Nếu như là những người khác, chắc chắn Lâm Tầm sẽ hỏi là lên xe làm gì.
Nhưng Đông Quân ngắn gọn lại mạnh mẽ, đơn giản giống như là mệnh lệnh, trong vô thức hắn liền nghe lời mở cửa xe, ngồi lên ghế lái phụ, sau đó yên tĩnh như gà ôm Con Trỏ Chuột.
Đông Quân đánh tay lái sang trái, xe quay đầu lái về phía cửa khu.
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
Nó nhô đầu ra từ trong ngực Lâm Tầm, duỗi móng vuốt về phía Đông Quân, một tay Đông Quân vuốt vuốt đầu nó.
Con Trỏ Chuột cọ xát tay Đông Quân, nhìn anh một chút, lại quay đầu nhìn Lâm Tầm, cuối cùng, nửa người đã vươn ra lại rụt về trong lòng Lâm Tầm.
Đông Quân: “Nó rất thích cậu.”
Lâm Tầm: “Tôi đoán nó biết anh đang lái xe.”
Đông Quân nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đồng thời, động tác anh điều khiển xe như nước chảy mây trôi, trong xe bình ổn gần như không cảm giác được tăng tốc và giảm tốc gì cả, đơn giản giống lái tự động hoàn mỹ nhất.
Lâm Tầm: “Chúng ta đi đâu thế?”
Đông Quân: “Ngân Hà, đi họp.”
Lâm Tầm: “…À.”
Hắn không biết dụng ý của Đông Quân, nhưng dù sao đã lên xe rồi.
Đông Quân không nói tiếp, Lâm Tầm sợ quấy rầy anh lái xe, cũng không chủ động mở miệng.
Chiếc xe bình ổn giống như đang điều khiển tại chỗ, hắn hơi có chút bối rối — rạng sáng hai giờ hôm qua mới ngủ, tám giờ sáng dậy, thật ra cũng không tính là ngủ ít, thế nhưng có vẻ như đã bị giấc mơ tiêu hao hơn nửa sức lực, cả người có chút mệt mỏi.
Dường như Đông Quân chú ý tới điểm này.
Đông Quân: “Ngủ không ngon?”
“Có một chút.” Lâm Tầm nói: “Nhưng mà vẫn tốt.”
Hắn nói: “Anh lái xe quá ổn.”
“Như vậy sao?” Đông Quân quay đầu nhìn hắn một cái: “Về sau nhớ ngủ sớm.”
Lâm Tầm có một chút chột dạ.
Vừa rồi Đông Quân mới chỉ yên lặng nhìn hắn một cái, nhưng lại giống như đã biết gì đó.
Hắn nói với mình, Đông Quân sẽ không có khả năng biết, dù sao hắn giả bộ ngủ, 12 giờ còn chưa trả lời tin nhắn của Đông Quân, 8 giờ mới nhắn lại.
Hắn nói: “Tôi sẽ ngủ sớm.”
Đông Quân không nói gì, cửa sổ xe tự động trượt xuống, bây giờ chưa vào hạ, hôm nay trời lại đầy mây, gió bên ngoài mang hơi lạnh thổi vào, khiến Lâm Tầm dễ chịu hơn không ít.
Một giây sau, tốc độ của Bentley đột nhiên tăng lên!
Trên con đường thành phố, dòng xe chạy ngay ngắn trật tự, nhưng đẳng cấp quyền hạn của xe Đông Quân cực kì cao, tất nhiên là cực kì cao rồi.
Hệ thống lái cảnh báo vốn sẽ giống nhau, nhưng lại không có tiếng cảnh báo vang lên, ngược lại, những chiếc xe khác trên đường lại cùng nhau tránh ra như cá bơi, nhường ra đầy đủ không gian cho xe của bọn họ, sau khi bọn họ chạy qua, mới lại khôi phục trật tự bình thường lần nữa.
Tốc độ như vậy, đúng là có chút nhanh, có cảm giác hơi mất khống chế, đã rất lâu Lâm Tầm không được trải nghiệm rồi.
Hắn: “Ngầu ghê.”
Sau đó nói: “Cho nên… anh có thể tự do đua xe?”
“Có thể nói là như vậy.” Đông Quân nói: “Cậu thích?”
“Lúc tôi còn học đại học có thích, khi đó thường xuyên đi ra ngoài chơi với bạn cùng phòng.” Lâm Tầm nói: “Về sau hệ thống của Ngân Hà mở rộng, cơ hội đã ít đi rất nhiều.”
“Đã rất lâu cậu không chạm vào xe.” Chỉ nghe Đông Quân thản nhiên nói: “Nếu thích tôi có thể dẫn cậu đi.”
Lâm Tầm: “Dường như ngài rất thành thạo.”
Khóe môi Đông Quân có vẻ như có ý cười: “Lúc còn trẻ đã thử qua rất nhiều thứ.”
Lâm Tầm gãi gãi cái cằm của Con Trỏ Chuột, cười nói: “Ngài cũng còn lâu mới đến 30.”
Đông Quân: “Nhưng kính ngữ của cậu khiến tôi cảm thấy… Thời gian trôi qua rất nhanh.”
Giọng nói của Đông Quân rất êm tai.
Âm sắc hơi thấp, thật ra khuynh hướng là thanh lãnh, lại có chút từ tính, giống rượu đã ướp lạnh.
Nhưng cho dù có giọng nói như vậy, Lâm Tầm cũng cảm nhận được sự chất vấn đến từ Đông Quân.
Đông Quân lại lấy “anh” và “ngài” ra để nói chuyện lần nữa.
Hắn ôm chặt Con Trỏ Chuột, chỉ cười, dùng việc này để trốn tránh.
Nhưng nhìn Đông Quân, hắn nhớ tới cái khác.
Trên người Đông Quân không có giao diện chương trình, mà tất cả những người khác đều có.
Mèo của Đông Quân có đôi khi cũng không có, nhưng tất cả mèo đều có.
Mèo của anh có thể ra vào khe hở Ma Giới có vào mà không có ra trong truyền thuyết như vào chốn không người, có thể đưa mình đang bị nhốt ở bên trong ra ngoài thuận lợi.
Chuyện này hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Tất cả manh mối đều chỉ hướng một sự thật, Đông Quân là người đặc biệt, không giống tất cả mọi người.
Cứ như vậy, hắn sẽ không có khả năng không sinh ra một suy đoán.
Có lẽ, Đông Quân chính là đế quân mà giới tu chân vẫn luôn tìm kiếm.
Cùng lúc đó, hắn lại không quá muốn tiếp nhận.
Hắn vẫn luôn có cảm giác, cảm thấy thế giới tu tiên cắt đứt với thế gian phàm trần.
Mà thứ Ngân Hà làm chính là ứng dụng khoa học kỹ thuật hàng đầu, có thể nói Đông Quân là một người đàn ông đứng trên đỉnh chủ nghĩa duy vật — cứ như vậy, nếu như anh là đế quân, phải đi trừ ma, nghĩ như thế nào cũng không hài hòa.
Mà mời Đông Quân đến tầng bốn rút kiếm Xích Tiêu Long Tước, lại quá buồn cười và không thực tế, có thể Đông Quân sẽ nghi ngờ tinh thần của hắn có vấn đề.
Nhưng bây giờ, kiếm Xích Tiêu Long Tước không ở tầng bốn khu nhà, mà đang ở bên trong một công viên trò chơi, ngụy trang thành đạo cụ, việc này khiến cho không gian thao tác lớn hơn rất nhiều.
Hắn nghĩ, phải lừa Đông Quân qua đó.
Nhưng lừa thế nào?
Có lẽ là thái độ ôn hòa dung túng của Đông Quân đã cho hắn dũng khí khó hiểu, hoặc có lẽ là chủ đề liên quan tới đua xe vừa rồi có một chút không gian có thể kéo dài, Lâm Tầm nói: “Tôi cũng thích tàu lượn siêu tốc, nhưng đã thật lâu không có cơ hội… bạn bè của tôi đều không thích.”
— ngược lại lời này là thật, tên Vương An Toàn này thề sống chết không lên tàu lượn, lời nói nhiều nhất là “Các cậu đi đi, tớ nhìn”.
Triệu Cơ Cấu thì kiên trì nói đây là trò chơi con nít, cậu ta sẽ không làm chuyện mất mặt như thế — trên thực tế, triệu chứng của người này còn nghiêm trọng hơn Vương An Toàn rất nhiều, chưa cần lên xe, chỉ nhìn đã sợ.
Nói xong, hắn nhìn phản ứng của Đông Quân.
Đông Quân chau lên lông mày: “Rất muốn đi?”
Lâm Tầm: “Muốn.”
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
Đông Quân nhìn về phía Con Trỏ Chuột: “Mày không thể đi.”
Con Trỏ Chuột: “Meo…”
Lâm Tầm nhìn Đông Quân.
Con Trỏ Chuột không thể đi.
Ý là Đông Quân sẽ đi?
Liền nghe Đông Quân thản nhiên nói: “Ngày mai tôi không có lịch, địa điểm do cậu chọn.”
Lâm Tầm: “Ngài thật tốt.”
Dứt lời, chỉ thấy Đông Quân nhàn nhạt nhìn mình.
Lâm Tầm: “Ngài… Ngài… Anh thật tốt.”
Đông Quân hơi cong khóe môi.
Lâm Tầm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đông Quân cứ đồng ý đi với hắn dễ dàng như vậy, thật ra là ngoài dự đoán của hắn.
Có thể bí mật thăm dò xem rốt cuộc Đông Quân có phải đế quân hay không, đây là chuyện tốt, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng cảm giác được có nhiều thứ đang dần đi về hướng nguy hiểm.
Rất nhanh đã tới tòa nhà Ngân Hà.
Lúc xuống xe, đương nhiên Lâm Tầm không thể để một