nói là rất ôn hòa: “Tác dụng của cậu là linh hồn.”
“Có lẽ vậy.” Lâm Tầm cười, tiếp tục nói: “Hôm qua bọn họ còn châm chọc tôi, nói thuật toán của tôi không cân nhắc từ góc độ mã hóa, muốn tôi đổi.”
“Ừm…” Có vẻ Đông Quân nhíu mày: “Là trình độ của bọn họ còn chưa đủ.”
Lâm Tầm: “Dù sao không phải tất cả mọi người đều giống như Đông Quân.”
Trong mắt Đông Quân hình như có ý cười: “Cậu đánh giá tôi rất cao?”
“Đương nhiên… Tất cả mọi người đều đánh giá ngài rất cao,” Lâm Tầm nhìn Đông Quân trên màn hình, không khí nói chuyện phiếm nhẹ nhàng khiến hắn không cẩn thận nói rất nhiều, “Tôi vẫn luôn biết ngài — dù sao cũng là nam thần của mọi người mà.
Sau đó cũng chú ý đến GitHub của ngài, còn có Weibo.”
Đông Quân nhìn hắn, không nói gì.
Lâm Tầm không tự giác nắm lấy lông Con Trỏ Chuột, tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy tính cách của ngài sẽ phải rất lạnh lùng, không ngờ cũng không phải như vậy — a, hình như trước đó tôi đã nói qua một lần rồi.”
Chỉ nghe Đông Quân nói: “Có lẽ cũng có nguyên nhân của cậu.”
Lâm Tầm: “… Hả?”
Hắn đối mặt với Đông Quân, Đông Quân hơi cong khóe môi.
Người này cười lên nhìn rất đẹp, quả thật có chút nhã nhặn.
“Lúc nói chuyện với tôi, tôi có cảm giác cậu luôn cười.” Đông Quân thản nhiên nói: “Cho nên nếu đối phương là cậu, tôi sẽ không giống khi đối mặt với truyền thông hoặc là những người khác, có lẽ nhận biết của cậu có sai lầm vì điều này.”
Lâm Tầm nhìn anh, có chút mờ mịt: “Tôi đang cười sao?”
Đông Quân: “Đúng.”
“Tôi…” Lâm Tầm vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy bởi vì thường xuyên duy trì một loại biểu cảm nào đó mà sinh ra vẻ cứng ngắc không giống bình thường, hắn chôn mặt lên trên người Con Trỏ Chuột, có chút sụp đổ: “Ngại quá…”
Giọng nói của Đông Quân đơn giản có thể được gọi là ôn nhu: “Không sao.”
“Có khả năng là tôi không biết khống chế,” Lâm Tầm ngẩng đầu lên, cảm giác trên người có chút nóng, hắn nói: “Dù sao tôi là fan cuồng của ngài, trên thực tế tôi cũng không biết tôi đang cười, tôi cảm thấy mặt mình không có biểu cảm gì.”
“Không rõ ràng lắm,” Đông Quân nói: “Chủ yếu là đôi mắt.”
“Tôi…” Lâm Tầm không biết nên nói cái gì, hắn chỉ có thể nói: “Hy vọng ngài sẽ không cảm thấy tôi mất lịch sự.”
“Không đâu,” Đông Quân nói: “Cậu rất đáng yêu.”
Lâm Tầm: “…”
“Không, tôi không thể nói tiếp với ngài được nữa.” Lâm Tầm mấp máy môi, rũ mắt cười nói: “Tôi có chút xấu hổ, tôi phải điều chỉnh trạng thái một chút.”
Đông Quân nói: “Cậu muốn ngủ sao?”
“Ngày mai phải dậy sớm.” Lâm Tầm nói: “Một lúc nữa tôi và Con Trỏ Chuột sẽ ngủ.”
“Vậy ngủ ngon.” Đông Quân dừng một chút, một giây sau mới tiếp tục nói: “Chớ khẩn trương.”
Lâm Tầm ngẩng đầu, trông thấy Đông Quân đang nhìn mình, trong mắt có nụ cười.
— phía sau anh là cửa kính của khách sạn, ánh sáng chín rưỡi chiếu vào, cả người anh như dịu dàng trong ánh nắng.
“Tôi sẽ cố hết sức…” Lâm Tầm nhìn anh, nói: “Ngủ ngon.”
Sau đó, hắn chờ Đông Quân cúp máy trước.
Sau khi kết thúc trò chuyện, hắn liền ôm Con Trỏ Chuột ngã xuống giường.
Khuôn mặt hơi nóng, trong đầu hắn nhớ lại cuộc đối thoại với Đông Quân, sau đó phát hiện mình lại không tự chủ được nhếch khóe môi lên.
Cho nên, quả nhiên là hắn không thể khống chế được.
Dù sao, dù sao…
Nam thần nhiều năm đang ở ngay bên kia video, ôn hòa thân thiết nghe bạn nói chuyện, ai mà chịu nổi?
Lâm Tầm dùng sức vuốt vuốt Con Trỏ Chuột: “Đông Quân nhà mày hẳn nên khiêm tốn một chút, nếu anh ấy dùng vẻ mặt không biểu cảm đối với tao, đương nhiên tao cũng có thể khống chế cảm xúc.”
Con Trỏ Chuột không để ý tới hắn, nằm xuống trên gối đầu, chuẩn bị đi ngủ.
Lâm Tầm nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, hoàn toàn không yên lòng dọn dẹp một chút, cũng nằm xuống.
Ở lâu trong phòng, hắn đã quen với mùi nước hoa nhàn nhạt, nhưng mà vừa nằm lên gối đầu, lại cảm nhận được rõ ràng.
— quả thật không khác mùi của Đông Quân tí nào.
Cảm giác này tựa như Đông Quân đang ở ngay bên cạnh mình, rất gần.
Nhịp tim hắn dần tăng nhanh.
Lâm Tầm tin chắc mình không có khả năng ngủ, trừ khi đổi phòng, nếu không hắn sẽ vẫn có nhịp tim này đến tận sáng mất.
Hắn kéo Con Trỏ Chuột đến, có ý muốn vuốt mèo để làm dịu cảm xúc — kết quả phát hiện bởi vì vừa nằm trên gối, trên người Con Trỏ Chuột cũng có mùi nước hoa.
Hắn quả quyết bỏ qua Con Trỏ Chuột, đặt ở cuối giường.
Con Trỏ Chuột “meo” một tiếng, lại bu lại.
Lâm Tầm nhìn nó một chút, là kẻ lừa gạt.
Tiểu lừa gạt xinh đẹp dựa theo lệ cũ nằm xuống trước ngực hắn.
Lâm Tầm cầm cái đuôi của nó, vừa vuốt, vừa nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ lung tung.
Cũng không biết suy nghĩ lung tung bao lâu, nước hoa dần dần biến đổi, giống như đã dịu đi, trong mùi lành lạnh lộ ra dịu nhẹ mơ hồ.
Trong dư hương ôn nhu này, vậy mà Lâm Tầm dần dần buồn ngủ,